Không biết là ai nông cạn.
Ánh mắt Mạnh Trạch nhìn cô gái mặc áo xanh trên sân cầu lông là nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Thế nhưng, trên xe buýt về trường, cậu lại nghiêng đầu ngủ suốt dọc đường, phớt lờ cô gái mặc áo xanh.
Lý Minh Lan miễn cưỡng tha thứ cho cậu: "Lúc nãy Hàn Hiểu Yến nói cơ bụng của Hồ Hàn Nhiên rất nam tính."
Mạnh Trạch dùng ngón cái lau giọt nước bên khóe miệng, uống ực một ngụm nước, đè nén cơn tức dâng lên trong lồng ngực: "Cậu ta đang thi đấu hay đang catwalk vậy?"
"Lúc đó, điểm số của lớp mình đang dẫn trước rất xa, Hồ Hàn Nhiên khoe eo một chút, cũng coi như là mãn nhãn."
"Điểm số là ai giành được? Lúc cậu ta đang ve vãn, đã để lớp 6 cướp bóng bao nhiêu lần rồi, cơ bụng thì có tác dụng gì?"
"Hung dữ cái gì?" Lý Minh Lan véo nhẹ eo mình, "Dù sao tôi cũng không có bụng mỡ, mong rằng cậu cũng không có."
Mạnh Trạch uống cạn nửa chai nước: "Tôi có hay không thì liên quan gì đến cậu?"
Nói chung, không trả lời trực tiếp chính là chột dạ, cô liếc nhìn eo cậu.
Trông có vẻ không thô, nhưng quần áo có thể che giấu quá nhiều thứ.
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng Hồ Hàn Nhiên là kẻ lười biếng, ham ăn, nếu không phải cậu ta vén áo lên, cô cũng không biết cơ bắp của cậu ta lại rắn chắc như vậy.
Lúc này, tiếng cười của Hồ Hàn Nhiên vang lên từ đằng xa: "Hahaha, tôi luyện tập mỗi ngày, chưa từng lơ là."
Tròng mắt cô đảo một vòng, liếc nhìn Hồ Hàn Nhiên.
Thấy cô nhìn tên họ Hồ thích khoe khoang kia, Mạnh Trạch nhét chai nước khoáng vào tay cô: "Vô vị." Cậu đi về phía sân bóng rổ.
Lý Minh Lan trừng mắt nhìn bóng lưng cậu, ăn cái gì mà tính tình lại xấu như vậy chứ.
"Lý Minh Lan." Hồ Han Nhiên vẫy tay với cô.
Cô đi tới: "Vừa rồi thể hiện tốt lắm."
Hồ Hàn Nhiên lại cười ha hả, thấy cô cầm chai nước khoáng, bèn nói: "Tôi đang khát đây, có phải cậu mang nước đến cho tôi không?"
Nhìn kiểu gì vậy? Đây là chai nước đã uống gần hết rồi, Lý Minh Lan nói: "Tự đi lấy chai mới đi, chai này của tôi."
Để chứng minh chai nước này là của mình, cô vặn nắp chai, uống một ngụm.
Nụ hôn với Mạnh Trạch chỉ để lại ký ức về vị dâu tây, nước khoáng nhạt nhẽo cũng không có hơi thở của cậu, nhưng mà hai người cùng uống chung một chai nước, chẳng phải là gián tiếp hôn nhau sao?
Cô chỉ mới uống một ngụm.
Mạnh Trạch lại lạnh lùng đi tới.
Cô siết chặt chai nước khoáng trong tay.
Cậu đứng trước mặt cô, không nói tiếng nào, cũng không có biểu cảm gì.
Tên này bị sao vậy? Lý Minh Lan cố ý uống thêm một ngụm nước trước mặt cậu.
Bờ môi chạm vào miệng chai mà cậu vừa uống.
Thấy cậu nhìn mình chằm chằm, cô cố ý ngậm miệng chai nước khoáng một cái.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, toát lên vẻ quyến rũ vô hạn, Mạnh Trạch nghiêng đầu, dời mắt đi.
Cách đó không xa, Điêu Khôn bắt gặp ánh mắt của Mạnh Trạch, vừa rồi cậu ta đang quan sát Lý Minh Lan.
Thế mà Mạnh Trạch lại đột nhiên xuất hiện, che khuất cô.
Điêu Khôn nhếch mép, một người, hai người, đều đối đầu với cậu ta.
*
Sau tiết thể dục cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm thông báo thời gian thi thử lần ba: "Kỳ thi thử lần ba học kỳ này cũng là lần kiểm tra cuối cùng của các em trước kỳ thi đại học, hy vọng mọi người hãy coi đây là kỳ thi đại học thật sự, hãy dốc hết sức lực."
Giọng nói trầm trọng đè nén học sinh.
Phùng Thiên Lãng thở dài: "Nói chứ, kết quả thi thử lần một và lần hai của tôi rất ổn định." Ổn định đến mức cậu ta cảm thấy mình không còn hy vọng gì nữa.
Chu Phác Ngọc tính toán điểm số hai lần thi thử của mình, miễn cưỡng có chút tiến bộ, nhưng mà, tiến một tấc thì khó khăn trắc trở, lùi một dặm lại dễ như trở bàn tay, cô nàng cũng thở dài.
Lý Minh Lan tiếp lời: "Tớ cũng phải cố gắng hơn mới được, nếu không tổng điểm sẽ thê thảm lắm, trường Mỹ thuật sẽ không nhận tớ mất."
Bên cạnh ba người đang than ngắn thở dài là Mạnh Trạch.
Phùng Thiên Lãng đột nhiên nói: "Mạnh Trạch, cậu từng gặp sự cố trong bài kiểm tra trên lớp và thi thử, lần thi thử thú ba này cậu phải điều chỉnh tâm trạng đấy."
Lý Minh Lan nói: "Đừng nói gở nữa, chỉ còn một tháng nữa là thi đại học rồi, nói mấy lời may mắn chút đi, chúc chúng ta đều thi đậu trường đại học như ý muốn." Cô và Chu Phác Ngọc vỗ tay.
Chu Phác Ngọc hô to: "Chúc chúng ta đều thi đậu trường đại học như ý muốn."
Lý Minh Lan quang minh chính đại gõ gõ vào bàn Mạnh Trạch, ngón tay kẹp cây bút: "Mạnh Trạch, Mạnh Trạch, cậu có bí quyết nào giúp hồi sinh không?"
Cậu đáp: "Đi hỏi cơ bụng của Hồ Hàn Nhiên ấy."
Cô dùng đầu bút vẽ một đường lên mu bàn tay cậu, gọi cậu: "Bụng mỡ."
Mạnh Trạch rụt tay về.
*
Buổi trưa, chuông tan học vừa reo xong, Vương Huy đã đứng ở ngoài lớp 7.
Chưa đến cuối tuần, cậu ta đã không nhịn được nữa, thông báo thi thử lần ba của giáo viên cũng không kìm hãm nổi trái tim thiếu niên của cậu ta.
Vương Huy khoác vai bá cổ Mạnh Trạch, đang định bàn luận về trái tim thiếu niên sôi nổi của mình.
Mạnh Trạch lại lên tiếng hỏi trước: "Bức ảnh cậu gửi đi dự thi tạp chí, kết quả thế nào rồi?"
"Mới có mấy ngày, đâu ra mà nhanh vậy."
"Cậu có quen phóng viên của tạp chí đó không?"
"Tôi gửi bản thảo qua email của tòa soạn." Vương Huy lắc đầu, "Tôi chưa từng liên lạc với phóng viên."
Mạnh Trạch không hỏi nữa.
Hai người đi xuống lầu, Vương Huy cố tình tránh đám đông: "Người anh em, lần này tôi có lỗi với cậu rồi, hôm qua tôi đã lén xem trước một cái."
Mạnh Trạch ngẩng đầu lên: "Ừ, thế nào?"
"Quá đã mắt, so ra, mấy cái trước đây của chúng ta chỉ là trẻ con." Quá hưng phấn, Vương Huy vỗ mạnh vào lưng Mạnh Trạch một cái.
Mạnh Trạch mặt không chút thay đổi: "Trẻ con? Cậu phản ứng quá vậy sao?"
"Tôi là thiếu niên sung sức mà." Nói đến đây, Vương Huy chợt nhớ ra một chuyện, cậu ta và Mạnh Trạch đã cùng nhau thưởng thức phim hay nhiều lần rồi, người sốt ruột luôn là cậu ta, chưa từng thấy Mạnh Trạch có động tác móc quần nào, Vương Huy nhỏ giọng hỏi: "Cậu đối với không có chút phản ứng nào đối với mấy thứ trẻ con đó sao?"
Mạnh Trạch: "Cũng tạm." Cũng có, nhưng không mãnh liệt lắm.
"Chẳng trách cậu lại kén chọn như vậy, hóa ra là khẩu vị nặng." Vương Huy nói, "Cuối tuần này đến nhà tôi đi, để cậu thỏa sức vùng vẫy."
Đang nói, cậu ta nhìn thấy Lý Nghi Gia ở phía trước.
Cô ấy đi rất chậm.
Cậu ta và Mạnh Trạch chỉ cần vài bước là đuổi kịp.
Chủ đề chuyển đổi rất đột ngột, nhưng giọng điệu của Vương Huy lại vô cùng tự nhiên: "Mạnh Trạch, cậu về trường ở miền Bắc thi đại học, đề thi khác với bên mình, có thấy áp lực không?"
Lý Nghi Gia nghe thấy Vương Huy nói về kỳ thi đại học, bèn dừng bước, quay đầu lại.
Mạnh Trạch nhìn Vương Huy vừa rồi còn đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Mạnh Trạch cũng nghiêm nghị nói: "Không có."
Vương Huy cười hai tiếng: "Tâm lý của học sinh giỏi đúng là vững vàng."
"Đề thi đại học tuy khác nhau, nhưng hệ thống kiến thức là tương tự." Lý Nghi Gia mỉm cười, "Mình đã làm đề thi đại học những năm trước của miền Bắc, thực ra cũng na ná nhau thôi."
Vương Huy giơ ngón cái với Lý Nghi Gia, mười lần thì đến tám lần đều như vậy: "Tôi khâm phục các cậu nhất là chuyện đó đấy, làm bài tập giống như ăn cơm vậy, cứ như là kỹ năng thiên bẩm."
"Mạnh Trạch." Lý Nghi Gia nghiêng đầu, đẩy gọng kính, "Thi thử cố lên nhé! Mình rất mong chờ được so tài cao thấp với cậu."
Mạnh Trạch gật đầu, không hề có chút hào hứng muốn ứng chiến.
Sau kỳ thi thử lần hai, Lý Nghi Gia lại đứng nhất bảng vàng, các bạn học vừa tung hô cô nàng, vừa nói Mạnh Trạch giành được vị trí quán quân trong kỳ thi thử lần một là do may mắn.
Khi Lý Nghi Gia biết tin Mạnh Trạch đã vắng mặt trong phòng thi môn tiếng Anh hơn nửa tiếng, cảm giác thành tựu của cô nàng lập tức tiêu tan.
Cô nàng đã bỏ ra mười phần cố gắng mới đuổi kịp một phần của cậu.
Cậu lại chẳng để tâm.
Thi điểm cao đối với cậu, có lẽ thật sự là kỹ năng thiên bẩm.
*
Ba người nhà họ Mạnh đều có suy nghĩ, chỉ còn một tháng nữa là thi đại học rồi, cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa, đợi qua chuyện này rồi tính tiếp.
Sự bình tĩnh ngoài mặt không phải là lúc sóng yên biển lặng.
Hôm nay Mạnh Trạch về nhà sớm hơn mọi ngày, đang định lấy chìa khóa mở cửa thì nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ từ bên trong.
Tiếp theo là tiếng bà Mạnh hét lên: "Là tôi muốn tính sổ với anh, không phải anh muốn tính sổ với tôi, anh nên nhớ chúng ta thành ra thế này là do anh sai trước."
Giọng nói của ông Mạnh trầm hơn, không thể lọt qua cánh cửa.
Sau đó, lại có tiếng "loảng xoảng", chắc là ai đó lại đập vỡ một cái cốc thủy tinh.
Mạnh Trạch thở dài, cất chìa khóa.
Cậu không muốn vào nhà, bèn đi loanh quanh bên ngoài.
Cậu cũng không uống cà phê, trong miệng khô khốc.
Cậu cởi áo khoác đồng phục, nhét vào cặp, đi vào cửa hàng tiện lợi.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy cặp sách của cậu, nhưng không hỏi cậu đã đủ tuổi chưa.
Mạnh Trạch mua một bao thuốc lá, đứng ở khu vực hút thuốc trước cửa, ấn mạnh bật lửa, châm thuốc, chậm rãi rít một hơi.
Cậu nhìn thấy động tác thành thạo của mình phản chiếu trên cửa kính, cậu học cái gì cũng nhanh, học hư hỏng lại càng nhanh hơn, như thể trong xương cốt đã thấm nhuần bản tính xấu xa, một khi bộc lộ thì sẽ lập tức phá vỡ lớp vỏ bọc lạnh lùng của cậu.
Bầu trời đầu hè, mặt trời tròn lẳng treo giữa tòa nhà cao tầng, ánh đỏ rực rỡ như máu lan tỏa trên bầu trời.
Mạnh Trạch phủi tàn thuốc vào thùng rác màu xanh lá cây.
Màu đỏ rực rỡ và màu xanh mơn mởn cũng không bằng được tàn thuốc đã cháy hết.
*
Một tiếng sau, Mạnh Trạch mới quay về nhà.
Trong nhà sạch sẽ gọn gàng, sàn nhà đã được lau dọn.
Ông Mạnh không biết đã đi đâu.
Bà Mạnh hỏi: "Bố con có nói với con tối nay về ăn cơm không?"
Mạnh Trạch: "Con không biết, bố không nói."
Bà Mạnh đi vào bếp: "Tối nay hai mẹ con mình ăn cơm cùng nhau nhé."
"Mẹ, con ăn ở ngoài rồi."
"Ồ."
Bà Mạnh im lặng.
Phong cách trang trí ba màu đen, xám, trắng của nhà họ Mạnh giờ đây giống như màn sương khói mù mịt trên không trung, phủ lên một lớp tro bụi.
Mạnh Trạch đóng cửa phòng, dựa vào ban công châm thuốc.
Trên lầu, tiếng khóc "oa oa oa" đột ngột của đứa trẻ vang lên xé tan bầu trời đã dần tối sầm.
Mạnh Trạch dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, đi ra khỏi phòng.
Bà Mạnh đang ngồi trên ghế sô pha xem bộ phim truyền hình khung giờ vàng, đây không phải là sở thích thường ngày của bà.
Mạnh Trạch không có ý định tìm hiểu sự thay đổi tâm trạng của mẹ mình, cậu trực tiếp nói: "Mẹ, từ ngày nhà hàng xóm trên lầu sinh con, con cứ ngủ không ngon, vừa rồi lúc làm bài tập, lại nghe thấy con nhà họ khóc không ngừng."
"Ừ." Bà Mạnh cũng nghe thấy.
Cậu bé mũm mĩm kia không phân biệt ngày đêm, cứ khóc là khóc hết công suất.
Hôm qua, bà Mạnh đã gặp người hàng xóm trên lầu, bà nhẹ nhàng nói với cô ấy rằng con trai bà sắp thi đại học, cần một môi trường yên tĩnh.
Người hàng xóm ngoài xin lỗi ra thì cũng chẳng còn cách nào khác, trẻ sơ sinh thì biết gì, muốn khóc là khóc, ai mà kiểm soát được.
"Hay là... đến khách sạn ở?" Bà Mạnh vừa nói xong liền lắc đầu, "Không tiện lắm."
"Ông ngoại không phải có một căn nhà sao? Bên đó yên tĩnh hơn, hay là con đến đó ở." Mạnh Trạch nói, "Mẹ, kỳ thi thử lần hai con không giành được vị trí quán quân, kỳ thi thử lần ba sắp tới, con không muốn khiến mẹ và bố thất vọng nữa."
Bà Mạnh hỏi: "Con chuyển đi chuyển lại như vậy có phiền phức quá không?"
"Đồ đạc của con không nhiều, quần áo, sách vở, đề thi, rất đơn giản."
Ông bà Mạnh bận rộn với công việc, con trai tự chăm sóc bản thân là chuyện thường, bây giờ là thời điểm quan trọng, trạng thái trước khi thi lại càng quan trọng hơn, bà Mạnh gật đầu nói: "Vậy cũng được, bên chỗ ông ngoại con lâu rồi không có ai ở, để mẹ sắp xếp người giúp việc đến dọn dẹp một chút."
"Cảm ơn mẹ."
Bà Mạnh sững người, người nhà với nhau cần phải nói cảm ơn sao? Bà đột nhiên cảm thấy việc con trai chuyển trường là quá thừa thãi, bởi vì bọn họ cũng chẳng chăm sóc được cho con trai.
Con trai chuyển đi cũng tốt, bà và chồng càng ngày càng cãi nhau nhiều, có chút không kiềm chế được, nhỡ đâu lại ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của con...
Bà Mạnh: "Trường con lại sắp thi thử nữa à?"
Mạnh Trạch: "Vâng ạ."
Bà Mạnh: "Cố lên."
"Vâng." Mạnh Trạch từ đầu đến cuối đều không có chút thay đổi cảm xúc nào, vẫn bình tĩnh như cũ.
*
Vương Huy không thể nào che giấu nổi trái tim khao khát của mình, cứ đến trưa là lại muốn tìm Mạnh Trạch để bày tỏ tâm tình.
Mạnh Trạch vẫn lạnh nhạt như cũ.
Vương Huy thỉnh thoảng lại nghi ngờ: "Có phải cậu không ổn không đấy?"
Nhưng mà, nghĩ lại, là do cậu ta đem những gì mình nhìn thấy miêu tả cho Mạnh Trạch nghe, mà khả năng văn chương của cậu ta, từ ngữ thì nghèo nàn, không khí thì chẳng ra sao.
Khiến cho những người phụ nữ sống động như thật cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
"Là lỗi của tôi." Vương Huy nói, "Mạnh Trạch, đợi đến khi cậu tận mắt chứng kiến, tự nhiên sẽ biết được mùi vị của nó, tôi có nói nhiều hơn nữa cũng không bằng cậu tự mình trải nghiệm."
"Ừm." Ra khỏi nhà ăn, Mạnh Trạch liếc mắt, vừa hay nhìn thấy Lý Minh Lan đang đi phía trước.
Cô mặc đồng phục, màu xanh lam nhạt nhòa.
Đúng thật, Vương Huy có nói nhiều hơn nữa cũng không bằng Mạnh Trạch tự mình trải nghiệm. Mạnh Trạch nghĩ đến hôm đó, Lý Minh Lan ngậm miệng chai nước, trong nháy mắt máu toàn thân cậu như dồn hết lên não.
Lý Minh Lan, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, tự do tự tại.
Đến ngã rẽ, Mạnh Trạch nói với Vương Huy: "Tôi đi dạo đây."
"Ừ, đi đi, mới học lớp 12 thôi mà, cậu sống cứ như ông cụ non vậy." Nói xong, Vương Huy đi về phía tòa nhà dạy học.
*
Khu rừng nhỏ là một bức bình phong, Mạnh Trạch ẩn mình trong đó, chỉ có những cái cây mới nhìn thấu sự bực bội của cậu đối với thế giới này.
"Mạnh Trạch, Mạnh Trạch." Giọng nói giòn tan như tiếng chuông bạc, vang vọng khắp lãnh địa của Mạnh Trạch.
Sau lần trước nữa và lần trước, Lý Minh Lan không hề rút lui, cô vẫn đến khu rừng nhỏ.
Mạnh Trạch gần như đã khẳng định là cô cố ý, cho đến khi cô đến, cậu mới biết cậu cũng đang đợi.
"Lý Minh Lan." Mạnh Trạch nói, "Cậu nên biết, ở đây, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Cô thản nhiên nói: "Tôi biết mà."
Có những lúc, Mạnh Trạch thậm chí còn ghen tị với sự thẳng thắn của cô.
Cô muốn gì, cô sẽ làm cái đó.
Nói về độ hư hỏng, cậu cũng không bằng cô.
Cậu giữ chặt vai cô, ép cô vào thân cây to lớn, nắm lấy cằm cô: "Lúc đó nghĩ gì vậy? Uống chai nước tôi đã uống?"
Lý Minh Lan mở to đôi mắt đẹp long lanh như sương mù.
Cậu cũng không nghe cô trả lời, cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô...
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang