TUYỆT THẾ DƯỢC THẦN

“Thản nhiên đi vào? Đầu của ngươi có vấn đề à? Nhiều Thạch Viễn đến thế, làm sao mà thản nhiên đi vào được?” Phong Chỉ Nhu mở to mắt ra nhìn Diệp Viễn, như đang nhìn một tên ngốc vậy.

“Sư tỷ, tỷ làm ơn đừng có suy bụng ta ra bụng người nữa được không? Lúc nãy đã nói rồi, làm việc gì cũng phải động não trước” Diệp Viễn lại thở dài.

“Ngươi!” 

Phong Chỉ Nhu lông mày dựng ngược cả lên, tên tiểu tử này lại mỉa mai ta nữa!

Ngươi hay lắm! Nhưng mà ngươi không biết là con gái rất ưa để bụng sao? Món nợ lần này, chúng ta ghi nhớ từng cái một, đợi đến khi về tính luôn một lượt!

“Thông Tí Thạch Viên lợi hại thì lợi hại thiệt, nhưng chúng có một điểm yếu, đó chính là hầu như không thể nhìn thấy trong đêm tối, còn chúng ta đã uống Liễm Tức Đan, bọn chúng không cảm nhận được hơi thở của chúng ta. Nên đợi đến khi trời tối, chúng ta có thể thản nhiên mà đi vào rồi!” Diệp Viễn giải thích nói. 

“Như vậy cũng được sao?”

Phong Chỉ Nhu hoàn toàn ngã mũ trước Diệp Viễn, tên tiểu tử này sao lại biết nhiều đến như vậy?

Xích Phong Lĩnh vốn dĩ chẳng ai dám đặt chân đến, ngay cả võ giả Ngưng Tinh Cảnh cũng không dám nén lại quá lâu, càng không cần nói đến việc hiểu biết tập tính của Thông Tí Thạch Viên. 

“Sao lại không được?” Diệp Viễn hỏi ngược lại.

“Nhưng mà… nhưng mà không phải ngươi nói, Liễm Tức Đan chỉ có tác dụng với yêu thú từ bậc ba trở xuống thôi sao? Nếu như chúng ta đụng phải Viên Vương thì phải làm sao?” Phong Chỉ Nhu hỏi nói.

“Ta sớm đã dò hỏi từ trước, Vô Biên Sâm Lâm trong phạm vị ngàn dặm cao nhất cũng chỉ là yêu thú bậc ba. Xích Phong Lĩnh vẫn nằm trong phạm vi ngàn dặm đó, một rừng không thể có hai cọp, nên chỗ này nhiều nhất cũng chỉ có một con Viên Vương bậc ba. Một Xích Phong Lĩnh lớn đến như vậy, vận khí của chúng ta phải tốt đến mức nào mới gặp phải Viên Vương chứ?” 

Nghe Diệp Viễn nói như vậy, Phong Chỉ Nhu cảm thấy hình như cũng không có gì là nguy hiểm lắm!

Một nơi cực kỳ nguy hiểm như vậy, đối với Diệp Viễn lại y như là đang đi trên đất bằng vậy! Đương nhiên, cũng chỉ có đối với Diệp Viễn là có thể đi như trên đất bằng, đổi thành người khác, họ vốn dĩ không biết bào chế Liễm Tức Đan, đến rồi cũng chỉ có nộp mạng thôi.

Tên tiểu tử này đúng là yên quái, hình như không có việc gì có thể làm khó được hắn! 

Phong Chỉ Nhu cũng là một người tâm cao khí ngạo, trong lòng có chút không phục. Không biết tại sao, trong lòng nàng ta có chút mong đợi lát nữa lên núi xảy ra xảy ra tình huống gì đó mới hay!

Để xem hắn xử lý như thế nào!

Trăng mờ gió rít, gió thổi lá cây kêu vi vu, hai bóng người từ từ đi về hướng Xích Phong Lĩnh. 

Yêu thú tuy là tinh thần và thể lực hơn con người, nhưng cũng không thể không nghỉ ngơi.

Lúc này đúng vào giờ tý, hầu hết Thông Tí Thạch Viễn đã quay về rùng nghỉ ngơi, tự nhiên sẽ không giống với ban ngày bóng Viên nờm nợp.

Thị giác của võ giả trong đêm cũng tương đối tốt, tuy cự ly và tầm nhìn không được rõ như ban ngày, nhưng để nhìn thấy vật trong phạm vi nhỏ là không thành vấn đề. 

Hơn nữa cùng với sự tăng dần cấp độ cảnh giới của võ giả, nguyên lực tạo ra sự thay đổi đối với cơ thể cũng sẽ càng lớn, vì thế thị lực của võ giả trong đêm cũng sẽ càng ngày càng tăng.

Phong Chỉ Nhu và Diệp Viễn chầm chậm đi lên lúi, sợ kinh động đến đám Thông Tí Thạch Viên.

“Xích Phong Lĩnh lớn như vây, chúng ta đi đâu để tìm Xích Hồn Thảo?” Phong Chỉ Nhu đột nhiên truyền âm hỏi. 

“Đỉnh núi!” Diệp Viễn chỉ nói hai chữ

“Cái gì? Đỉnh núi? Viên Vương rất có thể là đang ở đỉnh núi.” Phong Chỉ Nhu suýt chút nữa mở miệng nói.

“Có thể đừng kinh ngạc đến thế không? Chỗ này tại sao lại gọi là Xích Phong Lĩnh? Dược thảo đó sao lại gọi là Xích Hồn Thảo? Làm ơn động não một tý được không?” 

Diệp Viễn không thiện cảm nói.

Người đàn bà này cả ngày chỉ biết ngạc nhiên hết cái này đến cái kia, ngoài ra chẳng có tích sự gì cả.

Không kiến thức, thật đáng buồn! 

Thấy Phong Chỉ Nhu vẫn một dáng vẻ mù tịt, Diệp Viễn đành phải giải thích nói: “hỗ này gọi là Xích Phong Lĩnh bởi vì đất ở trên đỉnh núi có màu đỏ. Loại đất đó gọi là Xích Tương Thổ, là một loại thổ nhưỡng cực kỳ hiếm có, có thể ươm mầm Xích Hồn Thảo. Nhưng mà lượng Xích Tương Thổ trên Xích Phong Lĩnh không nhiều, chỉ có một vài chỗ nhỏ trên đỉnh núi có. Cho nên chúng ta muốn tìm Xích Hồn Thảo nhất định phải lên đỉnh núi.”

Phong Chỉ Nhu cũng không biết phải nói như thế nào nữa, tên Diệp Viễn này như là một quyển bách khoa toàn thư vậy, cái gì cũng biết!

Và cũng chỉ có kiến thức uyên bác như hắn mới dám dựa vào Nguyên Khí Cảnh mà xông vào Xích Phong Lĩnh thôi? 

“Lỡ như… lỡ như trên đỉnh núi gặp phải Viên Vương thì sao?” Phong Chỉ Nhu đã bị Diễn Viễn thuyết phục rồi, nay khí thế đột nhiên yếu đi rất nhiều.

“Ta làm sao biết được? Nếu như đụng phải thật, thì quay đầu bỏ chạy vậy! Còn việc chạy được bao xa thì phải coi bản lĩnh của hai chúng ta thôi. À, đây là chuyện của riêng ta không cần thiết kéo ngươi vào chuyện này, ngươi vẫn là đừng nên đi lên nữa.” Diệp Viễn rất không có trách nhiệm nói.

“Không được! Ta đã hứa với cô cô là phải bảo vệ ngươi, không thể để ngươi một mình mạo hiểm được!” Phong Chỉ Nhu kiên quyết nói. 

“Ha ha, vậy thì phải cảm ơn sư tỷ rồi. Nếu như đụng phải Viên Vương có thể cùng một đại mỹ nhân như tỷ cùng xuống dưới hoàng tuyền, cũng là diễm phúc rồi!” Diệp Viễn cười nói.

Phong Chỉ Nhu lập tức lại có cảm giác bị mắc bẫy lần nữa, nhưng lời đã nói ra, nàng cũng không muốn rút lại, chỉ là trợn mắt ra nhìn Diệp Viễn nói: “Ít nói nhảm đi, mau đi thôi!”

Do sợ kinh động đến Thông Tí Thạch Viên, nên hai người họ đi rất chậm, đi hết hơn cả một canh giờ, mới bình yên vô sự mà từ từ lên đến đỉnh núi. 

Đỉnh núi có chút trống trải, hiển nhiên là do Thông Tí Thạch Viên xây dựng nên.

Lên đến đỉnh núi, tuần đêm của Thông Tí Thạch Viên cũng đông lên rất nhiều. Hơn nữa xem hơi thở từ trên người của bọn chúng tỏa ra, trong đó có không ít Thông Tí Thạch Viên bậc hai.

Xem tình hình, con Viên Vương đó nhất định là đang trên đỉnh núi rồi. 

“Thông Tí Thạch Viên nhiều như vậy, phải làm sao đây?”

Phong Chỉ Nhu có chút sốt ruột hỏi.

Diệp Viễn nhìn qua một lượt khoảng đất trống đó, truyền âm nói: “Có thấy ngọn đồi nhỏ ở phía xa kia không? Trong đó có một cái hang động nhỏ, nếu như ta đoán không sai, con Viên Vương đó đang ở bên trong cái hang động đó. Cả đỉnh núi này, chỗ có Xích Tương Thổ dày đặc nhất chính là trên ngọn đồi nhỏ đó, Xích Hồn Thảo có lẽ cũng nằm ở đó!” 

“Hả? Vậy… vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao? Hiện giờ chúng ta đang ở trên đỉnh núi, một khi bị Viên Vương phát hiện, ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có!” Phong Chỉ Nhu lo lắng nói.

“Ừm, đúng là có hơi nguy hiểm, nhưng có nguy hiểm đến mấy ta cũng phải đi! Không có Xích Hồn Thảo, Lục Nhi chắc chắn là sẽ không qua khỏi.”

Thấy Diệp Viễn vì một tỳ nữ mà liều mạng đến vậy, trong lòng của Phong Chỉ Nhu cũng cảm động vô cùng. 

Một nam tử có tình có nghĩa như vậy, trên đời này quả thật không nhiều!

Lúc thường nhìn Diệp Viễn cười đùa tí tửng, nhưng đến thời khắc quan trọng lại vô cùng đáng tin cậy.

“Vậy chúng ta phải làm sao?” Phong Chỉ Nhu thu lại vẻ mặt cẳng thẳng của mình, quyết định phối hợp với Diệp Viễn hái cho bằng được Xích Hồn thảo. 

Diệp Viễn quan sát một hồi, truyền âm nói: “Tỷ có nhận ra không, xung quanh ngon đồi nhỏ đó không hề có Thông Tí Thạch Viên tuần tra?”

Phong Chỉ Nhu nhìn về phía ngọn đồi nhỏ, quả thiệt là vậy!

“Phía sau ngọn đồi nhỏ là đoạn nha, chúng ta vòng qua hướng đó, từ đoạn nha leo qua, chỉ cần không kinh động đến Viên Vương, khả năng chúng ta có thể trốn thoát cũng rất lớn.” Diệp Viễn nói. 

“Như… như vậy có được không? Từ đoạn nha leo lên, nhưng phải đi ngang qua cái hang động đó.”

“Không nghĩ được nhiều nữa rồi, đến lúc này chúng ta chỉ còn cách mạo hiểm một lần thôi. Không lâu nữa trời sáng rồi, một khi trời sáng chúng ta càng không có cơ hội nữa.” Diệp Viễn hạ quyết tâm nói.

Phong Chỉ Nhu cắn chặt răng một cái, nói: “Được! Lát nữa ngươi đi tìm Xích Hồn Thảo, ta giúp ngươi trông chừng!” 

Bình luận

Truyện đang đọc