TUYỆT THẾ DƯỢC THẦN

Sáng sớm, Dược Hương Các mở cửa như bình thường, chỉ là lạnh lẽo vắng vẻ như trước đây.

Phùng Tam trong tay cầm một quyển sách, ở trên ghế thái sư đọc một cách nhàm chán.

Mấy ngày nay hắn rảnh rỗi đến phát điên rồi, hắn ở Dược Hương Các nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ đều là bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, luôn muốn tìm thời gian thả lỏng bản thân.

Bây giờ thật quá rảnh rỗi, Phùng Tam ngược lại cảm thấy cả người khó chịu.

Mắt hắn nhìn chằm chằm vào sách, tâm tư lại không đặt vào quyển sách đó.

Khiến Phùng Tam có phần khó hiểu là thiếu gia Diệp Viễn, ngày hôm qua tham gia khảo hạch ở Luyện Dược Sư Công Hội trở về, thì lại mệt đến lả người, chế luyện đan dược gì lại có thể mệt đến như thế?

Điều khiến hắn càng khó hiểu hơn là, ban đêm Diệp Viễn đã thần khí như sống đi ra, phần lớn nguyên lực đã được khôi phục.

Sau đó, thiếu gia liền cùng Lục Nhi suốt đêm hôm ấy trở về Học viện Võ Đan...

Thiếu gia không thể lại gây họa gì chứ, về Học viện để tránh nạn?

Hôm qua thiếu gia lại đi Luyện Dược Sư Công Hội, hắn sẽ không quấy rối Luyện Dược Sư Công Hội long trời lỡ đất chứ?

Phùng Tam càng nghĩ càng thấy sẽ xảy ra chuyện như vậy, với tính cách trước đây của thiếu gia, thật sự có thể làm ra chuyện như thế.

Thiếu gia sẽ không vừa vặn mới mấy ngày, lại mắc sai lầm chứ?

Trong lúc Phùng Tam suy nghĩ lung tung, đã có vài vị lão giả bước vào Dược Hương Các.

Buôn bán của Dược Hương Các mặc dù đã kém đi rất nhiều, nhưng vẫn có vài người lui tới, chung quy bọn họ buôn bán cũng phải chăng.

Mấy người bước vào, Phùng Tam cũng không để ý, vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay ngẩn người, việc nhỏ này đương nhiên có tiểu nhị đi xử lý.

“Bên kia đúng là chưởng quỹ? Ba người chúng ta có việc cầu kiến Diệp Hàng tiên sinh, xin phiền thông báo một chút.” Một vị lão giả trong đó mở miệng nói.

Phùng Tam lúc này mới uể oải lười biếng liếc mắt một cái, sau cái liếc mắt này lại giật bắn mình, trước ngực ba vị khách cũ này là ba ngôi sao thật sự quá chói mắt!

Trước ngực hai vị lão giả là hung chương màu đỏ, mà trong ba ngôi sao ở trước ngực ba vị khách cũ kia lại là màu vàng!

Ba vị đại Đan sư cùng nhau đến thăm hỏi!

Luyện Dược Sư công Hội đối với Luyện Dược Sư cùng cấp là dùng màu sắc để phân biệt, màu xanh là sơ cấp, màu đỏ là trung cấp, mà màu vàng là cao cấp!

Cả nước Tần, chỉ có một người có hung chương màu vàng, đó chính là hội trưởng đại nhân Luyện Dược Sư Công Hội - Ngô Đạo Phong!

Vậy thân phận của hai người còn lại đã lộ ra rồi, Phó hội trưởng Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh!

Tam bá chủ giới Luyện Dược toàn nước Tần cùng nhau tới, rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì?

Phùng Tam trở mình một cái bò dậy, đi tới trước mặt ba người khom người chào, một mực cung kính nói: “Tiểu nhân cung nghênh ba vị đại nhân! Không biết ba vị đại nhân tìm chủ nhân có chuyện gì?”

“Ồ? Ngươi biết chúng ta là ai?” Vương Kim Phúc thấy hài lòng với thái độ của Phùng Tam.

Phùng Tam vội vàng nói: “Đại nhân nói đùa rồi, tiểu nhân mặc dù chưa gặp ba vị đại nhân, nhưng vẫn là có chút hiểu biết, có thể đeo loại hung chương này, ngoại trừ ba vị đại nhân còn có thể là ai?”

“Ha ha, chưởng quỹ quả nhiên vô cùng cẩn thận, chẳng trách có thể được Diệp Hàng tiên sinh trọng dụng. Ba người chúng ta chuyến này đến là vì Diệp Viễn, muốn gặp chủ nhân các ngươi một lần, chẳng biết có thể thông báo một chút không?”

Vương Kim Phúc ngôn từ khách khí, nhưng đầu Phùng Tam lại “ù” một trận!

Hắn nhớ tới hành động kỳ lạ của Diệp Viễn tối qua, nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Tiểu tử này quả nhiên bệnh cũ lại tái phát!

Lần này ngay cả Ngô Đạo Phong đại nhân cũng đã đích thân tới cửa khởi binh vấn tội, Diệp Viễn đây là muốn chọc thủng trời nữa à!

Ngô Đạo Phong từ trước đến nay ít giao du với bên ngoài, có thể kinh động vị đại nhân vật này, tên tiểu tử Diệp Viễn kia rốt cuộc đã gây ra chuyện lớn cỡ nào?

Sự việc của Túy Tinh Lâu đã đến mức sứt đầu mẻ trán, bây giờ lại thêm một Luyện Dược Sư Công Hội, lẽ nào thật sự thiên vong Dược Hương Các sao?

Ngô Đạo Phong vẫn không nói gì, lúc này thấy Phùng Tam bộ dạng mất hồn mất vía, không nhịn được mở miệng nói: “Chưởng quỹ, chẳng lẽ có khó khăn gì sao?”

Phùng Tam giật mình một cái phục hồi lại tinh thần, nhưng là vẻ mặt đau khổ nói: “Ba vị đại nhân, thật sự là xin lỗi, chủ nhân chúng ta mấy ngày trước đã bế tử quan, e rằng... Nhất thời sẽ không xuất quan.”

Nói xong, Phùng Tam trong lòng thấp thỏm, không nhịn được liếc trộm Ngô Đạo Phong một cái, phát hiện ba người bọn họ nhìn thoáng qua nhau, lộ ra vẻ cực kì thất vọng.

Trong lòng Phùng Tam không khỏi cảm thấy kì lạ, nhìn điệu bộ ba người này, làm sao không giống đến khởi binh vấn tội?

Nếu không đến khởi binh vấn tội, ba người bọn họ tại sao lại có thể cùng nhau tới?

Phùng Tam nghĩ mãi mà không ra.

“Vậy... thiếu đông gia Diệp Viễn các ngươi có ở đây hay không? Chúng ta tìm hắn cũng được!” Vương Kim Phúc lúc này lại mở miệng nói.

Phùng Tam có chút chột dạ, vâng vâng dạ dạ nói: “Ba vị đại nhân, thiếu gia ngài ấy hôm qua suốt đêm đi về học viện rồi.”

Ba người họ lại một lần nữa hai mắt nhìn nhau một cái, Vương Kim Phúc thở dài lắc đầu nói: “Xem ra tiểu tử này là có ý tránh chúng ta! Diệp Viễn trở về Học viện Đan Võ, Giang Vân Hạc tên đó há có thể bỏ qua sao?”

Ngô Đạo Phong như có điều suy nghĩ, cũng không biết đang nghĩ gì, một hồi lâu mới nói: “Chưởng quỹ không cần suy đoán lung tung, chúng ta hôm nay tới thật ra là đưa hung chương tới cho Diệp Viễn, hôm qua hắn đã thông qua khảo hạch của Luyện Dược Sư Công Hội. Nếu hắn đã không có ở đây, thì chúng ta giao cho ngươi hung chương là được rồi, còn muốn làm phiền chưởng quỹ đích thân đi một chuyến, đích thân đem hung chương này đến tận tay Diệp Viễn.”

Phùng Tam nghe thấy đưa đến hung chương, trong lòng liền thả lỏng rất nhiều, hóa ra thiếu gia thật có tiền đồ, lại có thể thông qua khảo hạch Đan đồ, chủ nhân cũng xem như có người kế nghiệp rồi.

Nhưng hắn ngay tức khắc lại nổi lên nghi ngờ, một quả hung chương mà thôi, làm sao làm phiền đến Tam bá chủ Công Hội đích thân đưa đến cửa?

Chẳng lẽ nói bọn họ đưa hung chương đến là giả, tìm chủ nhân thương lượng mới là đại sự?

Suy nghĩ một hồi cũng chỉ có khả năng này thôi, Diệp Viễn dù sao cũng là tiểu bối, không thể nào khiến Tam bá chủ huy động nhân lực như vậy.

Diệp Hàng mặc dù cũng không đủ tư cách, nhưng bây giờ vì Tụ Nguyên Đan của Túy Tinh Lâu, toàn bộ thế cục Hoàng thành trở nên có chút kỳ lạ, Tam bá chủ đến tận cửa tìm Diệp Hàng cũng là điều dễ hiểu..

Chung quy Diệp Hàng cũng là Đại Đan Sư, ở Hoàng thành cũng là nhân vật hết sức quan trọng.

Vừa nghĩ như vậy, Phùng Tam cảm giác mình cuối cùng đã thăm dò được ý đồ của đối phương, vội vàng nói: “Không phiền hà, không phiền hà! Ra sức vì ba vị đại nhân là vinh hạnh của tiểu nhân, bây giờ ta sẽ lên đường đi Học viện Đan Võ, đem hung chương tự tay giao cho thiếu gia nhà ta.”

“Kim Phúc, giao hung chương cho chưởng quỹ đi.” Ngô Đạo Phong từ tốn nói.

“Chuyện này... không thì chúng ta đích thân đi một chuyến? Ngộ nhỡ...” Vương Kim Phúc không đưa ra hung chương ngay, mà có chút do dự.

“Không cần. Công hội chưa bao giờ dính vào việc địa phương, chúng ta không thể phá quy củ này. Với thân phận của chúng ta, không tiện xuất hiện ở Học viện Đan Võ. Yên tâm, bàn về luyện đan, còn ai có thể có thể so với Luyện Dược Sư Công Hội?” Ngô Đạo Phong nói.

Vương Kim Phúc hai mắt lóe sáng: “Vẫn là hội trưởng đại nhân có tầm nhìn xa, lão già cổ hủ này hiểu rồi.”

Nói xong, Vương Kim Phúc lấy hung chương ra đưa cho Phùng Tam, nói: “Làm phiền chưởng quỹ, có điều việc ngươi đưa hung chương vẫn xin đừng tiết lộ. Mặc dù chuyện này, không giấu được bao lâu, nhưng giấu được lúc nào thì giấu đến lúc đó.”

Phùng Tam không thể hiểu nổi, một hung chương Đan đồ mà thôi, làm sao vị đại nhân này lại nghiêm túc như vậy? Liệu có phải có chút chuyện nhỏ xé ra to?

Ngay sau đó ánh mắt hắn nhìn vào hung chương trên tay Vương Kim Phúc, không khỏi nhìn chằm chặp cái hung chương này, hai con mắt trừng lên tròn xoe.

Chỉ thấy bên trên hung chương là màu xanh, lại thêu hai ngôi sao!

Chuyện này... đây không phải là hung chương Đan sư sao?

Có phải nhầm rồi không?

Bình luận

Truyện đang đọc