TUYỆT THẾ DƯỢC THẦN

"Hô... Diệp Viễn này, thật đúng là không biết nên nói hắn thế nào mới tốt. Người khác nơm nớp lo sợ mới dám xông vào Cửu Thiên Lộ, hắn đều đi qua thoải mái như vậy, chẳng lẽ không có chuyện gì có thể làm khó hắn sao?"

Tả Bất Quy nhìn Diệp Viễn ở giữa sườn núi, tương tự bị chấn động không thôi.

Những ngày gần đây, Diệp Viễn mang cho hắn chấn động thật sự là quá nhiều. 

Vượt cấp giết chết Phí Thanh Bình, trong một tháng đột phá năm tầng cảnh giới, lấy cảnh giới Nguyên Khí Cảnh tầng bốn trở thành Đan Sư, lại vượt qua một cảnh giới lớn giết được Lâm Thiên Thành, những chuyện này thả lên trên người bất cứ người nào đều là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Nhưng Diệp Viễn toàn bộ làm được!

Bây giờ, chẳng lẽ Diệp Viễn còn qua được Cửu Thiên Lộ mà cho tới bây giờ cũng không có Nguyên Khí Cảnh nào vượt qua nổi, đây cũng quá không thể tưởng tượng được! 

Dù là hắn không vượt qua nổi, chỉ bằng tốc độ hắn qua 333 bậc phía trước, cũng đủ để kiêu ngạo trước tất cả các học viên thiên tài rồi.

"Đúng vậy, thật đúng là không có chuyện gì hắn không làm được, cũng không có chuyện gì hắn không dám làm. So với hắn, chúng ta một mạch tự xưng thiên tài, thật là một trò cười!" Trên mặt Long Đường cũng mang theo nồng đậm vẻ chấn động.

"Lão Long, ta chưa bao giờ phủ nhận mình là một thiên tài, chí ít là bên trong phạm vi Tần quốc này. Chỉ bất quá, Diệp Viễn trình độ yêu nghiệt, đã vượt xa khỏi phạm vi thiên tài này rồi." Tả Bất Quy cảm khái nói. 

Cho tới nay, Tả Bất Quy kiêu ngạo cũng chỉ có Long Đường có thể vượt qua hắn. Nhưng là bây giờ, kiêu ngạo của hắn bị biểu hiện của Diệp Viễn đả kích cho nát bấy.

Vẻ mê mang trong ánh mắt Long Đường biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là vô cùng kiên định!

Hắn lắc đầu một cái, nói: "Ta không phải nói thiên phú của hắn, mà là tâm chí cường giả của hắn! Cùng Diệp Viễn so sánh, chúng ta thiếu sót nhất chính là một cái tâm của cường giả! Buồn cười Long Đường ta tới nay đều cho mình là người có thể kiêu ngạo trước hết thảy cường giả, kỳ thật căn bản là tên quỷ nhát gan! Diệp Viễn, cám ơn ngươi!" 

Tả Bất Quy bị Long Đường nói có chút không giải thích được, bất quá hắn lại có thể rõ ràng cảm giác trên người Long Đường xảy ra một ít biến hóa.

Có loại… cảm giác đã ngộ ra!

"Lão Long, ngươi tới cùng đang nói gì? Tâm chí cường giả? Chúng ta mặc dù không có yêu nghiệt như Diệp Viễn, nhưng tâm muốn mạnh mẽ chưa bao giờ thay đổi qua chứ?" Tả Bất Quy nghi ngờ nói. 

Long Đường không có nhìn Tả Bất Quy, mà là nhìn Diệp Viễn giữa sườn núi, đáp phi sở vấn (1) nói: "Cường giả sao? Cường giả chân chính không phải nhìn thực lực mạnh mẽ bao nhiêu, mà là phải xem nội tâm của hắn cường đại bao nhiêu! Tả Bất Quy, chuyện này kết thúc, ta cũng phải tới khiêu chiến Cửu Thiên Lộ!"

"Cái gì? Ngươi muốn khiêu chiến Cửu Thiên Lộ? Ngươi không muốn sống nữa?" Tả Bất Quy sợ hết hồn, cả kinh kêu lên.

Long Đường nhưng là nở nụ cười rạng rỡ, phảng phất coi sinh tử như một chuyện bình thường: "Nếu là ngay cả một cái Cửu Thiên Lộ nho nhỏ ở Tần quốc đều không vượt qua nổi, lại nói chi là trở thành cường giả? Lại có tư cách gì sau này tự hào ở Vô Biên giới, phi thăng lên Thần Vực?" 

Diệp Viễn sống lại ở thế giới này chính là Vô Biên giới.

Vô Biên giới lấy Vô Biên Sâm Lâm làm tên, bởi vì nó thật sự vô biên vô hạn, ngăn cách Vô Biên giới thành hai khu vực nam bắc.

"Điên rồi! Đúng là điên! Lão Long, ngươi cho dù lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn được Mạc Vân Thiên? Xông vào Cửu Thiên Lộ, ngươi sẽ chết! Mạng cũng bị mất, ngươi lấy cái gì để kiêu ngạo khắp Vô Biên giới?" Tả Bất Quy có chút loạn rồi. 

Diệp Viễn là người điên, bây giờ ngay cả đệ nhất Võ bảng Long Đường cũng đi theo hắn nổi điên, thế giới này tới cùng xảy ra chuyện gì?

Long Đường không hề bị lay động, trong ánh mắt để lộ ra vô cùng kiên định!

"Võ giả cần gì phải sợ chết? Không có giác ngộ liều chết, còn nói gì trở thành cường giả?" Long Đường nhàn nhạt nói. 

"Nhưng là võ giả chết cũng phải chết có ý nghĩa! Vì xông vào Cửu Thiên Lộ mà chết, lại có ý nghĩa gì?"

Tả Bất Quy như cũ không nghĩ ra. Hắn thấy, Cửu Thiên Lộ chẳng qua là một đại hình trận pháp, chết ở trong trận pháp hoàn toàn là chuyện không có ý nghĩa.

"Chết có ý nghĩa là chết như thế nào? Ta bây giờ mới hiểu được, thành bại chỉ trong một ý nghĩ, mạnh yếu... cũng chỉ trong một ý nghĩ! Tả Bất Quy, ta và ngươi cuối cùng không phải người cùng một thế giới." Long Đường rốt cuộc nhìn Tả Bất Quy liếc mắt, trong ánh mắt kia là thần thái hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. 

Tả Bất Quy là đệ nhị Võ bảng, ngoại trừ Long Đường ra tại học viện chưa từng có địch thủ, Phong Chỉ Nhu cũng không phải.

Cho dù đối diện Long Đường, khoảng cách giữa hắn và Tả Bất Quy kỳ thật cũng không lớn.

Nhưng là bây giờ, Long Đường nói hắn và mình không phải người trong một thế giới, Tả Bất Quy làm sao có thể thoải mái? 

"Ý của ngươi là nói, ngươi và Diệp Viễn là người cùng một thế giới rồi hả? Lão Long, lời này của ngươi không khỏi quá kiêu ngạo chứ?" Tả Bất Quy thu liễm lại nụ cười bất cần đời đặc trưng, hơi có chút khó chịu nói.

Long Đường lại lắc đầu nói: "Diệp Viễn... đời này ta chỉ sợ là không có cơ hội theo kịp hắn. Ta cùng hắn... cũng không phải người trong một thế giới."

Nói xong lời này, Long Đường lại không nói gì nữa, chẳng qua là kiên nhẫn nhìn Diệp Viễn đang ở giữa sườn núi. 

Tả Bất Quy cũng trầm mặc lại, bắt đầu trầm tư.

Hắn cảm giác, trên người Long Đường xảy ra thay đổi nào đó, chỉ là loại thay đổi này rốt cuộc là cái gì, hắn nghĩ đến vỡ đầu cũng nghĩ không thông.

Chẳng qua là... loại biến hóa này có thể để hắn cùng mình tách ra thành hai thế giới sao? Điều này sao có thể? 

Cũng bởi vì Long Đường muốn đi khiêu chiến Cửu Thiên Lộ?

Nếu không, ta cũng đi khiêu chiến Cửu Thiên Lộ một chút?

Tả Bất Quy rất nhanh bỏ đi ý nghĩ này, thực lực của hắn đúng là cường hãn, nhưng để hắn đi khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, hắn ngay cả một phần mười niềm tin cũng chưa tới, chân chính cửu tử nhất sinh (2)! 

Thực lực Long Đường mặc dù mạnh hơn chính mình, nhưng cũng chẳng mạnh đến đâu. Nói cách khác, hắn đi cũng là cửu tử nhất sinh!

Gia hỏa này tới cùng ngộ ra cái gì?

Tỷ lệ sống sót thấp như vậy, hắn còn dám đi khiêu chiến, đây không phải là muốn chết sao? 

Đúng, Long Đường đúng là đã ngộ ra!

Hắn nhìn thấy từ trên người Diệp Viễn tâm chí của cường giả.

Khiêu chiến Lâm Thiên Thành, Diệp Viễn kỳ thật cũng không nắm chắc được lớn như trong tưởng tượng, hắn vẫn làm. 

Khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, Diệp Viễn càng không nắm chắc được bao nhiêu, nhưng hắn vẫn đi làm.

Biết rõ giết chết đồng môn sẽ bị phán tử hình, Diệp Viễn vẫn vì danh dự không hề chùn bước mà làm.

Biết rõ Cửu Thiên Lộ mười phần chết chắc, hắn cũng không do dự. 

Đánh vỡ quy tắc, khiêu chiến bản thân, sau đó vượt qua chính mình.

Này chính là tâm chí của cường giả!

Võ giả tu hành vốn là nghịch thiên, không có giác ngộ cái chết, làm sao có thể cảm ngộ thiên đạo vô thượng, thành tựu chí cao vô thượng Thần cảnh? 

Sống có gì vui, chết có gì khổ?

Con đường cường giả vốn dày đặc bẫy rập chông gai, coi như ngươi không đi vào Cửu Thiên Lộ, nói không chừng còn có tám ngày đường, mười ngày đường.

Trốn tránh được nhất thời, há có thể trốn tránh một đời? 

Chỉ có dũng cảm đối diện, toàn bộ giẫm những thứ lận đận này ở dưới chân, không ngừng vượt qua chính mình, mới có thể chân chính kiêu ngạo mà nhìn thiên hạ!

Xu cát tị hung (3) là bản năng của con người, nhưng võ giả mà không chặt đứt loại bản năng này, làm sao có thể nói là cường giả?

Long Đường từ trong ánh mắt của Tả Bất Quy liền nhìn ra, hắn căn bản cũng không dám sinh ra ý nghĩ khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, cho nên mới nói hắn và mình không phải người cùng một thế giới. 

Long Đường nhất định phải vượt ra khỏi Tần quốc, đi về phía toàn bộ Vô Biên giới.

Mà Tả Bất Quy, chẳng qua là cường giả ở Tần quốc, chết no rồi cũng chỉ là cường giả U Vân Tông.

***

(1) Đáp phi sở vấn: trả lời không liên quan đến chuyện được hỏi.

(2) Cửu tử nhất sinh: chín phần chết một phần sống.

(3) Xu cát tị hung: theo cái tốt, tránh cái xấu. 

Bình luận

Truyện đang đọc