TUYỆT THẾ DƯỢC THẦN

Vốn dĩ sự việc đã nắm chắc trong tay, lại bị Hô Duyên Dũng phá hỏng, Tô Vũ Bách hiện đang có ý muốn giết người.

Hô Duyên Dũng chẳng qua là thầy giáo của học viện, nhưng nếu thật sự động thủ, thì chức Hình Đường đại trường lão hắn đừng mong làm nữa.  

Hơn nữa Hô Duyên Dũng đánh không lại là đúng, nhưng nếu thật sự muốn chạy thì hắn cũng không ngăn được. 

Nhưng hắn ta ngang trước mặt Diệp Viễn, lại làm cho Tô Vũ Bách cảm thấy vô cùng khó khăn.

Diệp Viễn hôm nay hắn phải giết, tên tiểu tử này vùng dậy quá nhanh rồi.

Điều này với Tô gia mà nói chắc chắn là một mối đe dọa tiềm ẩn. 

Nếu để Diệp Viễn tiếp tục phát triển thì e rằng chưa tới mười năm, không, chỉ cần năm năm thôi sẽ trở thành một Diệp Hàng khác.

Một tên Diệp Hàng đã làm cho Tô gia đủ đau đầu rồi, hai tên Diệp Hàng……

“Bắt ta? Được thôi, để ngựa qua đây! Ta thì muốn xem xem ngươi làm sao bắt ta.” Hô Duyên Dũng nói một cách lạnh lùng 

“Hừ, ngươi cho rằng ta không dám động đến ngươi sao?” Tô Vũ Bách giận dữ khi nhìn thấy điệu bộ điếc không sợ súng của Hô Duyên Dũng.

Hô Duyên Dũng là tên tùy tùng đáng tin cậy của Giang Vân Hạc cùng Tô Vũ Bách từ trước đến giờ không hợp nhau.

Bình thường hai người không nể mặt nhau, bây giờ thì không cần phải nói. 

Với thực lực của Tô Vũ Bách, muốn bắt được Hô Duyên Dũng của đỉnh Linh Dịch Cảnh vốn là chuyện không thể, trừ phi giết chết hắn ta.

Hô Duyên Dũng chính là biết chắc Tô Vũ Bách không dám giết hại đồng môn.

“Nực cười! Ngươi là Hình Đường đại trưởng lão, muốn động ai thì động người đó, sao lại không dám động đến ta? Nhưng mà hôm nay ngươi muốn giết Diệp Viễn, trừ phi bước qua xác của ta!” Đối diện Tô Vũ Bách hùng mạnh, Hô Duyên Dũng không mảy may nhượng bộ.  

“Tốt! Tốt! Tốt! Mọi người đều thấy rồi đó, Hô Duyên Dũng bảo vệ tàn dư Ma đạo, chính là kẻ thù của Đan Võ ta! Ta hôm nay đại diện cho môn phái trừ ma vệ đạo, giết chết hai tên phản đồ này!”

Tô Vũ Bách nói một mạch ba chữ “tốt” đủ thấy sự căm phẫn trong lòng hắn ta.

Nói xong, khí thế tràn đầy của Tô Vũ Bách ép đến nỗi mọi người đều thở hỗn hển. 

Tô Vũ Bách thật muốn động thủ, từ đám đông một bóng người xinh đẹp bước ra đến đứng bên cạnh Hô Duyên Dũng

“Tô trưởng lão nếu như khăng khăng động thủ, thì coi như Nhược Tình cũng là người trong ma đạo, giết hết đi.”

Lời nói này của Phong Nhược Tình nhẹ nhàng như gió mây nhưng rất có trọng lượng. 

Người khác không biết thân phận của Phong Nhược Tình, Tô Vũ Bách làm sao có thể không biết thân phận của Phong Nhược Tình cơ chứ?

Tô Vũ Bách dù có địa vị cao hơn nữa ở Học viện Đan Võ cũng không dám động đến một sợi tóc của Phong Nhược Tình.

Hoàng Thất Nam Phong Thị xưa nay có tiếng khiêm tốn, nhưng ai có mối thâm tình sâu sắc với gia tộc đều biết gia tộc Nam Phong mới là gia tộc bậc nhất của nước Tần, không ai sánh bằng. 

Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc đến sự xuất hiện của Phong Nhược Tình, bao gồm Tô Vũ Bách và Hô Duyên Dũng.

Nhiều người cố gắng nghĩ lại những lời đồn vô căn cứ được lưu truyền một cách âm thầm, bây giờ xem ra không có lửa sao có khói!

Vào lúc này, ánh mắt của các học viên hướng về Diệp Viễn đã trở nên kỳ quái. 

Hóa ra Diệp Viễn lợi hại nhất không phải Võ đạo hay Đan đạo mà là bản lĩnh theo đuổi con gái.

Cô cháu Phong gia ở học viện từ xưa đến nay đều là nữ thần cao cao tại thượng, không ít người theo đuổi, nhưng từ xưa đến nay chưa hề có người thực hiện được ước mong theo đuổi được họ.

Nhưng, Diệp Viên làm được rồi. 

Lúc này cùng Hình Đường đại trưởng lão đứng ra phản đối, nếu nói Phong Nhược Tình và Diệp Viễn không có chút quan hệ nào, đánh chết bọn họ cũng không tin.

Đương nhiên, càng nhiều người lại cảm thấy có một nữ thần bị khinh thường, hận không thể đến ném cho Diệp Viễn hai cái tát, để biểu thị sự bất bình của mình.

Chẳng qua ném những cái tát lúc này, làm thế nào cũng không đến lượt họ 

……

Phong Nhược Tình quay lại nhìn một Diệp Viễn không cách nào động đậy trên mặt đất, vội vàng bước đến đỡ dậy.

Được mỹ nhân ôm vào trong lòng, điều đó là một chuyện rất dễ chịu, nhưng Diệp Viễn đã mất đi một nửa mạng sống, làm gì còn tâm tư nghĩ đến điều đó? 

Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ người của Phong Nhược Tình, Diệp Viễn cảm thấy dường như phấn chấn đôi chút.

Phong Nhược Tình cau mày nói: “Ngươi không sao chứ?”

Diệp Viễn cười gượng một tiếng, yếu ớt nói: “Ngươi xem ta giống không sao không? Yên tâm đi, không chết được đâu, chỉ là bây giờ không cách nào động đậy được. Lục Nhi nàng ấy……” 

Phong Nhược Tình lại một lần nữa cau mày: “Đã như vầy rồi vẫn còn nghĩ đến tiểu thị nữ của ngươi.”

“Nàng ấy như thế nào rồi?” Diệp Viễn không để ý đến lời trách móc của Phong Nhược Tình, tự hỏi mình.

Phong Nhược Tình thở dài: “Có ngươi giúp nàng ấy trấn áp hàn khí, tạm thời không sao. Ta biết ngươi liều lĩnh nên đem nàng ta giao cho Chỉ Nhu, tự mình đến đây.” 

Nghe thấy Phong Nhược Tình nói như vậy, Diệp Viễn mới thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ, ngày khác nhất định hậu tạ.”

Lời cám ơn của người khác Phong Nhược Tình không để trong lòng bởi vì nàng ấy không thiếu gì cả.

Nhưng Diệp Viễn thì khác, Nguyên Khí tầng bốn lại có thể luyện thành đan dược siêu phẩm cấp hai, hậu tạ của hắn cũng là vật báo vô giá. 

“Bảo ngươi đừng làm càn, ngươi cứ không nghe! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi gấp cái gì? Bây giờ thiếu chút nữa là mất mạng rồi, ngươi mãn nguyện chưa?” Phong Nhược Tình không hề nhắc đến chữ cám ơn mà lời oán trách.

Những lời này nghe giống như lời oán trách, nhưng lại giống như sự quan tâm của một vị tiểu phu nhân.

“Hơ …Hơ hơ, mười năm không muộn? Ta một khắc cũng không đợi được! Loại tiểu nhân như thế này ta phải đợi mười năm, vậy những người khác ta phải làm sao?” Diệp Viễn bị kích động nói. 

Phong Nhược Tình nghe không hiểu ý trong lời nói của Diệp Viễn, nhưng khoảng khắc này ánh mắt của Diệp Viễn rất phức tạp, giống như một lão nhân từng trải, chứ không phải một thiếu niên mười lăm tuổi.

Hắn rốt cuộc đã trải qua những gì? Sao lại có ánh mắt buồn thê lương như vậy?

Phong Nhược Tình không kềm được nổi lên sự nghi hoặc. 

Ngược lại Diệp Viễn lấy lại tinh thần nói: “Trên người ta có đan dược chữa thương, ngươi có thể giúp ta lấy ra không?”

“Không…” Phong Nhược Tình từ chối theo bản năng, nhưng nghĩ đến trạng thái của Diệp Viễn lúc này, nhất thời lộ vẻ do dự.

Thân thể ngàn vàng của Phong Nhược Tình chưa bao giờ chạm vào cơ thể đàn ông, cho dù là qua lớp y phục ngăn cách cũng không có khả năng! 

“Aiz, bỏ đi, vẫn là ta tự làm vậy. Tê…”

Vừa nói Diệp Viễn vừa tự đưa tay vào ngực mình mò tìm, vừa động thủ liền đau đến lạnh người.

Phong Nhược Tình vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, để ta!” 

Sau đó, trong lúc mọi người giương mắt mà nhìn, Phong Nhược Tình đưa bàn tay ngọc ngà vào trong vạc áo Diệp Viễn.

"A! Nữ thần của ta! Sao lại?"

“Còn để người ta sống nữa không? Phong lão sư, đừng mà!” 

“Mau buông nam hài tử đó ra, hãy để ta!”

Mọi người đều gào thét lên trong lòng nhưng tuyệt nhiên chẳng ai làm được gì.

Phong Nhược tình tìm kiếm một hồi trong vạt áo Diệp Viễn, lấy ra một lọ đan dược, lúc này mặt nàng đã đỏ hết lên, giống như đã uống say. 

“Là cái này phải không?” Phong Nhược Tình đỏ mặt hỏi.

“Chính là nó! Trong lọ thuốc có năm viên đơn dược, lấy viên màu vàng nhạt cho ta.” Diệp Viễn nói.

Phong Nhược Tình đem tất cả đan dược đổ ra, bên trong chỉ có một viên màu vàng nhạt, sau đó lấy cho Diệp Viễn uống. 

Uống xong đơn dược, Diệp Viễn vốn dĩ mặt trắng bệch như tờ giấy từ từ hồng hào trở lại.

“Được rồi, đỡ ta thẳng dậy, ta muốn luyện hóa hiệu quả của thuốc.”

“Nhanh như vậy đã có thể cử động rồi?” 

Mặc dù biết rằng Diệp Viễn không thể tính theo lẽ thường tình, nhưng Phong Nhược Tình vẫn rất ngạc nhiên. Từ trước đến nay nàng chưa từng thấy đơn dược nào có hiệu quả ngay lập tức như vậy.

Diệp Viễn gật đầu và bắt đầu luyện hóa dược lực.

Bình luận

Truyện đang đọc