TUYỆT THẾ DƯỢC THẦN

Hai người một hổ đi sâu vào hướng Hắc Thủy Giản, ước chừng trôi qua thời gian một khắc, trước mặt có một đoạn sườn dốc to lớn chặn lại đường đi.

“Ồ, hết đường rồi! Đi qua con đường này không có gì tốt cả!” Nam Phong Chỉ Nhu uể oải nói.

Diệp Viễn cũng dừng bước lại, nhìn quanh bốn phía một cái, cũng không phát hiện vật gì hữu dụng. 

Đi qua con đường này, hắn luôn lưu ý hoàn cảnh xung quanh, nếu có cái gì mà Thiên Tài Địa Bảo hắn tuyệt đối không thoát khỏi mắt của hắn.

Nhưng đến bây giờ hắn cũng không có bất cứ phát hiện nào.

“Chẳng lẽ Thất Thải Lưu Vân Mãng này thật chỉ là thích chỗ này, không lý nào muốn chiếm đất của người khác. Với sức mạnh của con Đại Hắc Mãng xà này hoàn toàn có thể đi vào sâu hơn, chiếm giữ địa bàn tốt hơn, tại sao cứ khăng khăng muốn chọn ở đây.” Diệp Viễn nghĩ mãi cũng không hiểu nổi. 

“Ha ha ha, ngươi không phải tự khoe khoang không chỗ nào không biết. Không ngờ cũng có lúc mã thất tiền đề. Còn kiến thức gì cứ phát huy, bây giờ kiến thức trở thành bong bóng rồi.” Nam Phong Chỉ Nhu châm biếm không chút lưu tình.

Đối với Diệp Viễn mỉa mai hết lần này đến lần khác nàng không có suy nghĩ chuyện này Nam Phong Chỉ Nhu cũng là oán niệm sâu đậm.

Nữ nhân là thù dai nhất, phụ nữ đẹp càng thù dai. 

Chỉ là mỗi lần dự đoán của Diệp Viễn đều rất chính xác, Nam Phong Chỉ Nhu luôn không bắt được điểm yếu nên không cách nào phản bác lại.

Lần này không dễ gì mới thấy Diệp Viễn ăn trái đắng Nam Phong Chỉ Nhu đương nhiên lựa chọn ra sức đánh kẻ thất thế rồi.

Khóe miệng Diệp Viễn co lại, có cảm giác tự mình đào hố chôn mình. 

Nhưng hắn luôn cảm thấy phán đoán của mình không sai, vấn đề là Thiên Tài Địa Bảo rốt cuộc ở đâu.

“Diệp Viễn, ngươi làm ơn lần sau đừng… ai, Bạch Quang, ngươi muốn đi đâu.”

Nam Phong Chỉ Nhu đang tiếp tục trách mắng Diệp Viễn, Bạch Quang như biến thành một vệt sáng lấp lánh hướng đến đoạn dốc chạy nhanh tới. 

Diệp Viễn thấy vậy, ánh mắt chợt sáng lên, chẳng lẻ tên tiểu tử này biết đồ vật ở đâu.

Bạch Quang đến dưới đoạn dốc, chạy thẳng lên phía trước, giẫm lên một thỏi nham thạch, sau đó nhảy bên trái nhảy bên phải để trèo lên phía trước, cuối cùng là đi trên đất bằng.

Ở nơi cao nhất, thân hình Bạch Quang chợt sáng lên, đột nhiên biến mất. 

Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhược nhìn kỹ lại thì thấy ở đó có một hang động nhỏ, Bạch Quang đã đi vào bên trọng hang động.

“Lẽ nào có thứ tốt thật.” Nam Phong Chỉ Nhu lẩm bẩm nói.

Lúc này, nàng hiển nhiên cũng đoán được Bạch Quang đi làm gì, nhịn không được âm thầm mắng Bạch Quang chỉ biết đi chơi, nó không thể tìm thấy gì cả. 

Tuy nhiên Bạch Quang vẫn chưa trở ra, không biết như thế nào, Nam Phong Chỉ Nhu trên mặt cảm thấy có chút nóng ruột.

“Thì ra ẩn náu ở chỗ khuất như thế này chẳng trách tôi tìm cả nửa ngày cũng không tìm thấy. Không ngờ Bạch Quang như vậy mà còn có bản lĩnh này!” Diệp Viễn đối với khả năng của Bạch Quang rất bất ngờ.

Nghĩ một lúc Diệp Viễn cũng thoải mái rồi. Đoán chừng đồ vật của loại trái cây nào đó, Bạch Quang ngửi thấy cũng không chừng. 

Sau một lúc, thân hình của Bạch Quang lại xuất hiện ở cửa hang động, chỉ là lần này, trên miệng có ngậm một vật nhỏ.

Bạch Quang ngậm vật nhỏ đó chạy xuống đoạn dốc, đến bên cạnh Diệp Viễn.

Trong miệng Bạch Quang đang ngậm một cành cây nhỏ, phía trên có một trái nhỏ. Nó đem thứ này đến cho Diệp Viễn, còn thích thú lắc lắc cái đuôi, trong thật dễ thương. 

Diệp Viễn cười vỗ vỗ vào cái đầu nhỏ của Bạch Quang, tỏ vẻ khích lệ, có phần hưng phấn cầm quả nhỏ đó lên, bởi vì hắn đã nhận ra quả nhỏ này rồi.

“Thì ra là Huyết Bồ Đề chả trách Thất Thải Lưu Vân Mãng cứ luôn ở nơi này, chính là vì nó.”

Nam Phong Chỉ Nhu có chút ngai ngùng, nhưng lại không kiềm lòng được lén nhìn cái vật nhỏ đó. 

Đó là một trái nhỏ màu đỏ, xem ra cũng không có gì đập vào mắt. Nếu là nàng tự đi thì đoán chừng có nhìn thấy với không nhìn thấy cũng như nhau, trực tiếp bỏ qua rồi.

Diệp Viễn thấy Nam Phong Chỉ Nhu muốn nói nhưng rồi lại thôi, cái dáng vẻ lén lén lút lút không nhịn được cười.

Biết nữ nhi da mặt mỏng, Diệp Viễn cũng không kích động nàng nữa, mà chỉ giải thích: “Huyết Bồ Đề này có thể là đồ tốt. Đây chính là dược liệu cấp ba, hơn nữa vô cùng ít ỏi. Thất Thải Lưu Vân Mãng đó nếu uống vật này, đoán chừng trực tiếp đột phá đến yêu thú cấp hai cao cấp rồi.” 

Nam Phong Chỉ Nhu thấy Diệp Viễn không có ý chống đối lại không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua vẫn là cứng miệng nói: “Ta cũng không cần ngươi giải thích.”

“Được rồi được rồi, là tự tôi thích khoe khoang, nhất định phải giải thích cho ngươi nghe, được chưa.”

Nam Phong Chỉ Nhu lúc này mới hài lòng, nhưng lập tức không nhịn được sự hiếu kì hỏi: “Nếu như Huyết Bồ Đề này lợi hại như thế, tại sao trong thời gian dài như thế nó cũng chưa ăn.” 

Diệp Viễn cười nói: “Coi như lão tử này xui xẻo. Nếu ta đoán không lầm Huyết Bồ Đề này trước đó vẫn chưa chín, chỉ mới chín hai ngày nay. Nó vẫn chưa kịp ăn liền gặp Bạch hổ và chúng ta, lại khiến chúng ta nhặt được thành quả có sẵn này. Nhưng thứ này bị nó ăn mất thì quá phí của trời, dùng nó để luyện đan dược cấp ba có thể khiến Ngưng Tinh Cảnh võ giả đột phá tầng một vô điều kiện, hơn nữa còn không có tác dụng phụ.”  

Nam Phong Chỉ Nhu nghe xong không khỏi há hốc miệng, Ngưng Tinh Cảnh võ giả đột phá một tầng cảnh giới, đây là khái niệm gì.

Người luyện Ngưng Tinh Cảnh đừng nói là đột phá tiểu cảnh giới cấp một, chỉ e là một điểm tiến bộ nho nhỏ đều cần thời gian để tích tụ. 

Trong những người luyện Ngưng Tinh Cảnh của cảnh nội Tần Quốc, ngoại trừ viện trưởng đại nhân và Ngô Đạo Phong của Luyện Dược Sư Công Hội là Ngưng Tinh Cảnh cấp hai, những người khác đều là Ngưng Tinh Cảnh cấp một.

Phụ Thân của Nam Phong Chỉ Nhu Nam Phong Dật, cũng chính là quốc vương của Tần Quốc, đột phá Ngưng Tinh Cảnh đã 20 năm rồi, vẫn dừng lại ở Ngưng Tinh Cảnh cấp một.

Có thể thấy người luyện Ngưng Tinh Cảnh muốn tiến về phía trước một bước, đó là việc khó biết bao nhiêu. 

Tần Quốc có hia vị Đại Đan Sư cao cấp, nhưng bọn họ đều không có cách nào luyện chế ra đơn được đủ để người luyện Ngưng Tinh Cảnh trực tiếp đột phá lên tiểu cảnh giới, Diệp Viễn mà lại có thể.

Nếu Diệp Viễn mang viên đơn dược này để trước mặt những người này, kết quả chỉ có hai loại.

Một loại chính là giết chết Diệp Viễn, sau đó vì để có được đan dược này mà đánh nhau lổ đầu, chính là ta sống ngươi chết. Còn một loại là biến thành cái đuôi theo sau Diệp Viễn, hy vọng làm cho Diệp Viễn vui vẻ sau đó hắn sẽ đem đan dược này cho họ. 

E rằng hai vị Đại đan sư cao cấp nhìn thấy Bồ Đề Đan cũng không thể không động lòng.

Kỳ thực Diệp Viễn nói có thể giúp Viên Phi đột phá cấp bốn, Nam Phong Chỉ Nhu vẫn không có quá nhiều khái niệm, bởi vì nó cách nàng quá xa.

Nhưng có thể giúp ngươi luyện Ngưng tinh Cảnh tăng lên một tiểu cảnh giới, điều này đem đến cho nàng rung động rất lớn. 

Nam Phong Chỉ Nhu chớp chớp mắt nhìn Diệp Viễn, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Diệp Viễn cười một tiếng ha ha, lặp tức biết nàng đang nghĩ gì, nói: “Yên tâm, một hạt Huyết Bồ Đề ít nhất có thể đủ luyện mười viên Bồ Đề Đan, đến lúc ấy ta sẽ cho phụ thân cô giữ một viên.”

Diệp Viễn nói xong, mặt của Nam Phong Chỉ Nhu đỏ cả lên, nhưng vẫn là cảm kích nói: “Cám ơn ngươi.” 

Diệp Viễn chế nhạo nói: “Chuyện của cô đến bây giờ cũng chưa hề cám ơn ta, vậy mà vì việc của phụ thân cô lại cám ơn ta, thật khiến cho ta thụ sủng nhược kinh mà, nhưng cô cũng biết đó ta vừa đột phá Linh Dịch Cảnh, muốn luyện Bồ Đề Đan e rằng vẫn cần một ít thời gian.”

Nam Phong Chỉ Nhược lần này ngược lại không nổi giận mà lại vội vàng gật đầu: “Không gấp, không gấp.”

Bình luận

Truyện đang đọc