VẤN DANH TƯỜNG VI - TỬ VI LƯU NIÊN

Đêm dài dần qua, ánh sáng ban mai bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ.

Lâm Y Lan kinh ngạc vì bản thân đã vượt qua được cơn ngứa ngáy. Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Cơ thể anh nửa dựa vào đầu giường, trong giấc ngủ vô cùng yên tĩnh. Gương mặt góc cạnh của anh khiến người ta có cảm giác kiên định. Bàn tay anh áp trên trang sách ố vàng, những vết chai mỏng nơi ngón tay làm cô liên tưởng đến sự sắc bén khi cầm dao...

Hàng mi anh khẽ động, cô lập tức nhắm mắt lại.

Qua một lát, có người kéo chăn đắp kín cho cô. Lại thêm một lúc nữa không có động tĩnh gì, bỗng nhiên có gì đó chạm nhẹ vào môi cô, phảng phất như có một ngón tay xẹt qua rồi nhanh chóng biến mất.

Thuốc quả thực rất hiệu quả, sau khi tháo băng, những vết sẹo đỏ nhạt hiện ra, nhưng không còn đau nữa, vết thương lành nhanh hơn cô tưởng.

Vết thương nghiêm trọng nhất là ở chân. Người đàn ông nâng chân Lâm Y Lan lên kiểm tra, đầu ngón tay thô ráp ấn nhẹ. Làn da mới lành cực kỳ nhạy cảm, sự chạm vào khiến cô khó chịu, anh liếc nhìn cô. "Hồi phục tốt rồi, hai ngày tới đừng để nước dính vào."

"Cảm ơn, còn quần áo của tôi..."

Anh đứng dậy, từ ngăn tủ dưới cùng lấy ra bộ quân phục đã được giặt sạch sẽ, súng và ủng quân đội đều còn đủ cả.

Thay chiếc áo sơ mi cũ, Lâm Y Lan mặc vào bộ quân phục chỉnh tề, đeo súng vào rồi bước ra khỏi căn nhà thấp cô đã lưu trú nhiều ngày. Người đàn ông đứng dưới mái hiên, mượn ánh sáng nhạt từ trong nhà soi rọi cô một lúc. "Cô không hợp với việc làm quân nhân."

"Anh nói đúng." Lâm Y Lan thoáng trầm ngâm, cười nhạt. "Nhưng tiếc là tôi chỉ có thể chọn con đường này."

Anh không nói thêm, quay người bước đi, Lâm Y Lan theo sau qua con hẻm hẹp, bóng đêm che giấu bộ quân phục và tránh ánh mắt tò mò của người qua đường. Cô chưa hoàn toàn hồi phục thể lực, may mà anh đi chậm nên cô không gặp khó khăn khi theo kịp. Quẹo qua một góc nhà, anh đột ngột dừng lại.

Phía trước có bóng dáng một cậu thiếu niên, vừa thấy họ liền tiến lại gần nhưng bị anh chặn lại, nói vài câu rồi anh quay người nhìn về phía cô.

"Phan muốn xin lỗi cô." Anh giải thích ngắn gọn, ra hiệu cho cậu thiếu niên bước lên.

"Xin lỗi, tôi nghĩ cô là người tốt." Phan có chút lo lắng. "Ân không tin cô là người đã đưa Xích Long Nha cho cậu ấy, nhưng tôi biết là thật. Chúng tôi không nên đối xử với cô như vậy, cô khác biệt với đám người trong quân đội, rất xin lỗi vì đã làm cô bị thương. Tát nói cô suýt chết, tôi..."

Cậu thiếu niên gãi đầu, bối rối lộ rõ. "Xin tha thứ cho chúng tôi, và cả Tiêu Ân nữa."

"Chuyện đã qua rồi." Lâm Y Lan nghĩ nghĩ rồi nói thêm. "Ngay cả khi là người xấu cũng đừng bắt một cô gái trần truồng đi diễu phố, điều đó rất tệ."

"Sẽ không có chuyện đó đâu, Đại Bích đã từng thấy quý tộc trừng phạt nữ tù nhân, nên... tôi sẽ không để họ làm vậy. Tôi hứa sẽ không lấy trộm túi tiền của cô nữa, và cũng không để bọn trẻ khác lấy trộm."

"Vậy thì tôi tha thứ cho cậu."

Nhìn theo bóng dáng cậu thiếu niên rời đi sau khi được tha thứ, Lâm Y Lan âm thầm thở dài.

Người đàn ông trầm mặc một lúc rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi, qua con hẻm này là ra đường lớn, cô có thể dễ dàng thuê xe ngựa."

Lâm Y Lan gật đầu, có chút do dự. "Anh... có thể cho tôi biết tên anh không?"

"Cô chẳng phải đã biết rồi sao?" Anh cúi xuống chăm chú nhìn cô, vẻ mặt khó đoán.

"Nếu anh không muốn nói, tôi sẽ quên đi."

"Như vậy thì nhớ kỹ đi, tuy rằng chẳng có ý nghĩa gì." Nụ cười của anh phảng phất vẻ chế giễu. "Chúc cô may mắn."

Dáng hình nhỏ nhắn của cô bị ngôi nhà che khuất, biến mất khỏi tầm mắt anh.

Phan tiến lại gần nhìn theo, người đàn ông liếc nhìn cậu. "Cậu và Ân có quan hệ tốt nhất, sao lại tin tôi?"

"Cô ấy là người tốt, dù tôi không hiểu lắm." Phan không còn vẻ bối rối khi xin lỗi, mà lộ ra sự trưởng thành hơn tuổi. "Em gái của Đại Bích đã quệt mũi lên chiếc áo choàng trông rất đắt tiền của cô ấy, nhưng cô ấy không tỏ vẻ ghê tởm chút nào. Tôi từng nghĩ cô ấy ngu ngốc và vô dụng... không ngờ lại là quân nhân, còn đánh bại cả Ân."

Mặc dù cảm thấy may mắn, Phan vẫn không thể hiểu nổi. "Tại sao cô ấy không giao Đại Bích cho đội cảnh vệ? Đám lính đó để lấy lòng quân đội, thà cắt tay Đại Bích cũng sẽ đòi lại được số tiền. Nhiều vàng như vậy, cô ấy lại dễ dàng bỏ qua như thế."

Người đàn ông vỗ đầu cậu thiếu niên, không nói gì. Edit: FB Frenalis

Im lặng một lát, cậu thiếu niên lại bắt đầu hỏi. "Phỉ Qua, anh có thích cô ấy không?"

Người đàn ông không trả lời.

"Em chưa bao giờ thấy anh có kiên nhẫn với phụ nữ như vậy." Phan thốt lên một cách vô tư, lâm vào mơ mộng. "Thực ra cô ấy khá ổn, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, dù ngực không lớn như Kiều Phù nhưng cũng rất quyến rũ. Em đã thấy Ân xé áo cô ấy, tuyệt đối không đơn giản như Đại Bích nói..."

"Ngậm miệng lại!" Người đàn ông cắt ngang, giọng bỗng lạnh đi.

"Em chỉ nói sự thật." Phan không để ý, vẫn tiếp tục mơ mộng. "Anh đã cứu cô ấy, hoàn toàn có thể bắt đầu một mối quan hệ. Tiếc là hai người cách biệt tuổi tác quá xa, nếu không em cũng muốn thử một lần."

"Cô ấy không phải là người mà cậu có thể mơ tưởng." Người đàn ông lạnh lùng phán một câu rồi quay lưng bước đi.

Phan nhảy lên theo sau, tiếng kêu càng lúc càng xa.

*****

Quay trở lại doanh trại, mọi thứ lại trở về quỹ đạo quen thuộc.

Chưa kịp để Đái Nạp có cơ hội gây rối, một sự kiện bất ngờ đã ảnh hưởng đến cả thành phố. Tổ chức nổi loạn sau khi chịu đựng sự im lặng từ vụ xử án, đã khéo léo lén lút vào đồn trú của đội cảnh vệ Hưu Ngoã, xử tử kẻ phản bội đã bán đứng thủ lĩnh trước. Vụ việc xảy ra vào giữa đêm, không có dấu hiệu cảnh báo, lính gác bị ám sát từ sau lưng, cho đến khi đổi ca vào sáng hôm sau mới phát hiện ra.

Xác chết bị treo trên xà nhà, lồng ngực bị đâm bằng lưỡi dao sắc nhọn, dưới chân chất đầy vàng bạc mà kẻ phản bội nhận được. Những đồng vàng sáng chói đã bị máu rơi xuống biến thành màu tím đen. Sự báo thù công khai của kẻ nổi loạn như một thách thức rõ ràng, khuấy động sự lo lắng trong giới quý tộc và thẩm phán Hưu Ngoã, thành phố nhiều lần bị lục soát nhưng không thu được gì, rơi vào tình trạng cảnh giác cao độ.

"Cảm ơn, An Cơ."

Lâm Y Lan nhận tài liệu từ cấp dưới, lướt qua những thông báo nội bộ của quân đội, bỗng An Cơ ở phía sau khụ một tiếng.

Ngẩng đầu thấy Đái Nạp và một số binh lính đang đi tới, Lâm Y Lan lùi sang một bên, theo quy tắc cấp bậc quân đội mà nhường đường.

Cùng lúc đó, Đái Nạp nhìn thấy cô, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ pha chút không cam lòng, dừng lại chế nhạo: "Ngày đó, hai người đàn ông ấy có khiến cô hài lòng không? Nhìn cô gầy đi nhiều, phải chăng họ quá thô bạo? Thật đáng tiếc, nếu đổi lại là tôi, sẽ thú vị hơn nhiều, chắc chắn sẽ làm cho cô khóc ròng."

Hai người? Lâm Y Lan thầm suy nghĩ, nhưng bề ngoài không tỏ ra gì, liền phản kích: "Không cần trung úy phải hỏi, nhưng nghe nói trung uý bị thương không nhẹ, đã mời quân y xem qua chưa?"

Gân xanh trên trán Đái Nạp nổi lên, "Đồ đê tiện! Bị người khác ngủ rồi mà vẫn tỏ vẻ, sớm muộn gì tôi cũng cho cô thấy cô lẳng lơ đến đâu, nhất định sẽ khiến cô...."

"Được." Lâm Y Lan cắt ngang lời y, ánh mắt lạnh như băng. "Tối nay ở sân huấn luyện, một đối một, chỉ cần anh thắng được tôi."

Đái Nạp ngẩn ra, ngay lập tức hưng phấn không thể kiềm chế. "Cô nói thật sao!"

Lâm Y Lan cười lạnh.

Tin tức về vụ việc đã nổ tung lan truyền khắp doanh trại, hoa hồng sắc bén nhất trong đội bộ binh đã công khai thách thức với trung úy chỉ huy, dùng việc ngủ cùng nhau làm đặt cược, tin tức gây chấn động khiến sân huấn luyện đêm đó chật cứng người, cảnh tượng chưa từng có, thậm chí còn công khai tỷ lệ cược, có vô số người đặt cược, trong đó không ít sĩ quan ở nhiều cấp bậc khác nhau. Cuộc sống nhàm chán trong doanh trại khiến phụ nữ cùng các cuộc ẩu đả trở thành đề tài thu hút nhất.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Đái Nạp đã phục vụ trong quân đội nhiều năm, kỹ năng đấu võ của y rất xuất sắc, được đánh giá cao hơn Lâm Y Lan mới chuyển đến. Hầu hết mọi người nghĩ rằng đây chỉ là một mánh khóe của phụ nữ, mặc dù tỷ lệ cược rất cao, nhưng trận đấu vẫn một chiều nghiêng về y.

Kết quả khiến tất cả mọi người phải há hốc mồm.

Tránh được các đòn tấn công ban đầu, Lâm Y Lan bắt đầu phản công ở giữa trận. Những cú đấm mạnh mẽ của Đái Nạp bị cô chặn lại, khuỷu tay phải của cô nhanh như chớp từ dưới lên đâm vào cằm đối thủ. Cằm của y vỡ vụn, máu văng tung toé. Đái Nạp lảo đảo lùi lại, Lâm Y Lan không dừng lại, khi những cú đấm liên tiếp tấn công vào bụng của y, y đã không còn sức chống cự, cả sân huấn luyện đều nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.

Máu từ miệng Đái Nạp tuôn ra, đôi mắt xanh lục đẹp đẽ lạnh lùng không một chút tình cảm, rõ ràng thể hiện sự khinh bỉ. Cô nhận lấy chiếc khăn từ tay An Cơ, lau sạch tay rồi quăng chiếc khăn đi, rời khỏi đấu trường một cách dứt khoát. Hình ảnh dịu dàng, khiêm tốn của cô bỗng chốc sụp đổ, để lại sự im lặng ngột ngạt tại hiện trường; một lúc lâu sau, một người lính mới lấy lại được tinh thần, hô to gọi quân y đến cấp cứu.

Từ khoảnh khắc này, cái tên Lâm Y Lan vang vọng khắp quân doanh.

*****

Chung Tư hung dữ cau mày, trừng mắt nhìn nữ cấp dưới xinh đẹp, như thể cô đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

"Xương hàm bị gãy, ba cái xương sườn cũng gãy, trong đó có một cái suýt nữa đâm vào phổi, khiến y có thể tử vong ngay tại chỗ. Quân y nói dù có chữa trị được nhưng Đái Nạp cũng không thể phục vụ bình thường nữa, cấp trên rất tức giận về chuyện này!"

Không ai ngờ rằng cuộc ẩu đả đầy hấp dẫn lại có hậu quả nghiêm trọng đến vậy.

"Xin lỗi trưởng quan." Biểu cảm của cô không hề thể hiện chút hối lỗi nào.

"Một số sĩ quan cho rằng nên khai trừ quân tịch của cô, đưa cô ra tòa quân sự xét xử." Chỉ là một hạ sĩ, lại là nữ binh, mà dưới sự chứng kiến của mọi người lại làm cho trung úy liên trưởng bị thương tật, thật sự khiến một số người mất mặt. "Tôi phải nói rằng cô rất bốc đồng, cực kỳ ngu ngốc!"

"Vâng, trưởng quan." Giọng điệu của cô không hề có chút hoảng sợ nào.

"Tại sao lại ra tay nặng như vậy?" Hành động trả thù ngay trước mặt toàn quân rõ ràng là quá kiêu ngạo.

"Y xứng đáng." Câu trả lời ngắn gọn.

"Y đã chọc giận cô?" Chung Tư không lấy làm ngạc nhiên, Đái Nạp sớm muộn gì cũng phải trả giá cho sự cuồng vọng của mình.

"Đúng vậy."

Chung Tư đau đầu không thôi, anh ta nên sớm phát hiện ra sự kiệt ngạo ẩn sâu bên trong xương cốt của nữ cấp dưới hoàn mỹ này. Rõ ràng Đái Nạp đã làm ra những hành động không thể tha thứ, khiến cô hoàn toàn nổi giận.

Càng nghĩ càng thấy khó giải quyết, Chung Tư không kiềm chế được, rống lên: "Cô không biết hành động ngu ngốc này có thể khiến cô ngồi tù sao?"

Lâm Y Lan vô cùng bình tĩnh. "Tôi cho rằng đây là cách mà quân đội giải quyết mâu thuẫn, hoàn toàn công bằng."

Công bằng, thật sự là quá con mẹ nó công bằng! Nhưng cô là phụ nữ, lại còn dĩ hạ phạm thượng, tương đương đưa cho phía trên một đống lớn tội danh của mình. Dù việc đánh bại tên khốn Đái Nạp khiến anh ta thực sảng khoái, có cấp dưới như vậy vô cùng đắc ý, nhưng vấn đề là làm thế nào để bảo vệ cô, không để cô phải chịu hình phạt quân pháp mà mất tất cả.

"Cô hãy vào phòng giam tự kiểm điểm một tuần!"

"Vâng." Lâm Y Lan cúi chào rồi lui ra, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào của sự chán nản khi bị phạt cấm túc, ngược lại cô khẽ mỉm cười. "Nghe nói trưởng quan là một trong số ít người đặt cược tôi thắng, cảm ơn sự tin tưởng của ngài."

Dù có hào phóng đến mấy, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh lục đầy ý cười ấy, Chung Tư cũng không khỏi đỏ mặt. Lời mắng chửi nghẹn trên đầu lưỡi rồi bị anh ta nuốt xuống, thô lỗ đuổi cô cấp dưới quá thông minh đi. Đúng là anh ta thắng lớn, nhưng đó chẳng phải lý do chính để anh ta bảo vệ cô. Anh ta chỉ ước gì đám nhãi ranh này đừng khiến mình phải đau đầu thêm nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc