VẤN DANH TƯỜNG VI - TỬ VI LƯU NIÊN

Trước khi bước vào phòng, Tần Lạc nhìn ngắm viên cận vệ Uy Liêm.

"Trước tiên, tôi phải khen ngợi cậu vì đã bắt được một kẻ trộm táo tợn."

Uy Liêm bình thản cúi đầu, "Cảm ơn ngài đã khen ngợi, đó là trách nhiệm của tôi."

"Tiếp theo, tôi phải thông báo rằng quy định trừng phạt đối với sự lơ là của lính gác đã nằm trên bàn tôi." Tần Lạc mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai viên cận vệ. "Cậu nên chuẩn bị tinh thần bị giảm lương. Mong rằng Cao Ly Á sẽ không phàn nàn vì điều đó."

Uy Liêm cười gượng, xoa xoa cái mũi rồi mở cửa cho Bộ Trưởng Tư Pháp bước vào.

Tần Lạc đi vào, ném thứ trong tay lên bàn làm việc trước mặt vị quan Chấp Chính: "Viên đá quý cuối cùng đã được gắn lại, hoàn hảo không chút dấu vết."

Như Tần Lạc nói, chiếc hộp cổ sáng bóng không còn một khuyết điểm nào, hoàn hảo tinh xảo như mới.

Sau nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng họ cũng đã thu hồi lại viên đá quý đã bán đi để tài trợ cho cuộc chính biến, rồi nhờ thợ kim hoàn hoàng gia đính lại. Tu Nạp lướt ngón tay lên bề mặt hộp, sau đó mở ra và đặt chiếc trâm suýt bị trộm vào trong.

Tần Lạc tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: "Danh tính của người phụ nữ đó không có gì đáng nghi ngờ, cuộc thẩm vấn cũng không phát hiện gì bất thường. Cô ta có vài phần xinh đẹp, nghe ngóng được thông tin về dinh thự từ các thị nữ khác, có lẽ ảo tưởng từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng. Cô ta tính toán lẻn vào thư phòng định quyến rũ cậu, thuận tay cầm luôn chiếc trâm."

Thân phận giả của Ngải Vi do thương hội La Pháp tạo dựng rất hoàn chỉnh, điều này Tát Sa hoàn toàn tán dương.

"Tôi phải nói rằng chính dung mạo của cậu đã dẫn đến những chuyện này lặp đi lặp lại. Sự lỏng lẻo trong việc bảo vệ dinh thự là không thể tha thứ, cần tăng cường bảo vệ ngay lập tức." Thấy người đối diện không nói một lời, Tần Lạc bắt đầu băn khoăn liệu anh có nghe được gì không. "Cậu nghĩ nên xử lý tên trộm này như thế nào?"

Tu Nạc trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Theo luật định thì sao?"

"Luật thì rất linh hoạt." Bộ Trưởng Tư Pháp nhún vai, không ngại gì việc bẻ cong lời thề pháp lý để chiều theo ý muốn của quan Chấp Chính. "Nếu xử theo tội trộm cắp, giá trị của món đồ trang sức này đáng bị xử treo cổ; nếu xét là đánh cắp bí mật quốc gia, thì sẽ bị phân thây; còn nếu bị buộc tội làm mật thám hoặc phản quốc, cô ta sẽ lên giàn hỏa thiêu. Cậu muốn chọn cách nào?"

Tu Nạc không nói gì, sự im lặng lại khiến Tần Lạc đau đầu.

"Tòa án quyết định xét xử công khai vào lúc ba giờ chiều, và lúc đó phải đưa ra phán quyết." Bộ Trưởng Tư Pháp để tránh rắc rối, đã không ngần ngại giao phó quyền sử dụng tòa án. "Lần này cậu sẽ là thẩm phán, vì dù sao cô ta cũng là ăn trộm đồ của cậu, mọi quyết định do cậu đưa ra."

*****

Bên ngoài tòa án nghiêm trang, đám đông ồn ào chen chúc.

Một nữ đạo tặc trẻ tuổi, gan dạ đã đột nhập vào dinh thự của vị quan Chấp Chính quyền quý. Tin tức này lan truyền khắp nơi, qua vô số miệng kể, câu chuyện đã biến hóa thành nhiều phiên bản hoàn toàn khác nhau.

Có người nói nữ tặc đến từ một băng trộm bí ẩn, kỹ thuật siêu việt, khi bị bắt bên người có đầy túi châu báu, và những thứ cô ta đánh cắp đều vô giá. Người khác lại nói cô ta là sát thủ đến từ tỉnh Sa San, hoặc là hậu duệ của một gia đình quý tộc bị quan Chấp Chính tịch thu tài sản, đến để báo thù nhưng bị cận vệ dũng cảm bắt giữ. Còn có người cho rằng cô ta không phải là kẻ trộm, mà là một thị nữ cố gắng quyến rũ quan Chấp Chính, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của ngài đến mức không ngại cái chết.

Phiên bản cuối cùng lan truyền rộng rãi nhất, vì trong Đế Đô thường xuyên có những phụ nữ cuồng si quan Chấp Chính và làm ra những hành động điên rồ, điều này chỉ làm tăng thêm khả năng ấy.  Edit: FB Frenalis

Đám đông tò mò đổ dồn đến tòa án, chen chúc đến mức không còn chỗ, những người không vào được như nước tràn ra ngoài quảng trường, ai cũng muốn nhìn thấy người phụ nữ điên cuồng vì tình yêu.

Tâm trạng cuồng nhiệt của đám đông không ảnh hưởng đến phiên tòa, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ. Nữ phạm nhân thừa nhận toàn bộ các lời buộc tội, luật sư chỉ biện hộ mang tính hình thức vài câu, yêu cầu tòa tha thứ cho tội lỗi đáng xấu hổ này, những lời lẽ sáo rỗng chẳng hề lay động được ai.

Những tiếng rì rầm to nhỏ như tiếng ruồi vo ve kéo dài suốt phiên tòa, nữ phạm nhân lại vô cùng bình thản, như thể cô đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ kết cục nào. Gương mặt tái nhợt của cô trông thật yếu ớt, nhưng lại đẹp đến mức, nếu đặt cô trong một đền thờ, người ta có thể lầm tưởng cô là một vị thánh tử vì đạo.

Nếu trong đám đông có ai đó có khả năng nhìn thấu tâm trí cô như một vị thần, họ sẽ phát hiện ra cô không hề nghĩ gì về phiên tòa hay cầu nguyện, mà đang tính toán cách trốn thoát trên đường ra pháp trường.

Đôi mắt dường như cúi xuống vì hối lỗi thực chất đang ngầm quan sát xung quanh, dò xét những lối ra và sự bố trí của lính canh. Chiếc kẹp tóc giữa những ngón tay có thể bất cứ lúc nào mở cái còng tay, đánh gục lính canh và thoát thân. Dù bị gán cho tội danh gì, tâm trí cô cũng không hề sợ hãi. Nữ phạm nhân trẻ đang đợi thời cơ, cùng với đám đông bên ngoài chờ đợi phiên tòa kết thúc.

Trên băng ghế dài ở hàng sau, có một thanh niên tóc vàng tuấn tú đang ngồi. Khác với đám đông xung quanh, hắn dường như chẳng bận tâm đến phiên tòa, ánh mắt trầm mặc của hắn nhìn chằm chằm về phía nữ phạm nhân.

Bên ngoài tòa án bỗng xảy ra náo động, tiếng ồn ào lấn át cả phiên xét xử. Quan tòa liên tục gõ búa nhắc nhở trật tự, nhưng sau khi viên cảnh vệ hoảng hốt báo cáo, gương mặt của vị quan tòa nghiêm nghị bỗng biến sắc, lập tức đứng dậy để chào đón sự xuất hiện bất ngờ của quan Chấp Chính.

Đám đông trở nên náo loạn, ai nấy đều cố gắng nhìn thấy dung mạo của quan Chấp Chính Tu Nạp. Một hàng vệ binh oai nghiêm đẩy lùi đám người chen lấn ở cửa, mở ra một lối đi.

Chỉ một lúc sau, một người đàn ông cao ráo và oai vệ đã bước vào tòa án.

Uy danh và vinh dự của quan Chấp Chính đã không cần bất cứ huy chương nào nữa. Chỉ cần chiếc cầu vai là điểm nhấn duy nhất, hàng nút bạc được cài kín đến tận cổ, bộ áo đen tỏa ra khí chất lạnh lùng quyền uy.

Không ai có thể ngờ rằng quan Chấp Chính lại đến tận nơi dự phiên xét xử. Nhiều phụ nữ trong đám đông đỏ mặt, kích động đến mức gần như ngất đi. Cảnh vệ phải khẩn trương duy trì trật tự, đưa những người bị ngất ra khỏi tòa án chật cứng. Phiên tòa biến thành một trò hề.

Dù xung quanh ồn ào như chợ búa, nữ phạm nhân vẫn cúi đầu im lặng.

Cô không thể đoán được ý định của quan Chấp Chính, và để tránh bị người đàn ông tinh anh này phát hiện, việc giữ thái độ nhận tội vẫn là lựa chọn an toàn nhất.

Thanh niên tóc vàng ở hàng ghế sau cũng giữ thái độ bình tĩnh. Cuối cùng, hắn cũng rời ánh mắt khỏi nữ phạm nhân mà nhìn chằm chằm vào quan Chấp Chính trong bộ áo đen, như thể đang đánh giá một đối thủ khó nhằn.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Quan tòa đã nỗ lực hết sức, cuối cùng cũng khôi phục được trật tự, dựng lại vẻ uy nghiêm của pháp luật. Sau đó, ông ta cung kính trao quyền xét xử lại cho quan Chấp Chính.

Hành động này tạo ra một sự im lặng kéo dài.

Quan Chấp Chính cúi đầu nhìn nữ phạm nhân, vẻ mặt lãnh đạm, hờ hững như nhìn một đống gạch vụn vô giá trị.

Anh không nói một lời, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua trong sự tĩnh lặng trang nghiêm ấy, tiếng rì rầm dần vang lên.

Người phán quyết im lặng không nói cuối cùng cũng khiến nữ phạm nhân ngẩng đầu lên, nghi hoặc thoáng nhìn một cái.

Mọi người kinh ngạc phát hiện ra gương mặt cô bỗng tái nhợt như tuyết, cơ thể mảnh mai bắt đầu run rẩy, các ngón tay co giật bấu chặt vào nhau như thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Người ngồi trên ghế xét xử vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cô cuối cùng cũng hiểu được trò đùa tàn nhẫn mà số phận đã bày ra.

Mười năm sau, khi họ gặp lại nhau, anh đã trở thành quan Chấp Chính tối cao của Tây Nhĩ, thay thế quan tòa để phán xét tội lỗi của cô. Trong khi đó, cô đeo trên người còng xích, bị người đời chỉ trỏ, đối mặt với án treo cổ hoặc bị thiêu sống trên cột.

Thứ sức mạnh nào đã vặn vẹo số phận, khiến thực tại trở nên kinh khủng như vậy?

Cô không thể rời mắt, cũng không thể kiểm soát được sự run rẩy của mình, như thể có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt lên bất kỳ lời nào. Ánh mắt lạnh lùng của anh đầy sự ghê tởm và chán ghét, còn đáng sợ hơn tất cả những cơn ác mộng.

Có lẽ nhận ra sự trừng phạt khủng khiếp sắp tới, nữ phạm nhân xinh đẹp trở nên vô cùng sợ hãi, yếu đuối và bất lực đến mức ngay cả những kẻ sắt đá nhất cũng cảm thấy thương xót. Bầu không khí khắc nghiệt của phiên tòa bỗng chốc tràn ngập sự cảm thông và tiếc nuối hiếm hoi.

Giữa tiếng xì xào ngày càng lớn, cuối cùng quan Chấp Chính cũng cất lời, giọng nói lạnh lẽo không hề có cảm xúc. "Ta tha thứ cho tội lỗi của cô, chỉ lần này thôi."

Dứt lời, anh không nhìn lại thêm lần nào nữa, lập tức đứng dậy rời khỏi tòa án.

Đám đông há hốc mồm không nói nên lời, sau đó nổ ra những tiếng xôn xao. Mọi khuôn mặt đều hiện lên sự phấn khích và khó tin. Kết quả phiên tòa nhanh chóng lan truyền ra ngoài, người ta ca ngợi lòng nhân từ của quan Chấp Chính.

Có lẽ do niềm vui sống sót sau cái chết, hoặc sự nhẹ nhõm khi bất ngờ được thả, nữ phạm nhân sau khi được cảnh vệ tháo còng đã vòng tay ôm lấy đôi vai, chậm rãi ngồi xổm xuống, run rẩy không thể kiểm soát, như một chiếc lá đang bị cơn lạnh giá tấn công.

"Tôi thật không thể tin được." Uy Liêm lắc đầu nhiều lần, hoàn toàn không thể chấp nhận. "Ngài ấy lại thả cô ta, điều này sao có thể xảy ra. Người phụ nữ đó suýt nữa đã trộm mất thứ quan trọng nhất của ngài ấy, vậy mà lại được ân xá."

Tần Lạc thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào. "Cậu còn chưa hiểu rõ về Tu Nạp đâu."

Uy Liêm vẫn còn đang bối rối. "Điều này sao có thể?"

"Chính vì cô ta trộm thứ ấy nên kết cục mới như vậy." Tần Lạc khẽ cười khi lật xem tờ báo mới nhất, trên đó đăng tải những bài viết khen ngợi lòng nhân từ và cao quý của quan Chấp Chính.

"Ngài đã biết trước rằng ngài ấy sẽ đưa ra quyết định như vậy, nên mới để ngài ấy đích thân đến tòa án sao?"

Tần Lạc nhún vai, vẻ mặt đầy vô tội và thành khẩn. "Dù sao quan toà quyết định thế nào thì cũng sẽ không hài lòng, chi bằng để cậu ấy tự mình đưa ra quyết định."

"Tại sao lại không hài lòng? Chẳng lẽ cô ta không đáng bị trừng phạt nghiêm khắc sao?" Uy Liêm càng lúc càng khó hiểu.

"Đương nhiên là đáng, trong lòng Tu Nạp còn muốn xé xác cô ta thành từng mảnh hơn bất cứ ai." Tần Lạc uể oải đáp, chậm rãi lật sang trang báo tiếp theo. "Nhưng cậu ấy không thể làm điều đó, bởi vì người phụ nữ đó, ý tôi là chủ nhân của chiếc trâm cài, đã kiểm soát quyết định của cậu ấy."

"Chẳng phải cô ấy đã chết rồi sao?"

"Đúng là đã chết, nhưng cô ấy vẫn đủ sức ảnh hưởng đến Tu Nạp." Tần Lạc thở dài. "Cô ấy không muốn chiếc trâm cài nhuốm máu bất kỳ ai, dù người đó có là một tên trộm xấu xa và hèn hạ, cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm trái với mong muốn của cô ấy."

Viên cận vệ ngây người một lúc lâu, lẩm bẩm đầy không cam tâm. "Vậy nên mới có ân xá? Đúng là cô ta quá may mắn."

Tần Lạc nhướng mày, không quên nhắc nhở một cách châm biếm. "Uy Liêm, sự may mắn của cô ta chính là tai họa của cậu. Nếu tôi đoán không nhầm, những ngày sắp tới tâm trạng của Tu Nạp sẽ vô cùng tệ, tốt nhất là cậu nên.... cẩn thận một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc