VẤN DANH TƯỜNG VI - TỬ VI LƯU NIÊN

Tiếng nổ đinh tai xé toạc màng nhĩ, những tảng đá khổng lồ vỡ vụn, khói thuốc súng nồng nặc khiến người ta nghẹt thở, màn đêm đen kịt mở ra trận chiến đẫm máu.

Đây là một trận chiến ác liệt mà cả hai bên đều dốc toàn lực.

Trước cuộc nổi loạn của man tộc ở biên giới, quân đội Tây Nhĩ đã sử dụng ba mươi khẩu đại pháo cỡ lớn, điên cuồng bắn phá đồn lũy mà man tộc đã chiếm đoạt. Từng loạt đạn pháo rạch ngang bầu trời, biến toàn bộ chiến tuyến thành biển lửa chỉ trong chớp mắt.

Tướng quân Hoắc Ân chỉ huy binh sĩ tấn công từ hai cánh Nam Bắc, vấp phải sự kháng cự dữ dội hơn dự đoán. Mặc dù vậy, những người lính dũng cảm đã đột phá được tuyến phòng thủ đầu tiên của kẻ thù, nhưng nhanh chóng bị hỏa lực từ pháo đài của địch phản công. Trong chốc lát, hàng loạt binh sĩ ngã xuống trong vũng máu, các lực lượng tiếp viện đến sau lại phát động thêm một đợt tấn công nữa, nhưng lại một lần nữa bị hỏa lực địch chặn lại.

Cuộc tấn công ngày càng khó khăn, tinh thần sa sút lan tràn, khiến binh sĩ bắt đầu hoảng loạn.

Một đội quân nhỏ bất ngờ tiến vòng đánh úp từ cổng sau vào thành lũy, mở ra một lối đi cho các lực lượng tiếp viện. Các pháo thủ yểm trợ chéo giúp đội đột kích chiếm được pháo đài của kẻ thù, nâng cao sĩ khí toàn quân.

Địch nhiều lần cố giành lại pháo đài nhưng bị đánh lui. Những người lính kiên cường quyết không lùi bước, bên dưới pháo đài xác chất thành núi, máu chảy thành sông. Trận chiến ác liệt kéo dài đến tận bình minh, khi kẻ thù yếu thế phải bỏ lại vô số xác chết mà tháo chạy. Lá cờ của đế quốc Tây Nhĩ lại một lần nữa tung bay trên thành lũy.

Việc mất thành lũy kiên cố là một thảm họa lớn đối với man tộc.

Nó có nghĩa là toàn bộ trận địa phía sau hoàn toàn phơi bày trước hỏa lực của quân đội Tây Nhĩ. Không đợi quân Tây Nhĩ tiếp tục tấn công, quân phản loạn toàn bộ tháo chạy, trốn sâu vào rừng núi lạnh giá.

Tin chiến thắng toàn diện truyền về đế đô Tây Nhĩ, gây nên cơn sóng bàn luận sôi nổi.

Kể từ khi công tước Lâm rời biên giới, đây là lần đầu tiên họ giành được chiến thắng lớn trước man tộc.

Hoàng đế già nua vô cùng vui mừng, lập tức triệu hồi tướng quân cùng các tù binh trở về, ra lệnh tổ chức một buổi lễ hoành tráng để đón những người anh hùng trở về.

Dải lụa và bóng bay bay phấp phới trên bầu trời, cổng khải hoàn được trải thảm đỏ, những giàn hoa tinh tế được bày dọc hai bên đường, tiếng kèn đồng sáng loáng đồng loạt vang lên, mở màn cho lễ kỷ niệm tưng bừng.

Con đường dài chật kín đám đông reo hò, tất cả đều chen lấn để được tận mắt chứng kiến dáng vẻ anh hùng, vô số thiếu nữ hét lên trong phấn khích, ném hoa và gửi những nụ hôn gió đến những người lính trẻ, bầu không khí vô cùng sôi động.

Một cỗ xe ngựa tinh xảo chầm chậm đi qua đại lộ đế quốc, bên trong là tướng quân Hoắc Ân vẫy tay chào đám đông.

Sáu con tuấn mã trắng như tuyết theo sau, những kỵ sĩ trên lưng ngựa oai phong rạng rỡ, khiến mọi người thoả mãn với bất kỳ tưởng tượng nào về anh hùng. Đi sau cùng là các tù binh với dáng vẻ ủ rũ, tương phản mạnh mẽ với đoàn quân hùng dũng.

Sau khi hoàng đế tiếp kiến, khen thưởng và an ủi, một buổi dạ tiệc xa hoa tại hoàng cung nhanh chóng diễn ra.

Rượu sâm-panh vàng rực được phục vụ vô hạn, dưới những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh là những món ăn tinh tế do đầu bếp hoàng gia chuẩn bị, cùng với quốc kỳ của Tây Nhĩ được khắc lên sô-cô-la bằng lớp đường đóng băng. Các quý tộc trong trang phục lộng lẫy vừa trò chuyện vừa cười đùa, nhạc sĩ hoàng gia chơi những giai điệu lãng mạn nhẹ nhàng, điệu vũ uyển chuyển và tao nhã bay bổng trong không gian, tạo nên một bữa tiệc dành cho những người chiến thắng.

Các quý ông trang nhã bàn luận về những giai thoại của chiến tranh, trong khi các quý bà trong những chiếc váy phồng xa hoa, tỏa hương nước hoa nồng nàn theo bước chân, làn da được phủ phấn trắng mịn như đá cẩm thạch, đôi môi đỏ tươi thấp thoáng sau chiếc quạt thì thầm to nhỏ với nhau.

Phu nhân bá tước Khắc Lệ tỏ ra hào hứng: "Tướng quân Hoắc Ân sao vẫn chưa đến? Những buổi vũ hội gần đây thật nhàm chán, tôi hy vọng cậu ta sẽ mang đến điều gì đó mới mẻ."

Phu nhân nam tước Thuỵ Bội cười khẽ, đầy ngụ ý: "Lần này tướng quân Hoắc Ân chiến thắng, khiến cho công tước Vĩ Khắc vô cùng tự hào. Tôi nghe phu nhân An Ni nói công tước gần đây tâm trạng rất tốt, ai cầu gì cũng đáp ứng. Hãy nhìn bộ trang sức của bà ấy hôm nay mà xem."

Ánh mắt của cả nhóm phụ nữ lập tức đổ dồn về phía phu nhân An Ni ở không xa. Người phụ nữ kiều diễm đang trò chuyện, cổ đeo một sợi dây chuyền nổi bật với viên ngọc lục bảo lớn, rực rỡ đến mức khó có thể bỏ qua.

Phu nhân bá tước Khắc Lệ khẽ hừ lạnh: "Đương nhiên công tước rất vui, ông ấy luôn muốn nhân lúc bệ hạ còn khoẻ mạnh để giảm bớt ảnh hưởng của gia tộc Lâm thị trong quân đội."

"Sau chuyện đó, công tước Lâm rất ít khi xuất hiện ở Đế Đô, à, xin lỗi, giờ ông ấy đã bị giáng thành hầu tước rồi." Phu nhân nam tước Thuỵ Bội che miệng bằng chiếc quạt lông, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú: "Có lẽ ông ấy sợ bị các quý tộc khác chế nhạo nên trốn ở Hưu Ngoã thì hơn."

"Gia tộc Tường Vi đã không còn vinh quang nữa, giờ chỉ còn công tước Vĩ Khắc được bệ hạ trọng dụng." Phu nhân Mạt Mai chen vào. Edit: FB Frenalis

Những vấn đề chính trị nhàm chán không khiến phu nhân bá tước Khắc Lệ mảy may quan tâm. Bà ta chuyển đề tài: "Có ai đã gặp người được bệ hạ đặc biệt ban thưởng chưa? Nghe nói người đó còn rất trẻ?"

Phu nhân nam tước Thuỵ Bội liếc nhìn về phía cửa, cố tình khoe khoang thông tin vừa nghe được: "Quả thật rất trẻ. Người hầu gái của tướng quân từng thấy cậu ta, nghe nói vẻ ngoài của cậu ta..."

Vẻ bí ẩn của Thuỵ Bội càng làm mọi người tò mò, sau một hồi bị hối thúc, bà ta mới mỉm cười nói tiếp: "Nghe nói cậu ta đẹp trai như một vị thần, cử chỉ lại vô cùng nhã nhặn, không hề có sự thô lỗ của một quân nhân. Thật khó mà tưởng tượng nổi cậu ta lại dũng mãnh trên chiến trường đến thế."

Các quý bà đồng loạt kinh ngạc kêu lên.

"Không thể nào, tôi nghe nói cậu ta trong trận chiến ở Phàm Đăng đã giết hàng ngàn kẻ địch, chặt đầu hàng trăm tên man rợ. Một kẻ bạo ngược như vậy hẳn phải có diện mạo rất đáng sợ." Phu nhân Mạt Mai không tin.

Phu nhân bá tước Khắc Lệ vô thức vuốt lại tóc, định nói gì đó thì một tràng xôn xao ở cửa vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Nhân vật chính của buổi tiệc – tướng quân Hoắc Ân cuối cùng cũng đến.

Vị tướng đầy sức sống lập tức trở thành tâm điểm, được các quý ông vây quanh chào hỏi. Nhưng ánh mắt của các quý bà lại tập trung vào một người trầm mặc đi phía sau tướng quân.

Phu nhân nam tước Thuỵ Bội đã nói đúng, mà người hầu gái cũng không hề phóng đại. Khuôn mặt đẹp trai như thần thánh, thân hình cao ráo anh tuấn của anh khiến tất cả phụ nữ trong sảnh đều phải xao xuyến, dù không nở nụ cười. Chỉ một ánh nhìn từ anh cũng đủ làm tim họ loạn nhịp.

Phu nhân An Ni cũng không ngoại lệ. Cảm giác ánh mắt của anh dừng lại trên mình một thoáng, bà ta nhớ đến những lời đồn về anh, mặt bỗng đỏ lên khẽ ho một tiếng, không tự nhiên mà xoay quạt, vội vã nhìn sang hướng khác.

Thiếu tá Tu Nạp vài năm trước chỉ là một trung úy nhỏ bé, hôm nay đã trở thành trợ thủ đắc lực của tướng quân Hoắc Ân, là anh hùng xuất sắc của trận chiến Phàm Đăng. Trong vài năm ngắn ngủi, anh đã đạt được nhiều thành tích vẻ vang, như một ngôi sao sáng chói trong quân đội, được công tước Vĩ Khắc yêu mến, thậm chí còn được bệ hạ ban thưởng. Từ một thường dân, anh được đề bạt lên chức thiếu tá, Tu Nạp khiến cho không ai có thể sánh kịp về mức độ nổi bật.

Trái với dự đoán của bà Mạt Mai về sự thô kệch, thiếu tá Tu Nạp lại có phong thái lịch lãm. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài đĩnh đạc ấy là một khí chất nguy hiểm khó diễn tả. Sự kết hợp giữa vẻ đẹp phi thường và những lời đồn đầy màu sắc đã khiến Tu Nạp trở thành trung tâm chú ý của tất cả các quý bà, khơi dậy trong lòng họ những cảm xúc thầm kín nhất.

Tu Nạp theo phép lịch sự lần lượt chào hỏi các quý bà và trả lời từng câu hỏi dồn dập: "Chiến thắng là nhờ sự nỗ lực của toàn bộ binh sĩ..."

"Tôi chưa lập gia đình, nhưng đã có người trong lòng, cảm ơn lòng tốt của bà..."

"Địa hình ở đó rất phức tạp, binh lính đã phải chịu nhiều khó khăn..."

"Những lời đồn đó đều là phóng đại thôi..."

Cơn bão câu hỏi bị cắt ngang khi một người đàn ông trưởng thành, tuấn tú, đứng cách đó vài bước nâng ly chúc mừng. "Xin kính chào người hùng trở về từ chiến trường."

Chưa kịp đáp lời, phu nhân nam tước Thuỵ Bội nhanh nhẹn giới thiệu. "Đây là thượng giáo Tần Lạc, vừa được điều về từ miền Nam năm ngoái. Cậu ấy là một người nổi tiếng tại các buổi dạ tiệc, luôn yêu thích kết giao bạn bè, thiếu cậu ấy thì buổi tiệc sẽ thiếu hẳn không khí."

"Vinh quang thuộc về đế quốc." Thiếu tá Tu Nạp cầm ly sâm panh từ khay của người hầu, cúi đầu chào. "Rất hân hạnh được gặp thượng giáo Tần."

Những chiếc ly pha lê phản chiếu ánh sáng rực rỡ của buổi dạ hội, khi hai ly chạm nhẹ vào nhau, vang lên một tiếng kêu trong trẻo.

Mọi người đều bị thu hút bởi không khí náo nhiệt của buổi tiệc. Trong khi đó, khu vườn tĩnh lặng bên ngoài hoàn toàn vắng vẻ. Chiếc đình nhỏ xinh xắn với tầm nhìn thoáng đãng là nơi lý tưởng để thực hiện những cuộc trò chuyện bí mật.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Tránh xa khỏi sự ồn ào của vũ hội, nụ cười kiềm chế của Tần Lạc bỗng chốc chuyển thành sự phấn khích không thể che giấu.

"Tôi không thể tin được... họ gọi cậu là gì? Chiến thần Tu Nạp..." Tần Lạc đấm nhẹ vào ngực người bạn thân, "cậu đã làm những gì vậy!"

Các trận chiến tại Lai Tích, Lợi Mã, thung lũng sông An Tắc, và cuộc vây hãm thành Thái An... lần nào cũng rực rỡ hơn lần trước, tạo nên một huyền thoại. Người anh hùng dũng cảm và kiên cường sát cánh cùng binh sĩ đánh bại mọi kẻ thù không chút chùn bước. Trong quân đội thậm chí còn nảy sinh một làn sóng cuồng nhiệt tôn sùng Tu Nạp.

Cú đấm hào hứng của Tần Lạc đã gây ra hậu quả bất ngờ. Tu Nạp bắt đầu ho dữ dội.

Tiếng ho khàn khàn làm Tần Lạc sững sờ, anh ta vô thức thốt lên. "Cậu bị thương à?"

Tu Nạp ho một hồi mới dần hồi phục. "Tôi bị bắn trong trận chiến tại Phàm Đăng, viên đạn xuyên qua phổi, nhưng giờ gần như đã lành rồi."

Tần Lạc hối hận. "Lẽ ra cậu nên nhắc nhở tôi... cậu đáng lẽ có thể né được mà."

Tu Nạp mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự ấm áp của tình bạn. "Gặp lại cậu, tôi rất vui."

Tần Lạc nhìn bạn mình một lúc lâu, nét mặt phức tạp không thể diễn tả bằng lời, cuối cùng anh ta thở dài một hơi. "Thực ra, cậu không cần phải liều mạng như vậy... Cô ấy..." Tần Lạc khẽ nhíu mày, rồi dừng lại không nói tiếp.

"Yên tâm, tôi sẽ không chết đâu. Cô ấy vẫn đang chờ tôi." Tu Nạp cười khẽ, không mấy để tâm.

Tần Lạc cảm thấy ngực mình như nghẹn lại, cổ họng đắng nghét. "Cậu đã là thiếu tá rồi... cậu còn muốn gì nữa? Cô ấy đã phạm tội nặng, cho dù cậu có trở thành công tước cũng không thể cứu cô ấy được."

"Rồi sẽ có cách." Tu Nạp dựa vào cột đình, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn rực rỡ của buổi tiệc. "Lạc, cậu có từng nghĩ, những biến động ngày càng nhiều của đế quốc này báo hiệu điều gì không?"

"Điều đó giải thích cho sự thăng tiến nhanh chóng của cậu." Dù vui mừng khi gặp lại người bạn thân, nhưng nỗi lo lắng vẫn không thể lắng xuống. Những băn khoăn đè nặng trong lòng khiến Tần Lạc trở nên chán nản. "Nhưng cậu cũng nên hiểu rằng, con đường thăng tiến của cậu đã tới giới hạn rồi. Hoắc Ân sẽ không nhường chức vị tướng quân cho cậu đâu."

"Sẽ có một ngày, làn sóng nổi loạn sẽ không còn có thể bị quân đội đàn áp." Tu Nạp quay đầu, đôi mắt sáng lên trong bóng tối. "Lúc đó, cậu sẽ làm gì? Tần gia sẽ chọn con đường nào?"

"Cậu đang ám chỉ điều gì..." Cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói, Tần Lạc trở nên nghiêm nghị hẳn.

"Thời đại có lẽ sắp thay đổi, nếu là tôi, tôi sẽ sớm chuẩn bị trước."

Tần Lạc ngay lập tức cảm nhận được một tín hiệu nguy hiểm: "Cậu điên rồi! Cậu đã là thiếu tá, còn mơ mộng gì nữa?"

"Chừng đó là chưa đủ, tôi muốn cô ấy được tự do, muốn cô ấy thuộc về tôi, muốn cùng cô ấy đứng cạnh nhau trước mặt tất cả mọi người." Ánh trăng đổ xuống màu bạc, khu vườn sâu thẳm tĩnh mịch khác thường, giọng nói Tu Nạp vô cùng kiên định, chất chứa một ý chí không thể thay đổi. "Khi rời khỏi Hưu Ngoã, tôi đã thề, dù phải trả giá bằng việc làm đảo lộn thế giới này, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa."

Tần Lạc nhức đầu xoa trán. "Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, bỏ đi, tôi nói cho cậu..."

Tu Nạp không hề muốn nghe lời khuyên. "Ba tháng nữa, bọn man tộc sẽ quay trở lại."

"Cậu nói gì!?" Tần Lạc ngỡ ngàng trong giây lát, liếc quanh rồi hạ thấp giọng. "Cậu chắc là tôi không nghe lầm? Anh hùng giành chiến thắng vẻ vang lại nói với tôi rằng kẻ thù chưa hề bị đánh bại? Chiến tranh sẽ sớm xảy ra nữa sao?"

"Không chỉ vậy, chúng sẽ tấn công mạnh mẽ vào cánh trái của phòng tuyến Phàm Đăng, và phòng tuyến chắc chắn sẽ thất thủ. Sau khi Phàm Đăng sụp đổ, đế quốc sẽ buộc phải huy động quân đội quy mô lớn, nhưng ngân quỹ quốc gia đã cạn kiệt bởi chi phí chiến tranh trước đó. Vì vậy, hoàng đế buộc phải thu thêm thuế từ các thương gia giàu có và chủ xưởng. Những người này đã bất mãn từ lâu với đặc quyền quý tộc, muốn họ nộp tiền thì cần có điều kiện trao đổi tương ứng. Nhưng hoàng đế còn gì để trao đổi? Giảm bớt đặc quyền? Đám sâu mọt trong nghị viện tuyệt đối sẽ không thông qua." Tu Nạp cười lạnh.

Tần Lạc bị sốc đến mức bất ngờ bình tĩnh lại. "Cậu đã làm gì ở giữa chứ?"

"Cậu nghĩ tôi cần phải làm gì sao." Giọng Tu Nạp trầm hẳn, thậm chí còn thấp hơn tiếng côn trùng rả rích trong bụi rậm. "Cuộc chiến đánh chiếm pháo đài là thật, nhưng hậu cần không theo kịp, việc phòng thủ sau đó vô cùng nguy hiểm. Vì thế, Hoắc Ân đã dùng tiền giả để hối lộ man tộc rút quân. Khi chúng phát hiện ra, chắc chắn sẽ phản công giận dữ. Thời điểm đó sẽ rơi vào sau khi thu hoạch mùa xuân. Khi xây dựng phòng tuyến, thanh tra của Hoắc Ân đã nhận vô số hối lộ bỏ túi riêng, tường thành chỉ được xây bằng những phiến đá mỏng, không thể chịu nổi một cú tấn công mạnh mẽ."

"Sao Hoắc Ân có thể ngu ngốc đến thế?"

Trước sự nghi ngờ của Tần Lạc, Tu Nạp không phủ nhận. "Tôi chỉ lợi dụng một chút lòng tham, nói với hắn rằng man tộc không thể phân biệt được vàng thật giả...."

"....Và tiện thể tiết lộ điểm yếu của cánh trái mà không để lại dấu vết cho kẻ thù." Tần Lạc hít một hơi sâu, cảm thấy rối bời. "Cậu chưa nghĩ đến hậu quả tồi tệ nhất sao..."

"Mọi trách nhiệm sẽ do Hoắc Ân gánh, tôi không có quyền lực lớn đến mức đó. Hắn phải trả giá cho lòng tham của mình." Tu Nạp bình thản trả lời.

"Cậu có biết rủi ro lớn cỡ nào không!" Tần Lạc gần như muốn bẻ đầu Tu Nạp ra để xem bên trong có chút lý trí nào không. "Nếu Hoắc Ân phát hiện cậu chơi xỏ hắn, mười cái mạng cũng không đủ!"

"Hắn vốn đã định giết tôi, nhưng tiếc là tôi nhanh tay hơn." Tu Nạp nhìn con đường màu trắng uốn lượn trên bãi cỏ, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Lạc, cậu có cam tâm không? Rõ ràng chúng ta xuất thân giống nhau, nhưng chỉ vì không có quyền thừa kế mà phải chịu sự áp bức của đám quý tộc vô dụng, chịu đựng sự ngạo mạn của bọn khốn như Hoắc Ân. Những người tài giỏi như cậu có bao nhiêu, cậu muốn sống mãi dưới cái bóng đó sao?"

Tần Lạc im lặng.

Tu Nạp hiểu rõ tham vọng của Tần Lạc, cũng như hiểu rõ chính mình. "Ngôi nhà này đã nứt nẻ từ lâu, sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian. Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì? Phá bỏ nó và xây lại, hay cố gắng chống đỡ những cột kèo gãy đổ, để rồi cùng bị chôn vùi?"

Tần Lạc rút ra một điếu thuốc, đốt lên, bóng đêm che khuất những thay đổi tinh tế trong cảm xúc.

"Hãy nghe tiếng rên rỉ và nguyền rủa ngoài kia, nghĩ về Hưu Ngoã nơi chúng ta từng sống, ai cũng mong chờ một thế giới tốt đẹp hơn. Chỉ cần một tia lửa, họ sẽ bùng lên. Hoàng đế và nghị viện đã tự đào mồ chôn mình rồi."

... Một đế quốc mới... một thời đại mới...

Tu Nạp đặt tay lên vai bạn, nghiêm túc hỏi. "Lạc, cậu có muốn thử cùng tôi không?"

Thời gian trôi qua rất lâu, cuối cùng Tần Lạc lên tiếng. "Nếu đến cuối cùng tất cả chỉ là công cốc, cậu có hối hận vì quyết định hôm nay không?"

"Không bao giờ!" Tu Nạp trả lời dứt khoát.

Ánh mắt Tần Lạc thoáng qua một tia sáng, cuối cùng không nói gì, chỉ dốc cạn ly champagne.

Bình luận

Truyện đang đọc