VẤN DANH TƯỜNG VI - TỬ VI LƯU NIÊN

"Cô ta đang làm gì vậy?" Tát Sa vừa lật trang sách vừa lơ đãng hỏi.

"Cô ta đang băng bó những vết thương nhỏ cho tên tù nhân đó," La Phi đứng bên cửa sổ báo cáo. "Giờ cô ta đang bắt đầu cạo râu cho hắn, cô ta mượn dao cạo từ quán trọ."

Bọn họ đang ở trong một căn phòng ngay góc đối diện với phòng Ngải Vi thuê, các cửa sổ sát nhau giúp dễ dàng quan sát, và đó chính là lý do Tát Sa chọn căn phòng này.

Phương Lệ Na bị thị nữ thân yêu bỏ lại, đang trèo lên bậu cửa sổ lẩm bẩm với vẻ không hài lòng. "Người đó thật bẩn, Ngải Vi không ngửi thấy mùi hôi từ chú ấy sao?"

"Tôi đoán đó có thể là người yêu của cô ta, cô ta chăm sóc hắn rất chu đáo," La Phi vừa nhìn vừa đoán, không kìm được tò mò hỏi. "Phương Lệ Na, cháu có biết Ngải Vi lấy viên đá quý đó từ đâu không? Viên đó chỉ để chuộc với 300 đồng vàng thôi."

Tiểu thư công tước lắc đầu bối rối. "Ngải Vi không hay dùng tiền, vì Sa La rất tiết kiệm."

"Tên đó tỉnh rồi, trông có vẻ sợ hãi với môi trường xung quanh, tên tội nghiệp này chắc đã chịu đựng không ít khổ cực trong ngục," La Phi tiếp tục theo dõi và đưa ra nhận xét cá nhân. "Nhìn hắn cũng không giống kẻ giết người, hắn thậm chí còn sợ cả phụ nữ, có lẽ vì đôi mắt đỏ của cô ta khiến hắn sợ hãi..." Lời nói đầy vẻ hả hê của La Phi bỗng dưng im bặt.

"Chú ấy dám ôm Ngải Vi!" Phương Lệ Na tức giận hét lên. "Thật quá đáng, chỉ có cháu và Sa La mới được ôm chị ấy!"

Ánh sáng trong phòng chợt tối lại khi La Phi phát hiện có người đứng cạnh mình.

Tát Sa bước tới bên cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông tiều tụy đang ôm chặt lấy Ngải Vi, khuôn mặt hắn vùi vào đôi vai mảnh khảnh của cô, không nghe thấy họ nói gì, nhưng từ xa vẫn có thể thấy hắn đang run rẩy.

"Y Lan... Y Lan..." Giọng Khải Hi khàn đặc, gọi tên cô như trong mơ. "Thật sự là cậu sao?"

Để mặc Khải Hi ôm chặt, cô cũng khó nén được sự xúc động. "Là tôi."

Cái tên tưởng chừng đã bị lãng quên giờ đây lại được gọi lên, những ký ức xa xăm ùa về phá vỡ mọi sự kiềm chế. Cô cố gắng vài lần mới có thể mở lời, giọng nói có chút run rẩy: "Khải Hi, rất vui được gặp cậu."

Những câu hỏi không lời đã xoáy sâu trong lòng, những mối nghi ngờ đeo bám suốt nhiều năm cuối cùng cũng có lời giải. "Năm đó, là cậu đã cứu tôi phải không?"

Vai áo đã ướt đẫm, Khải Hi ôm chặt đến mức khiến eo cô đau nhói. Cô đáp lại bằng cách ôm anh ấy thật chặt. Một lúc lâu sau, Khải Hi mới dần thả lỏng vòng tay.

"Không phải là tôi, Y Lan." Khải Hi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc. "Là cha của cậu, công tước Lâm Nghị Thần."

... Cha...

Khải Hi nhìn cô, hai mắt rưng rưng.

"Năm đó... khi cậu bị bắt giam và thẩm vấn, tôi muốn cứu cậu nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể dồn hết nỗ lực vào việc nghiên cứu bí mật của Thần Quang, hy vọng thành công sẽ giúp giảm nhẹ tội cho cậu. Tôi biết điều đó thật ngốc nghếch, có thể sẽ khiến mọi nỗ lực của cậu trở thành vô ích, nhưng khi ấy tôi chỉ có thể nghĩ đến cách đó. Cậu là người bạn thân nhất của tôi và Na Ly. Tôi không muốn cậu chết."

Trái tim cô lạnh lẽo và đau nhói, như bị nhúng vào một biển muối mặn đắng.

"Cậu đã thiêu cháy cả nửa trung tâm nghiên cứu, nhưng may mắn là khu vực thí nghiệm vẫn còn nguyên vẹn. Dựa vào bản ghi cuối cùng của tiến sĩ Bắc Cát, tôi đã nắm được phần cốt lõi. Nhưng nghị viện đã phong tỏa Khu C, tôi không biết phải báo cáo với ai, vì vậy tôi đến gặp cha cậu." Khải Hi như nhìn thấy lại khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị đó. "Cha cậu... đã nhìn tôi rất lâu, sau đó nói rằng không kịp nữa rồi... cậu đã bị Ban Nặc xét xử, và những tra tấn đã tàn phá cậu..."

Những giọt nước mắt trong vắt tuôn ra không ngừng, Khải Hi vừa đau khổ vừa xót xa. "Tôi không hiểu ý ông ấy, cho đến khi tôi tận mắt chứng kiến... Y Lan, làm sao họ có thể tàn nhẫn như vậy... Thậm chí ngay cả quỷ dữ cũng không thể..."

Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, cô ngắt lời Khải Hi, cố giữ giọng điềm tĩnh. "Sau đó thì sao?"

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của bạn mình, Khải Hi chợt nhận ra đã nói sai điều gì đó, anh ấy ngừng lại một chút rồi tiếp tục. "... Công tước nói cách duy nhất là sử dụng Thần Quang để tái sinh cậu. May thay, Khu C đã bị phong tỏa, chúng tôi có thể thực hiện mọi thứ trong bí mật. Khó khăn duy nhất là phải đánh lừa các quan chức giám sát của Hoàng Đế, để họ tin rằng cậu đã chết."  Edit: FB Frenalis

"Tôi nhớ mình bị bắn." Cô vẫn nhớ rõ cảm giác viên đạn nóng rực xuyên qua ngực, từng nghĩ rằng mình đã tìm được sự giải thoát mà mình hằng khao khát.

"Công tước đã sắp xếp để viên đạn chỉ lệch khỏi tim cô một chút. Khi các quan giám sát vừa rời đi, ông ấy ngay lập tức tiêm thuốc hồi sức cho cậu. Đến khi cậu được đưa đến Khu C, vẫn còn một chút hơi thở. Tôi đã chuyển đổi cơ thể cho cậu, nhưng khi cậu còn chưa tỉnh lại, công tước đã đưa cậu đi. Tôi không biết ông ấy đã gửi cậu đến đâu, nhưng ít nhất... cậu vẫn còn sống, thật may mắn." Giọng Khải Hi nghẹn lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô đầy hối hận. "Xin lỗi Y Lan, tôi không thể tìm được một cơ thể tốt hơn cho cậu. Khu vực dự trữ đã bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại một mẫu vật duy nhất bị khiếm khuyết. Nó có mọi chỉ số hoàn hảo, chỉ trừ đôi mắt, tôi không còn lựa chọn nào khác."

Cô biết rõ rằng người có thể cứu cô bằng Thần Quang chỉ có thể là Khải Hi. Cô cũng từng nghi ngờ liệu cha mình có hay biết gì về chuyện này, vì khả năng Khải Hi tự mình qua mặt mọi người để thực hiện cuộc giải cứu thành công gần như bằng không. Nhưng cô không dám nghĩ nhiều, càng không dám hy vọng rằng cha mình sẽ tha thứ cho sự phản bội của cô. Nhiều năm trước, cô đã đoạn tuyệt mọi hy vọng về tình cha con. Giờ đây, sự thật lại được xác nhận qua lời kể của Khải Hi.

Cô cắn chặt môi, cảm xúc phức tạp trào dâng trong lồng ngực, những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mắt.

Người cha lạnh lùng vô tình không bao giờ mỉm cười, từ khi cô có ký ức đã luôn thờ ơ với cô... người cha ấy...

*****

Ngải Vi đặt chiếc đĩa bánh ngọt trước mặt Phương Lệ Na, động tác nhẹ nhàng không tiếng động.

Có lẽ để lấy lòng công tước Tác Luân, hoặc có lẽ vì phép lịch sự của giới quý tộc, Tát Sa từ khi biết thân phận của Phương Lệ Na đã mời cô bé cùng tham gia bữa tiệc, hào phóng chi trả mọi chi phí trên đường đi, cố gắng không để tiểu thư công tước phải chịu bất cứ bất tiện nào.

Còn Ngải Vi lại có một vị trí khác, trong bữa ăn cô phải đứng bên cạnh phục vụ, hoàn thành bổn phận của một thị nữ.

"Người đàn ông đó thế nào rồi?" La Phi không kìm được mà hỏi, trong giọng nói đầy vẻ giễu cợt. "Đúng là một cuộc hội ngộ đầy xúc động với người tình cũ. Cô tốt hơn là nên giải thích điều đó."

Ngải Vi thay đĩa cho từng người, nhẹ nhàng đáp lại. "Chỉ là một người bạn cũ. Hiện tại, cậu ấy cần nghỉ ngơi."

"Ngải Vi, chú ấy là người yêu của chị à?" Phương Lệ Na tò mò hỏi, miệng vẫn đang cắn muỗng.

(Khải Hi là bạn của Y Lan, trên 30t nên cô bé gọi là chú, còn Ngải Vi hiện tại chỉ mới 21t thôi nên gọi là chị nhé mọi người)

Ngải Vi khẽ mỉm cười, nhắc nhở cô bé về quy tắc ăn uống của tiểu thư. "Tiểu thư Phương Lệ Na, trong bữa ăn hãy giữ im lặng."

Phương Lệ Na lè lưỡi, ngoan ngoãn tiếp tục ăn bánh.

Lời nhắc nhẹ nhàng có thể có tác dụng với trẻ con, nhưng lại vô ích với người lớn. Giọng điệu Tát Sa bình thản nhưng không kém phần áp đặt: "Viên đá quý đó từ đâu mà có?"

Ngải Vi đáp. "Là món quà hào phóng từ công tước Tác Luân."

"Cha em..." Phương Lệ Na chưa kịp nói hết câu, đã bị ánh mắt đỏ rực của Ngải Vi quét qua, cô bé lập tức im bặt. Dù Ngải Vi phần lớn thời gian rất dịu dàng, nhưng thỉnh thoảng lại thể hiện sức mạnh đáng gờm.

"Thật là hào phóng ngoài sức tưởng tượng." Tát Sa nhếch môi cười nhạt, dùng khăn lau tay. "Thông thường, sự hào phóng của đàn ông chỉ dành cho nhân tình."

"Và cả con gái." Ngải Vi tiếp lời điềm nhiên, vẻ mặt không hề thay đổi. "Mọi thứ đều vì tiểu thư Phương Lệ Na."

"Vậy tại sao có viên đá quý đắt giá như thế, cô vẫn phải sống một cuộc đời nghèo khó?" Tát Sa cắt một miếng thịt nhỏ, tựa hồ làm như vô ý mà hỏi. "Cô thậm chí không tin tưởng cả gia đình mình sao?"

"Cuộc sống hiện tại rất tốt, chúng tôi đã quen với nó."

"Có vẻ như cô không mấy ưa thích tiền bạc." Tát Sa khẽ đùa.

"Ngài đã hiểu nhầm. Dĩ nhiên tôi thích. Rốt cuộc, nó rất quan trọng." Ngải Vi mỉm cười lịch sự.

"Viên đá quý trị giá hàng vạn đồng vàng, chỉ để đổi lấy ba trăm đồng vàng, cô không tiếc sao?" Tát Sa liếc nhìn cô, giọng nói đầy ẩn ý. "Hay người đó quá đặc biệt, đến mức cô không tiếc bất cứ điều gì?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

"Ngài đã sai rồi. Viên đá quý không phải chỉ để đổi lấy ba trăm đồng vàng, mà là để đổi lấy một mạng người và sự tự do của cậu ấy." Ngải Vi bình thản đáp.

Tát Sa nhấp một ngụm rượu vang, dáng vẻ cực kỳ tao nhã. "Vậy thì... Ngải Vi lương thiện, cô định làm gì tiếp theo với người bạn đáng thương của mình đây? Để chiều lòng cô, tôi không ngại có thêm một người nữa trên chuyến hành trình này."

Bầu không khí bỗng chốc im lặng, Ngải Vi dừng lại trong chốc lát rồi mới trả lời. "Cảm ơn lòng tốt của ngài, nhưng Khải Hi đã có nơi khác để đi."

"Hai người có vẻ rất thân thiết." Nụ cười của Tát Sa chứa đầy ẩn ý.

"Xem ra các người có tình cảm rất tốt." Ý cười thoáng hiện trên môi của Tát Sa, mang theo một chút hàm ý sâu xa. "Tốt đến mức khiến tôi nghĩ việc tách rời cô và bạn mình là một sai lầm ngu ngốc."

Ngải Vi không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt quyến rũ của cô trở nên sâu thẳm, ánh đỏ trong mắt cô tựa như máu, phản chiếu tâm trạng chủ nhân.

Tát Sa quan sát đầy thú vị trong chốc lát rồi bất ngờ ra lệnh cho thuộc hạ. "La Phi, lát nữa tôi sẽ sang phòng bên mời vị tiên sinh ấy đi cùng chúng ta. Để thể hiện thành ý, đêm nay anh dọn sang đó chăm sóc hắn, tránh cho Ngải Vi phải quá mệt."

La Phi lập tức đáp lời: "Vâng, thưa ngài."

Ngải Vi cúi đầu, cố gắng kiềm chế cơn giận. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ghét một người đến như vậy. (Không chỉ mình chị đâu, em cũng ghét tên này)

*****

"Vậy là anh bị cuốn vào một cuộc ẩu đả trên đường khi đang đi qua thành La Pháp?"

Sau khi được tắm rửa sạch sẽ và thay đồ mới mà Ngải Vi mua cho, Khải Hi cuối cùng cũng lấy lại chút tinh thần, trả lời lưu loát hơn trước.

"Đúng vậy. Tôi thậm chí còn không biết họ đánh nhau vì cái gì. Cảnh tượng quá hỗn loạn, một người bị con dao dài đâm vào ngực, đội cảnh vệ đến và nghĩ rằng tôi là thủ phạm nên nhốt tôi vào ngục. Sau khi bị kết án, tôi đã cho người hầu của mình đi báo tin cho gia đình để lo liệu tiền chuộc, nhưng hắn không bao giờ quay lại. Quản ngục nói có lẽ hắn đã chết ở ngoại thành, nơi thường có bọn cướp lộng hành. Sau đó tôi cố gắng thêm vài lần nữa, nhưng tình hình quá hỗn loạn, gia đình và bạn bè đều rời khỏi Đế Đô không rõ tung tích. Cuối cùng, ngục trưởng quyết định xử tử tôi, may mắn là tôi đã gặp được Y... Ngải Vi." Khải Hi vấp lời, hơi lúng túng.

"Thật tồi tệ." Tát Sa tỏ vẻ cảm thông đúng lúc, đồng thời chỉnh lại cách xưng hô theo địa vị của mình. "Vì ngài có người hầu, hẳn là một quý tộc?"

Khải Hi trả lời thành thật: "Tôi xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng gia tộc đã sa sút, không còn tước vị danh giá gì cả."

"Ngài định đi đâu tiếp theo?"

"Tôi phải đi tìm lại gia đình của mình." Sau bao năm xa cách, không biết cha mẹ và em gái của anh ấy có còn bình an hay không, nỗi lo lắng và sự nhung nhớ của Khải Hi hiện rõ trên gương mặt.

Tát Sa lịch thiệp mời: "Nếu Khải Hi tiên sinh chưa có kế hoạch cụ thể, tại sao không đi cùng chúng tôi? Hiện tại bọn cướp rất đông, một quý ông như ngài đi một mình sẽ vô cùng nguy hiểm."

Khải Hi ngây thơ vui mừng: "Thật tốt quá, thật vinh hạnh cho tôi."

Tát Sa mỉm cười: "Xin lỗi nếu tôi hơi đường đột, nhưng ngài và Ngải Vi là tình nhân phải không?"

"Không." Khải Hi lập tức phủ nhận, mặt đỏ bừng. "Làm sao có thể chứ, chúng tôi chỉ là bạn."

Tát Sa khẽ cười. "Hai người trông có vẻ rất thân thiết."

"Chỉ là nhiều năm không gặp nên chúng tôi hơi xúc động, không phải như ngài nghĩ đâu. Y... Ngải Vi xứng đáng có một người tốt hơn."

Khải Hi hai lần lỡ lời, và Tát Sa bất động thanh sắc ghi nhớ điều đó "Ngài và cô ấy quen biết nhau như thế nào?"

"...Cậu ấy từng... làm việc tại nhà tôi một thời gian, ờ, làm thị nữ." Khải Hi vốn không giỏi nói dối, buộc phải trả lời theo lời nhắc của bạn thân, câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy lúng túng.

"Nhà của Khải Hi tiên sinh nằm ở..."

"Đế Đô."

"Cô ấy là thị nữ riêng của ngài?"

"Không... à... là thị nữ của em gái tôi, chúng tôi luôn có mối quan hệ rất tốt." Mồ hôi đã bắt đầu chảy dọc sống lưng Khải Hi.

"Ngải Vi là một cô gái dễ mến." Tát Sa buông lời khen, rồi chuyển sang câu hỏi tiếp theo. "Một thị nữ vừa ý không dễ tìm, sao ngài lại để cô ấy rời đi?"

"...Vì..." Một câu hỏi nối tiếp khiến Khải Hi bối rối, anh ấy phải lục tìm trong trí nhớ rồi cuối cùng cũng tìm được một cái cớ. "Xin lỗi, vết thương của tôi hơi đau, tôi muốn nghỉ ngơi... à, tôi muốn nhờ Ngải Vi thay thuốc cho tôi."

Tát Sa mỉm cười, cúi đầu lịch sự. "Tất nhiên, Khải Hi tiên sinh cần phải nghỉ ngơi, mong ngài thứ lỗi cho sự phiền toái của tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc