VĂN KHƯƠNG CÔNG CHÚA - YUYING

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm Tuyên Khương cùng Tam đệ chất vấn nhau, ngoài cửa điện truyền đến thanh âm hoảng hốt:

" Phu nhân, đại sự không hay, đại vương chém chết 2 tì nữ, người mau đến khuyên đại vương"

"Xảy ra chuyện gì vậy?" - Tuyên Khương trong lòng dâng lên một hồi dự cảm bất tường.

"Nô tài không biết, thỉnh nương nương nhanh đi xem đại vương"

Văn Khương cùng công tử Ngoan gõ cửa sổ, công tử tiểu Bạch kinh ngạc đẩy ra cửa gỗ, trông thấy hắn muội muội đứng trước mắt mình, hắn đưa tay nâng mặt nàng:

" Huynh rất nhớ muội"

" Muội cũng vậy" - Văn Khương nhợt nhạt nở nụ cười, hai người liền như vậy đối mặt lẫn nhau, dường như đem công tử Ngoan bỏ quên sang một góc.

"Khục khục" - công tử Ngoan bất đắc dĩ cắt ngang hai người.

"Hai vị mời đi theo ta, chỉ sợ phụ vương phát hiện việc ta treo đầu dê bán thịt chó, đã sớm phong tỏa cửa cung"

"Vị này là?" - Công tử tiểu Bạch cảnh giác quét mắt nhìn hắn.

"Ca, này vị công tử này đã giúp chúng ta. Trong cung xảy ra nhiều chuyện cũng may có huynh ấy"

"Ta cảm thấy 2 người nên đổi y phục khác, sợ người ta phát hiện"

"Được."

Văn Khương cũng thấy đến kế này rất tốt, đưa cho tiểu Bạch một ánh mắt trấn an, liền đi thay quần áo.Công tử Ngoan mang theo hai người xuất cung, vừa đi về phía trước vài bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm người ngựa.

"Đại vương có lệnh phong tỏa cửa cung, bất luận ai cũng không được ra ngoài "

Sâm nghiêm băng lạnh cửa cung xoay chuyển tức phía sau thân thể của bọn họ trùng trùng điệp điệp khép lại, ba người nhẹ nhàng thở ra.

"Chỉ sợ trong cung sắp có chuyện, ta phái người đưa các ngươi rời khỏi " Công tử Ngoan nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ.



" Công tử, tỷ tỷ của ta, không có sao chứ?" - Văn Khương hơi chút do dự vẫn là hỏi ra miệng.

"Cô ta có thể có chuyện gì?" - Công tử Ngoan cười nhạt một tiếng.

" Cô ta nếu là trời sinh nam tử chắc hẳn đã sớm trở thành kẻ đứng trên vạn người"

"Tam công tử, ta đã lệnh người chuẩn bị xong xe ngựa, nhị vị vẫn là sớm chút khởi hành đi. Chậm thêm, chỉ sợ cửa thành liền rơi xuống, hôm nay không đi được."

" Ơn cứu mạng của công tử, Tiểu Bạch không biết lấy gì báo đáp,, tương lai nếu cần giúp đỡ ta tuyệt đối dốc toàn lực"

"Hai vị không cần phải nói cảm tạ, mau chút đi thôi, ít ngày nữa liền đến Thành A Tề."

Công tử Ngoan thở dài tạm biệt, công tử tiểu Bạch đỡ Văn Khương tiến vào xe ngựa, hơi hơi cúi đầu sau tuyệt trần mà đi...Công tử Ngoan ngửa đầu liếc nhìn bị ánh nắng chiều nhuộm hồng phương xa, trong lòng hơi có chút thương cảm.

....



Tề Quốc công chúa, tuy rằng cùng là thân tỷ muội nhưng mà sao mà khác nhau quá lớn?! Một người tâm cơ, thủ đoạn một người ngây thơ lương thiện. Trên dọc đường xe ngựa chạy như bay, suốt đêm thoát khỏi lãnh thổ Vệ Quốc mới chậm rãi ngừng xe. Công tử tiểu Bạch trúng độc mới giảm vẫn chưa thể hồi phục như xưa, trải qua chặng đường dài hiện tại yếu ớt, ho khan liên tục mấy tiếng.

"Ca, huynh thấy thế nào? Để muội bảo sa phu chậm lại"

"Không được, chúng ta nhất định phải đến được A Thành, không được dừng tiếp tục đi"

"Chính là, " - Văn Khương nhìn hắn bên trán đã có ẩn nhẫn mồ hôi, cắn chặt môi dưới.

"Tiểu muội, Vệ vương đam mê tửu sắc, chúng ta nếu không sớm đến A Thành, chỉ sợ lại sinh biến cố" - Công tử tiểu Bạch giải thích nguy nan.

Xe đi theo hướng đến A Thành, ven đường hai bên đường phố đôi khi truyền đến tiếng rao hàng,địa phương biên giới của 2 nước rất náo nhiệt, Văn Khương vén rèm lên nhìn ra phía ngoài trộm nghĩ nếu 1 ngày nào đó nàng sống như những người ở đây, sinh hoạt buôn bán sống qua ngày không màng thế sự như vậy tốt biết bao.

Xa phu điều khiển xe ngựa một đường hướng phía trước mặt, thời điểm định rẽ hướng thì bất ngờ gặp vài con ngựa khác chắn đường, phu xe ngựa vội vàng nháy mắt trụ mã, khả bởi vì quá mức đột nhiên, mắt thấy liền muốn đụng vào.

Sự việc phát sinh ngoài ý muốn, Văn Khương còn chưa ý thức được đã phát sinh chuyện gì, cũng cảm giác xe ngựa một hồi trời đất quay cuồng, tiểu Bạch mắt thấy không ổn, một tay cầm Thừa Ảnh bổ ra xe ngựa, tay kia bế Văn Khương, mũi chân giẫm lên song cửa xe lấy đà phóng ra goài... Bên ngoài huyên náo bởi sự tình vừa mới xảy ra.



Phu xe ngựa ngã xuống đất, tam hồn không thấy thất phách, nằm trên mặt đất thở gấp, xe ngựa vỡ tan, tuấn mã cũng bị 1 đao giết chết.

"Công tử, chúng ta lại gặp mặt."

Văn Khương nghe âm thanh này có một ít quen tai, tiểu Bạch giờ phút này vẫn là ôm sát nàng, "Ngụy Hắc Noãn khó đối phó, tiểu muội không thể rời khỏi ta nửa bước"

Văn Khương này mới bỗng nhận ra, những người này từng dụng độc đả thương Tam ca, Ngụy Hắc Noãn thân hình so tiểu Bạch cao hơn một cái đầu, cường tráng vô cùng, nếu như động thủ, chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều. Huống hồ Tam ca còn bị thương, căn bản không thể cùng đám người này đối đầu, một hồi gió lạnh kéo tới, làm nàng có chút ít phát run.



"Công tử, giao ra Thừa Ảnh kiếm, chúng ta liền không làm khó dễ các ngươi "

"Mơ tưởng." Tiểu Bạch cắn răng nghiến lợi nhìn hắn.

"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy đừng trách ta." Ngụy Hắc Noãn quỷ dị cười, ác liệt chưởng phong hướng hai người bổ tới.

Tiểu Bạch ôm chặt Văn Khương, xoay người dự định cứng rắn tiếp hắn này một chưởng.

"Đương _ _" - đả kích nặng nề tiếng cùng tiếng kêu thê lương đồng thời vang lên.

"Công tử, Tang Du cứu giá chậm trễ, mong người thứ tội" - Văn Khương ngẩng đầu, Tang Du tay cầm kiếm sáng hoắc che chắn 2 người họ.

Nguyên bản khẩn trương thế cục theo Tang Du mang theo đại đội trưởng thủ thành lính đến nơi bị tuỳ tiện hóa giải, cho dù Ngụy Hắc Noãn có bản lĩnh thế nào cũng không dám tại biên cảnh Tề - Vệ khiêu chiến trên trăm tên lính. Ngụy Hắc Noãn phân phó thủ hạ vừa cưỡi ngựa rời đi, tiểu Bạch liền gục xuống...

"Ca _ _"

"Công chúa, hầu hạ công tử để thuộc hạ làm"

Tang Du mắt thấy Văn Khương ân cần lau mồ hôi trên trán tiểu Bạch, trong lòng hắn hơi hơi bài xích..

"Không cần, Tam ca tại Vệ Quốc trúng độc, ta chăm sóc huynh ấy được rồi, các ngươi lui xuống đi"

Ánh trăng mông lung chiếu vào trên người nàng, ánh sáng nhợt nhạt phản chiếu lên nét mặt bi thương vừa ân cần, Văn Khương đưa lưng về phía Tang Du chẳng bận tâm hắn, chỉ lo lắng Tam ca nguy kịch, trong long Tang Du có chút mất mát, chẳng biết nói gì sau đó chậm rãi thoái lui.

Bình luận

Truyện đang đọc