VĂN KHƯƠNG CÔNG CHÚA - YUYING

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Khương trở lại trong phòng vốn chỉ là muốn nhìn Tam ca một chút xen đã bgủ hay chưa, lại phát hiện hắn nửa chống thân thể tiện tay lật một thẻ sách tre.

"Ca, huynh còn chưa nghỉ ngơi sao?"

Văn Khương cười muốn đi đem sách tay hắn cất đi, lại thình lình bị Tiểu Bạch một phen kéo vào trong ngực. Hắn thấp giọng ở bên tai nàng nhẹ tiếng nói.

"Ta không mệt, chỉ là toàn thân không còn chút sức lực nào, tiểu muội vi ta hàng hàng lửa được chứ?"

Văn Khương mặt đỏ hồng, cách trở hai người khinh bạc quần áo, cơ thể tiểu nóng bỏng cường thế nhiệt, một tia truyền tới trên người Văn Khương, phỏng chừng đem cả trái tim nàng đều hỏa thiêu hỏa liệu.

"Hay là mấy ngày nữa rồi nói sau" - Nàng mơ hồ có một ít kháng cự.

"Ca ca thân thể vẫn không thể cử động nhiều, cũng gặp khó khăn..."

"Ai nói ta muốn động?" - Hắn gần sát bên tai nàng, ngữ điệu thêm khàn khàn.

"Vi huynh rất nhớ tư vị của cái miệng nhỏ của muội vị."

Văn Khương còn chưa kịp phản ứng, liền thấy hắn vung lên áo choàng rộng lớn, nam căn liền như vậy hiện ở trước mặt nàng, làm nàng mặt đỏ tới mang tai.

"Ngoan" - hắn nhẹ nhàng vén lên mái tóc Văn Khương.

"Đã lâu không có chạm vào muội, tiểu muội cũng không đành lòng đi. Tới... Giúp ta một lần.. "

Lời nói này tương đối mang theo ý vị sắc tình, Văn Khương nhìn đến nam căn màu đỏ tím trước mặt, lại nghĩ tới Trọng Nhĩ ở thiên phòng nghỉ ngơi, tâm sinh hơi sợ hãi. Nhưng mà tiểu Bạch ấn trụ nàng càng cường ngạnh, hắn không cho phép nàng trốn tránh. Văn Khương có chút chần chờ đưa ra tay nhỏ, nắm lấy gốc cự vật, nhẹ nhàng há miệng ngậm lấy đỉnh quy đầu, say mê liếm mút.

"Ngoan, bảo bối, thực tốt"

Khoang miệng nàng ướt át ấm áp làm hắn khoái cảm tột độ, hai chân kìm lại không được run lên.

"Ahh......"

Văn Khương khó khăn phun ra nuốt vào dương v*t Tam ca, khóe miệng không ngừng chảy xuống chất lỏng óng ánh,gương mặt trắng nõn đã nhuộm màu hồng đào, chỉ thấy đầu nhỏ không ngừng chuyển động, mái tóc xõa dài cũng hùa theo tiết tấu.

"Tội nghiệp miệng nhỏ, như thế nào nuốt nổi của huynh..."

Tiểu Bạch chế trụ gáy cổ Văn Khương, thuận thế trợ lực một cái, lập tức làm nàng ho khan.

"Không, Tam ca, không cần"

Nàng khóc cầu hắn, vật kia quá mức to dài, đã chống tới bên trong cổ họng, nàng ho khan làm nước mắt chảy ròng, kháng cự nghĩ muốn thoát ra.

"Ngoan, tiểu muội, Tam ca còn chưa tới... "

Hắn khàn khàn dụ hoặc tiểu muội, miệng nhỏ bị hắn ra vào có một chút sưng đỏ, nhìn thấy chỉ khiến Tiểu Bạch thêm dục hỏa sôi trào..



"Ummh... Thật thoải mái...miệng nhỏ thật nộn, đúng vậy, dùng lưỡi của muội liếm trụ nó... "

Tiểu Bạch nhịn không được thoải mái rên rỉ đi ra tiếng. Văn Khương muốn mau chóng dùng miệng bức hắn phóng thích tinh hoa, một tay nắm chặc nộn bổng, bắt đầu tăng thêm tốc độ trên dưới liếm mút lên, miệng nhỏ còn không ngừng phát ra thanh âm dâm mị cùng tiếng nước " chần chật "



"Ưmm.. ngoan, tiểu muội, muội thật sự là vưu vật. Miệng nhỏ so với triều huyệt bên dưới cũng hấp dẫn không kém"

Tiểu Bạch nhiều ngày chưa làm, lúc này đã nhanh ranh giới chịu đựng, hai tay chế trụ đầu Văn Khương bắt đầu thuận thế dẫn dắt.

"Không...."

Văn Khương khóc, cự vật trạc tiến vài nơi sâu nhất yết hầu, cảm giác khiến nàng luôn luôn muốn ói, phản xạ buồn nôn làm nàn thống khổ vạn phần.

"Bảo bối, ngoan, huynh rất thoải mái, mau, lại ngậm chặt một chút, dùng miệng nhỏ hút nó,đúng... cứ như vậy, liếm đỉnh chóp, lưỡi nhanh lên một, ahh..."

Tiểu Bạch bưng lấy đầu Văn Khương, liên tục dẫn dắt nàng hầu hạ hạ thân mình, nhiệt huyết càng ngày càng cao cùng yết hầu ẩm ướt làm sống lưng hắn ngứa ngáy.

"Tiểu muội, ngoan, miệng há lớn chút, đừng dùng lưỡi ngăn cản, mau chút, huynh muốn tới."

Mái tóc đen rối tung che trụ nước mắt, cùng nước bọt đang tuông chảy

, tiểu Bạch nhìn bộ dáng tiểu muội - biểu tình ủy khuất mất hồn càng thêm kích thích hắn, bạo phát nhiều lần nửa hắn mới toàn bộ bắn xong.

"Khục khục khục khục" nồng đậm tinh dịch trực tiếp bắn vào trong yết hầu, nàng không chú ý y phục đã bị tam ca kéo đến có một ít lộn xộn, lập tức chạy đến viện tử ói ra.

Động tĩnh này quả thực không nhỏ, Trọng Nhĩ cũng đi đến viện tử.

Chỉ thấy ánh mắt của Văn Khương hồng hồng, trên người quần áo mà bất chính, tóc tai tản xuống, cái miệng anh đào cũng dị thường sưng đỏ, thân thể dựa vào miệng giếng ho khan, nước bọt trong miệng liên tục rơi xuống mặt đất, bộ dáng tiều tụy làm hắn đau lòng vạn phần.

Hắn cũng không trực tiếp hỏi nguyên nhân, chỉ là tiến lên đưa nàng khăn gấm. Văn Khương nước mắt trên mặt còn chưa tan, giờ phút này trông thấy khăn gấm trước mặt cảm thấy thêm khó chịu, chỉ ríu rít khóc, không chịu nói chuyện.

"Không sao, không có việc gì, ngoan"

Trọng Nhĩ vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, sau đó dùng khăn tay lau đi nước bọt trên khóe miệng Văn Khương. Một cỗ nam tính khí vị dày đặc đau nhói thần kinh hắn, hắn là thầy thuốc hơn nửa còn là nam nhân nên mùi vị dâm mị tất nhiên Trọng Nhĩ hiểu rõ

Đã không cần hỏi lại nàng xảy ra chuyện gì, nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng, rõ ràng là do tên xưng là vi huynh kia bức nàng thay hắn tháo gỡ dục hỏa, hơn nữa còn dùng miệng nhỏ hầu hạ.

"Đừng khóc."

Hắn đưa tay đem Văn Khương ôm vào trong ngực, hắn giờ phút này cũng không rõ nàng cùng hắn đến cùng là đúng hay không quen hệ huynh muội, nhưng mà hắn không nguyện ý để cho nam nhân khác đụng vào nàng, cànhmg không nguyện nhìn thấy nàng thương tâm thống khổ.

"Thiếp không sao."



Văn Khương dụi mắt một cái, nghĩ đẩy hắn ra.

" Để ta ôm nàng một chút, yên tâm, ta cái gì cũng sẽ không làm."

Trọng Nhĩ hôn hít lấy bên trán, nhẹ nhàng giúp nàng vuốt lại mái tóc, cẩn thận từng li từng tí, che chở có thừa.

"Trọng Nhĩ "

"Làm sao vậy? ""

"Chúng ta, tách ra đi."

"Cái gì?"

Tay Trọng Nhĩ nguyên bản đang giúp nàng vuốt tóc chợt ngừng lại.

"Chàng vì cứu thiếp mới cưới thiếp, thiếp biết, ơn cứu mạng của công tử thiếp thân không thể vi báo, chính là, thiếp thân không muốn làm trễ nãi chuyện của công tử. Nữ nhân tốt hơn thiếp trong thiên hạ còn rất nhiều"

Trọng Nhĩ cũng không bác (bỏ) nàng, chỉ nhẹ giọng lại bình tĩnh nói

"Nhưng Văn Khương lại chỉ có một người..."

"Thiếp, kỳ thực..."

Văn Khương cực kì nghĩ đem thân phận mình cùng toàn bộ chuyện đã trải qua nói hết.

"Phu nhân, hôm nay không còn sớm, chúng ta sớm chút nghỉ ngơi đi."

Nói xong, hắn chặn ngang đem nàng bế lên, sau đó bước chân nhẹ nhàng đem nàng nhẹ nhàng thả tới trên giường.

"Trọng Nhĩ" - Văn Khương nghĩ muốn ngồi dậy.

"Suỵt" - hắn bám vào người ấn trụ hai vai nàng.

"Nàng đã bồi vi huynh, huynh ấy chắc đã buồn ngủ, cũng nên bồi phu quân của nàng rồi."

Văn Khương nhìn đôi mắt xanh trong suốt của Trọng Nhĩ, đồng thời không có dục vọng tỏ vẻ, toại há miệng tùy ý hắn nằm chết dí chính mình bên phải.

"Ngủ đi" - hắn đưa tay nắm lấy tay nàng.

"vâng"

Nàng cuộn người hướng tới bả vai hắn, nhích lại gần. Trọng Nhĩ rất ít nhìn thấy nàng có cử động thân mật như thế, khóe miệng lơ đãng giương lên vẻ mỉm cười cũng an nhiên đi vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc