VĂN KHƯƠNG CÔNG CHÚA - YUYING

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từng đợt âm thanh chói tai cùng tia ánh sáng khác thường của đôi mắt vây quanh hai người, dường như là muốn phá hủy nhân tâm phối hợp, hương vị nồng nặc phiêu tán tới đây, phân định không rõ đưa bọn họ vây quanh là nam hay là nữ, vải thô màu đen che trụ cặp mắt của bọn họ, hai tay cũng bị dây thừng trói buộc phía sau, viên hầu kêu thúc giục bọn hắn đi theo người phía trước. Trọng Nhĩ rất nhẹ ho khan hai tiếng, ngầm bảo Văn Khương hắn vẫn luôn bên cạnh nàng, là an ủi cũng là ngầm ý bảo vệ.

Văn Khương giờ phút này chỉ có thể tập trung tinh lực đi theo đám người kia, đám người kia đối với bọn họ rõ ràng cực kì không khách khí, ràng buộc bọn hắn hai người một mực đang không ngừng nói chuyện, trong lời nói tràn ngập bất mãn cùng phẫn nộ, nàng lại không hiểu bọn hắn rốt cuộc đang nói cái gì.

Đường dưới chân càng đi càng rộng, vốn là đường nhỏ lầy lội dần dần biến thành đầm đường mòn, giày vải của Văn Khương bị bùn đất dính trụ đế giày, đi đường phải cố hết sức, cột nàng hai người đối nàng trở nên bất mãn, đẩy nàng, "Bịch" một tiếng nàng quỳ xuống đất, tay mang theo mùi tanh tháo ra khăn che mặt.

Đám người mang theo trang sức hình thù kỳ quái từ lông chim vây quanh nàng, Văn Khương nhìn không rõ mặt của bọn họ, đối diện nàng - Trọng Nhĩ cũng bị kéo đi bịt mắt, sắc mặt hắn trầm tĩnh, lặng lẽ đưa cho nàng một ánh mắt, ý bảo nàng tùy cơ ứng biến.

Ngay khi Văn Khương cùng Trọng Nhĩ bị vây quanh, thời điểm đám người kia đối với bọn họ huơ tay múa chân, Văn Khương nghe thấy giọng nữ nhân, ước chừng địa vị trí rất cao, đám người kia nghe theo mệnh lệnh của ả mà đứng sang hai bên.

Văn Khương ngẩng đầu nhìn lại, nữ nhân một thân chặt chẽ quần áo quấn quanh thân thể lả lướt, trên cánh tay kéo dĩ yên la tiêu dài tầm một trượng, chỗ eo nhỏ dùng một gấm đai lưng buộc lại. Mái tóc đen nhánh tùy ý dùng một dây lưng lụa buộc lên, vài sợi tóc bướng bỉnh rủ xuống hai vai trắng nõn, so với da thịt càng thêm mâu thuẫn.

Gương mặt chưa qua trang điểm, lại tươi mát động lòng người, trong nét xinh đẹp trung không mất đi vũ mị, có thể nói là mỹ nhân khó gặp.

Nữ nhân kia dùng ánh mắt quét qua Trọng Nhĩ cùng Văn Khương, sau đó nàng nhìn Văn Khương tự nhiên cười nói.

"Ta thích ngươi."

Ả hướng Văn Khương ngồi xổm xuống, ngón tay nhỏ nhắn xẹt qua dung nhan có vươn một ít bụi của nàng.



"Tối nay chúng ta liền thành thân." Nàng ta cười tươi đẹp, nhưng lời nói ra lại chắc chắn như bàn thạch.

Văn Khương sửng sốt một cái, vừa muốn phản bác liền phát hiện nữ tử kia đã vọt đi xa đến mấy trượng, một đám tộc nhân vây quanh nàng khiêu vũ, hoàn toàn không đem nàng cùng Trọng Nhĩ để vào mắt.

Trọng Nhĩ thừa cơ nâng Văn Khương dậy, rỉ tai nói vài câu.

"Làm sao bây giờ? Ta không muốn cùng cô ta kết hôn."

"Hiện tại chúng ta vẫn chưa rõ ràng mục đích của bọn họ, nên trước tiên theo sắp xếp của họ, chua ý mang theo me hương trên người. Chờ sau khi thành hôn nàng đem mê hương rải vào phòng, sau đó lấy cớ chạy ra ngoài, ta nghĩ biện pháp cùng nàng tương hợp."

" Chỉ là "

"Không có biện pháp, bọn họ là dị tộc nhân, thoạt nhìn là bộ lạc di dân."

Trọng Nhĩ sít sao cầm tay Văn Khương, hắn hiện tại không thể cho nàng cam đoan chắc chắn gì, chỉ cần tính mạng nàng tạm thời không nguy hiểm, hắn mới có thể từ từ suy nghĩ biện pháp.

Bình luận

Truyện đang đọc