VĂN KHƯƠNG CÔNG CHÚA - YUYING

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Khương vừa định đưa tay lấy, miệng nhỏ cũng đã bị hắn mớn một cái.

"Ta nếm qua rồi, rất ngọt, uống thuốc xong dùng sẽ không cảm thấy đắng"

Văn Khương mặt đỏ hồng, ngón tay hắn liên tục vuốt nhẹ môi nàng, nàng bị hắn trêu chọ đến mặt đỏ mang tai,

Cửa sổ ngoài bay múa lấm tấm ánh huỳnh quang, chạng vạng yên tĩnh dầ dần tối xuống, chung quanh tiếng vang vọng thường thấy cư nhiên không có, trống trải đến tịch liêu.

"Đêm đã khuya"

Trọng Nhĩ ôm mỹ nhân trong ngực, Văn Khương đương nhiên biết hắn có ý tứ gì, nhưng lại không tiện ý hùa theo, buộc lòng phải cúi đầu dời tầm mắt.

"Thơm quá a"

Sau một hồi gió nhẹ, chóp mũi Văn Khương truyền đến một hồi mùi thơm ngát, nàng nhịn không được mở hai mắt ra.

"Liền biết nàng không chuyên tâm." Trọng Nhĩ nhẹ nhàng chà xát một cái lên mũi Văn Khương.

"Đi theo ta."

Trọng Nhĩ đến gian phòng sau cách đó không xa có một cái sông nhỏ, gió sông thổi quét cỗ kia nhàn nhạt mùi vị càng nồng đậm. Một hồi hương hoa nhẹ ngọt xông vào mũi. Thật nhỏ tiếng côn trùng kêu kèm theo mùi hương hoa làm cho tâm tình người ta vui vẻ thoải mái.

"



Đẹp không?" - Hắn dắt tay nàng.

"Vâng."



Nàng kích động gật đầu, cho dù là vương cung nội viện, cũng bất quá chỉ như vậy, trước mắt - bãi cỏ rộng lớn bị dòng sông quanh co bao bọc chung quanh, trên đồng cỏ thơm cùng sắc hoa dại đua nhau nở rộ xinh đẹp, bờ sông phấn nộn từng đóa sen tranh nhau chiếu rọi, một chút ánh sáng đom đóm như tô điểm thêm cho cảnh sắc... Trông rất sống động, làm cho người tâm trí hướng về một thứ.

"Oa oh, thiếp rất thích nơi này."

Văn Khương gỡ tay Trọng Nhĩ ra, kích động nhảy lên, đã rất lâu nàng chưa từng gặp qua cảnh sắc dân giã mà thơ mộng như thế.

"Cẩn thận, chân nàng vừa mới khỏi không lâu."

"Thiếp biết."

Văn Khương cười vây quanh bãi cỏ chạy trốn.

"Có chỗ đẹp như vậy, sao chàng không sớm dẫn thiếp đến? "

"Ta không có đem nó giấu đi."

Trọng Nhĩ đuổi theo nàng, tay mang theo nhàn nhạt mùi dược thảo tại trên mặt nàng nhẹ nhàng ve vuốt.



"Ta muốn nàng... "

"Chúng ta mỗi ngày đều được ngắm nhìn nơi này... "

Nàng thẹn thùng lảng tránh lời tâm tình của Trọng Nhĩ..

"Văn Khương"

Nhẹ thiển hôn từ sau cổ lấm tấm khẽ nói, một đường về phía trước, dừng ở trên miệng nhỏ đang hé mở. Văn Khương chỉ tới kịp thấp giọng " ưm" một tiếng, miệng đã bị phong ấn, mang theo cực kì triền miên ôn nhu, làm nàng thật sâu chìm đắm trong say mê. Kìm lại không kích thích vòng tay lên cổ Trọng Nhĩ, làm khoảng cách cả hai càng thêm gần sát. Hơi thở ấm áp thân mật giao hòa cùng nhau, nhiệt độ chung quanh phảng phất cũng tăng lên vài lần.

Bàn tay lớn nhẹ nhàng mơn trớn sau lưng, cách trở y phục nắm lấy trước ngực nhuyễn nộn, Văn Khương lập tức hít một hơi khí lạnh, thân thể liền mềm xuống. Hô hấp Trọng Nhĩ cũng bỗng nhiên biến thành trầm trọng, đen như mực hai tròng mắt tối sầm lại, nhẹ tay nhẹ kéo một phát, rõ ràng phun ra bốn chữ:

"Ta nghĩ muốn nàng.. "

Văn Khương chân mềm, hắn vén lên váy quần, tham dò đến dưới hạ thân Văn Khương, cách lớp tiết khố đè ép vài cái dịch mật liền chảy ra, cách trở quần áo hắn như có như không cọ xát, làm thân thể Văn Khương nóng lên.

"Bảo bối, vi phu đau quá"

Trọng Nhĩ kéo tay nhỏ của nàng, đè ở trên dương cụ sớm đã cương cứng của mình, từng đợt chặt căng cùng khổ sở làm hắn kiềm chế khó chịu.



⭐⭐⭐⭐⭐please ❤❤❤

Bình luận

Truyện đang đọc