VỊ BÁC SĨ CỦA ĐẠI BOSS

Liễu Vi siết bàn tay lại thành nắm đấm. Thật đáng ghét, chỉ vì một con nhỏ vô danh mà bản thân bị cho ra rìa. Đường đường là con gái của Triệu Duẫn, cái tên khiến lũ cớm thì khiếp sợ tội phạm thì kính nể, mà bây giờ đây lại bị quẳng sang bên như rác thải.

Liễu Vi siết lấy mặt dây chuyền đá quý đỏ trên ngực, ánh mắt cô ta như vừa hạ một quyết tâm liều sống liều chết. Rành rành là không thể tiếp cận phu nhân ngay lúc này, cho nên Liễu Vi mới tiếp cận đến lão đại.

"Lão đại, người phụ nữ đó ngài nên quan sát cẩn thận. Cô ta sẽ là mối đe doạ cho tất cả chúng ta!" Liễu Vi quan sát biểu cảm của lão đại, xem chừng ông vẫn chưa được thuyết phục, Liễu Vi đành sử dụng cái tên đầy quyền lực mà cô ta cho rằng sẽ ít nhiều gây ảnh hưởng, "Cha tôi, Triệu Duẫn, đã biết chuyện anh Thần Vũ thay bác sĩ thân cận."

Đúng như Liễu Vi dự đoán, lão đại rút điếu xì gà đang phì phèo khói thuốc dí vào chiếc gạt tàn để sẵn trên khay phục vụ, ánh mắt hàm ý bảo cô ta tiếp tục.

"Cha tôi muốn mời ông đến tư gia đàm đạo. Tất nhiên ông ấy rất nhiệt tình mời cả con rể tương lai của mình." Nói đến đây, Liễu Vi thẹn thùng nhìn sang Triết Thần Vũ, nhưng đôi mày liễu chùng xuống khi nhìn thấy hắn được nhân viên bệnh viện và y tá dìu lên cáng thương.

Đó là những người ở bệnh viện tư nhân được đầu tư và chống lưng bởi các gia đình có tiếng trong thế giới ngầm. Người nắm cổ phần nhiều nhất không ai khác chính là Lão đại.

"Tôi sẽ chuyển lời ngài như thế nào đây, lão đại?"

Triệu Duẫn mời ông đến tư gia trò chuyện ư? Lần cuối hai người nói chuyện với nhau là khi Triệu Duẫn gọi điện bằng đường dây mật cho ông với giọng điệu có phần gấp gáp. Ông ta nói rằng cảnh sát đã phát hiện và bắn chết tên trùm người Nhật của một đảng cánh bè của Yakuza, và tàn dư của gã đang truy lừng từng gia đình khác từng có mối liên hệ với gã để diệt khẩu. Một khi tên lãnh đạo chết, thì tất thảy mọi thứ liên quan đến gã đều sẽ bị tiêu huỷ, kể cả con người; Và đó cũng là lý do vì sao lão đại không bao giờ muốn làm ăn với những tên Nhật cực đoan như vậy.

Triệu Duẫn là một trong những mối giao hảo của tên trùm người Nhật.

Nếu ông ta vẫn là một gã độc thân tự do tự tại sống ngoài vòng pháp luật, thì đám đầu gấu tôn thờ lý tưởng của một Samurai này còn không bằng lũ tép riu trong mắt Triệu Duẫn.

Tên người Nhật là mối hợp tác làm ăn cuối cùng của ông ta, vì khi đó đứa con gái đầu lòng của ông vừa chào đời. Một cuộc sống tinh thần khắc nghiệt thế này, cả Triệu Duẫn và vợ ông ta đều không muốn con gái mình phải nếm trải.

Nhưng Triệu Duẫn đã sơ suất, điều mà lão đại nghĩ đó là sự sơ suất duy nhất trong cuộc chơi của ông ta. Những tưởng đã xử hết đám tàn dư đó, nhưng không ngờ vẫn còn một tên lành lặn đột nhập vào nhà bắn chết phu nhân của Triệu Duẫn trước mặt ông ta.

Lão đại hồi tưởng lại câu chuyện của Triệu Duẫn, trong lòng không khỏi trào dậy chút sóng ngầm khi nhìn Liễu Vi đứng trước mình. Cô con gái của Triệu Duẫn, đã chịu quá nhiều mất mát.

Vì tình bạn trước đây với Triệu Duẫn và lòng cảm kích sâu sắc khi được ông ta đỡ đầu khi bản thân vừa chân ướt chân ráo bước vào cuộc chơi đầy biến động, lão đại cảm thấy mình nên có chút gì đó báo đáp.

Triết Thần Vũ, con trai trưởng của ông, sức hồi phục của hắn kinh hồn đến mức từng khiến ông phải ngã ngửa. Khi đó hắn bị trọng thương trong cuộc hỗn chiến vớ vẩn của bọn thanh niên trường trung học, thế mà ngày hôm sau hắn đã bật dậy từ giường bệnh bảo Nghiêm Chấn Âu đi theo đến tận trụ sở chính mà xử hết bọn choai choai một lượt.

Được. Đã vậy thì..Lão đại gật gù, phải có một lúc nào đó để khả năng hồi phục kinh hồn của con trai ông được sử dụng vì một mục đích tốt đẹp nào đó chứ nhỉ.

Liễu Vi nhận thấy ý cười thiện chí trong khoé mắt lão đại, trong lòng như mở cờ.

"Lão đại, vậy.."

"Triệu Duẫn," lão đại xoa xoa hàm râu quai nón của mình, "Ông ta còn sức chơi gôn chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc