VI SƯ PHỤ


Tang Lạc nhìn thấy những cây cao cách đó không xa lần lượt đổ xuống, nhiều khói bụi bay lên làm cho lũ chim sợ hãi bay đi.

Chẳng lẽ là do các loại động vật hoang dã lớn trên núi gây ra? Tang Lạc bị làm cho sợ hãi nhanh chóng phản ứng lại, nhặt giỏ tre lên chạy về con đường mòn nhỏ bên kia, cho dù là gì đi nữa thì nàng cũng không thể đối phó, phải nhanh chóng trốn khỏi đây mới được!
Tim của Tang Lạc đập rất nhanh, bởi vì âm thanh đó đang dần dần đi về hướng này, tốc độ không thể so sánh được với đôi chân ngắn ngủi của nàng, nhất định sẽ bị đuổi kịp, nàng thở hổn hển tăng tốc bước chân, áp lực từ phía sau khiến nàng cảm thấy trong đầu trống rỗng.

Đột nhiên Tang Lạc thấy ù tai, đầu bỗng đau nhức, nàng như bị một cánh tay vô hình hất ngã xuống đất, tay và mặt bị những viên đá nhỏ và mạt gỗ bay tứ tung làm cho trầy xước.

Tang Lạc chỉ nhìn thấy hai bóng người hiện ra trước mặt rồi ngất đi.

Hai nam thanh niên đứng giữa những thân cây bị gãy, một người đàn ông tuấn tú mặc áo dài gấm màu trắng, người đàn ông còn lại với sắc mặt nhợt nhạt trong bộ y phục màu đen.

Họ đều nhìn thấy một cô gái nhỏ nằm dưới đất, nhưng không một ai quan tâm, cũng chỉ là một người phàm thôi.

Hai người nhìn chăm chú vào đối phương và không hề nhúc nhích, đột nhiên người đàn ông mặc đồ đen lên tiếng: “Ngươi là đệ tử của một môn phái lớn mà đi cướp đồ của một tán tu như ta, truyền ra ngoài không sợ bị mang tiếng sao?” Người đàn ông có biểu hiện lạnh nhạt giọng nói lạnh lùng, không có một chút tức giận nào đáng lẽ phải có trong lời nói.

“Đồ tốt đương nhiên phải để dành cho người có năng lực, hơn nữa, ngươi là một tán tu, cho dù có chết ở đây cũng đâu có ai biết, nếu như ngươi có thể tự mình lấy thứ đó ra, ta sẽ tha cho ngươi, thế nào.” Người đàn ông áo trắng nở một nụ cười, vẻ mặt tham lam làm biến dạng khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Người vận đồ đen không nói lời nào, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt, “Ngươi cho rằng ai cũng không có não như ngươi sao.”
“Một trúc cơ tầng tám như ngươi, còn mơ mộng hão huyền đòi thắng được người trúc cơ viên mãn là ta sao, hừ.” Người đàn ông áo trắng cúi mặt xuống giơ thanh kiếm trong tay lên.


Hắn vì bảo vật mà đuổi theo tán tu này đến hai giới, cuối cùng chặn được chàng ở giới Ký Hán, nơi gần như toàn là người phàm, lần này nhất định phải đoạt được bảo vật đó trên người của chàng! Hắn đã dừng lại ở cảnh giới trúc cơ viên mãn này mười mấy năm rồi, nếu lần này có thể đoạt được bảo vật đó, hắn nhất định có thể một lần đột phá trúc cơ đạt đến kỳ kim đan.

Khi Tang Lạc mơ hồ tỉnh lại, trận chiến giữa hai người đó vẫn chưa kết thúc, cây cối xung quanh đã bị phá hủy hết chỉ còn lại một bãi đất trống rộng lớn, hai người đó bay giữa không trung, có luồng sáng di chuyển nhanh chóng giữa hai người họ, thỉnh thoảng một luồng không khí vô hình bùng phát tạo ra âm thanh xuyên thủng không khí.

Đây là…cái gì? Tang Lạc chết lặng người nhìn hai người giữa không trung, võ công? Không phải, không thể lợi hại tới như vậy, vậy thì…là phép tiên sao? Trước khi xuyên không nàng là người rất hay xem tiểu thuyết, những tiểu thuyết tu chân tu tiên cũng rất thường gặp, nhưng mà không ngờ lại có thể nhìn thấy trong hiện thực.

Nhưng, Tang Lạc thay đổi suy nghĩ của mình, nếu xuyên không cũng có thể xảy ra vậy tu tiên gì đó cũng không phải là kỳ lạ.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Tang Lạc, nếu nàng có thể tu tiên trở thành người rất tài giỏi, vậy thì, có phải nàng có thể dùng sức mạnh này trở về thế giới của mình vào một ngày nào đó? Nghĩ đến điều này Tang Lạc cảm thấy toàn thân tràn đầy sinh lực.

Chính trong lúc này, người đàn ông vận đồ đen ói máu ở giữa không trung, cuối cùng không chịu nổi đã ngã xuống, rơi thẳng xuống mặt đất không chút động tĩnh.

Người đàn ông áo trắng nở một nụ cười đắc thắng, và từ trên không trung sà xuống.

“Á!” Tang Lạc không khỏi kêu lên khi nhìn thấy người đàn ông vận đồ đen rơi xuống, đầu óc nàng tỉnh táo hơn một chút.

Theo tình hình hiện tại, hai người này có thể là người tu tiên đang đấu với nhau, nàng trong mắt của họ cũng giống như con sâu cái kiến.

Vừa rồi nàng tỉnh lại cũng không dám nhúc nhích, sợ thu hút sự chú ý của hai người đó, bây giờ gây ra tiếng động, Tang Lạc không chút nghi ngờ người đàn ông áo trắng chiến thắng cuối cùng cũng sẽ tiện tay giết luôn nàng, vì ánh mắt người đó nhìn sang đây giống như nhìn vào một thứ gì đó vô tri vô giác.


Người đàn ông áo trắng nghe thấy giọng nói của cô bé người phàm, liền liếc nhìn về hướng đó.

Hắn hình như phát hiện ra điều gì đó thú vị, mặc kệ người đàn ông vận đồ đen đã chết đó, mà đi tới chỗ của Tang Lạc.

Người đàn ông áo trắng bóp cằm của Tang Lạc, nàng đau đến nỗi nước mắt cũng muốn trào ra, nỗi hoảng sợ khiến cho cơ thể nàng không ngừng run lên.

Người đàn ông đó dường như rất hài lòng với ưu thế nắm giữ mạng sống của người khác trong tay, “Thật đáng tiếc, còn là một người có linh căn, tam linh căn cũng có thể làm một đệ tử ngoại môn…nhưng cũng chính vì ngươi có linh căn lại nhìn thấy ta giết người đoạt bảo, cho nên ta không thể để ngươi được sống sót.”
Tang Lạc không phải là một đứa bé sáu tuổi cái gì cũng không biết, nàng lập tức hiểu được những lời người đàn ông này nói, nàng có linh căn! Trong tiểu thuyết có nói người có linh căn có thể tu tiên.

Nhưng mà, Tang Lạc còn chưa kịp vui mừng thì nghe người đàn ông lạnh lùng đó nói phải gi3t chết nàng.

Nàng không muốn chết, nàng vừa mới tìm được hi vọng để quay về, sao có thể bị giết như vậy được.

“Tiên tiên…tiên nhân tha mạng…con biết một nơi có bảo vật, con nói cho ngài biết, ngài đừng giết con…” Tang Lạc run rẩy, lắp bắp nói, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.

“Ửm? Một phàm nữ như ngươi, biết cái gì là bảo bối chứ.” Người đàn ông khinh thường nói, tay kia chạm vào cổ của Tang Lạc, định bẻ gãy nó.

“Là một tiên nhân giống như ngài nhờ con bảo quản giúp!” Tang Lạc cảm nhận được sự nóng nảy của hắn, lo lắng nói.


Người đàn ông nghe vậy thì dừng động tác tay lại, một đứa nhỏ như vậy mà còn là người phàm, sao có thể lừa hắn được, không ngờ một nơi như vậy lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

“Vậy ngươi dẫn ta đến đó, nếu đúng thật là bảo vật ta sẽ tha cho…” Trong lòng y đã tin lời nói của Tang Lạc, làm bộ dạng hòa nhã nói.

Lúc này Tang Lạc, người luôn tỏ ra vô cùng sợ hãi nhanh chóng giơ tay phải lên, ra sức đâm chiếc gai gỗ đang âm thầm cầm trên tay vào mắt phải của tên người đàn ông đang cúi đầu xuống, máu bắn tung tóe khắp mặt của Tang Lạc.

“Á!” Tên đó đau đớn kêu lên, vừa giật mình vừa tức giận, không dám tin mình lại bị một con bé người phàm chọc mù một con mắt.

Sắc mặt y trở nên dữ tợn, trên tay lơ lửng một quả cầu lửa, hắn phải thiêu sống kẻ phàm tục này!
Tang Lạc bò dậy định chạy trốn, mặc dù nàng biết rõ người tu tiên không thể dễ dàng bị mình gi3t chết được, nhưng không làm gì cả cũng phải chết thì chi bằng liều một phen.

Lòng bàn tay của nàng bỏng rát, vừa rồi bị rất nhiều gai gỗ đâm vào, nhưng mà nàng không quan tâm, cố gắng đứng dậy chạy trốn khỏi tên người đàn ông đó.

Nàng đã chọc giận người này rồi, nếu chạy không thoát chắc chắn sẽ chết, Tang Lạc cắn răng đứng dậy, nhưng vừa mới đứng dậy nàng thì lập tức cảm thấy choáng váng rồi ngã xuống, chẳng lẽ nàng cứ như vậy mà chết sao?
“Ngươi chưa chết!” Tang Lạc nghe thấy tiếng la hét của tên kia, liền nhìn sang đó.

Người đàn ông vận đồ đen mà nàng tưởng rằng đã chết trước đó, lúc này đang đứng sau lưng người đàn ông áo trắng, cơ thể hắn đột nhiên chia thành hai nửa.

Bộ phận phía trên thắt lưng và phần th@n dưới bị đứt lìa tách rời rơi xuống đất, máu phun ra rồi nhanh chóng hòa thành một vũng máu.

Tên người đàn ông đó cho đến chết vẫn không nhắm mắt, không dám tin và đầy vẻ căm phẫn.


Người đàn ông vận đồ đen cũng phun ra một ngụm máu, ngồi qua một bên để thiền.

Tang Lạc bị cảnh máu me làm cho hoảng hồn một hồi lâu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vũng máu không thể di chuyển được.

Trong bụng có cảm giác buồn nôn nhưng lại không nôn ra được, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con người chết trước mặt nàng, trước đó không lâu nàng còn chính tay chọc thủng một con mắt của hắn.

Không biết đã qua bao lâu, mặt trăng đã mọc trên bầu trời, nơi đây trở nên ảm đạm dưới ánh trăng mờ ảo.

Tang Lạc nhìn người đàn ông vận đồ đen đang ngồi thiền ở đằng kia, sau đó đứng dậy cố gắng không gây ra bất cứ tiếng động nào, nàng không biết người này này có phải cũng muốn giết nàng hay không, nhưng bây giờ là cơ hội duy nhất để nàng trốn thoát, còn với những con thú nguy hiểm trên trên núi vào ban đêm bây giờ nàng cũng không có thời gian nghĩ tới.

Tang Lạc cứng đơ người một lúc sau mới di chuyển được một chút, vô tình giẫm phải cành cây khô, âm thanh phát ra trong đêm tĩnh mịch khiến cho mồ hôi lạnh sau lưng Tang Lạc chảy ròng ròng.

Người đàn ông vận đồ đen nhìn sang bên đây, nàng không dám nhúc nhích, trong lòng không khỏi thương xót bản thân, chẳng lẽ hôm nay nàng nhất định phải chết sao.

Người nọ phất tay áo một cái, Tang Lạc bỗng cảm thấy gió thổi vù vù, khi mở mắt ra nàng đã nằm trên nương rẫy dưới chân núi, có thể nhìn thấy đèn đóm trong làng.

Nàng…chưa chết? Nàng đã an toàn rồi? Người đó đã đưa nàng về?!!
Một cơn sung sướng dâng lên trong lòng Tang Lạc, khi thả lỏng người ra nàng mới cảm thấy toàn thân đau nhức, không còn chút sức lực.

Tang Lạc nằm luôn xuống nương rẫy một hồi lâu, mới hồi phục lại một chút sức lực, đứng dậy một cách khó khăn khập khễnh đi về hướng căn nhà.

Lúc này khoảng chín giờ tối, bầu trời đã đầy sao, nghĩ tới người mẹ kế ở nhà, Tang Lạc lại bắt đầu thấy đau đầu, lại sắp bị giáo huấn một trận nữa rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc