VI SƯ PHỤ

“Ủa? Hôm nay con ngủ bao lâu rồi, ngủ vào lúc trưa, chiều tối đã tỉnh rồi ~” Tang Lạc mở mắt ra, nhìn thấy ráng chiều đã bao phủ bên ngoài ngôi nhà, đó là chiều tối, không thể không mỉm cười một cách ngạc nhiên.

“Sư phụ, người sao vậy?” Tang Lạc nói xong, nhìn thấy sư phụ đang ôm mình có điều gì đó không ổn, không khỏi lo lắng hỏi.

Phó Thanh Viễn không lên tiếng mà chỉ thờ ơ lắc đầu, nhưng hai tay chàng lại ôm nàng chặt hơn chút.

Không giống như Tang Lạc tưởng rằng nàng chỉ ngủ từ trưa đến tối, nhưng thực tế nàng đã ngủ từ trưa hôm qua đến tối ngày hôm nay. Phó Thanh Viễn cứ ôm lấy nàng như thế rất lâu, không buông ra một khắc nào. Đã mấy lần chàng muốn đánh thức đồ đệ của mình, nếu không phải đồ đệ trong vòng tay mình vẫn còn nhịp tim và hơi thở, thì Phó Thanh Viễn không thể giữ được bình tĩnh như thế.

Mấy ngày trở lại đây, đồ đệ càng ngày càng ngủ mê mệt, luôn luôn cảm thấy mệt mỏi, thời gian ngủ say ngày càng nhiều, lần này lại ngủ sâu tới lâu như vậy.

Ngày đêm luân chuyển, rõ ràng đang ôm người mình yêu nhất trong vòng tay, nhưng lại có cảm giác như thể không nắm bắt được sinh mệnh của nàng khiến Phó Thanh Viễn không dám thả lỏng chút nào và cũng không dám dời mắt. Đồ nhi không động đậy ngoan ngoãn nép vào trong vòng tay của chàng, từ lúc trời dần dần tối sầm cho đến khi bình minh ló dạng, nàng yên lặng như thể không bao giờ tỉnh lại.

Phó Thanh Viễn cảm nhận được nỗi sợ hãi khi nhìn đồ đệ biến mất lúc trước, nếu không phải tim đập nhanh đến nỗi khiến người ta có chút hiếu kỳ, e là không ai có thể nhìn ra nỗi hoảng sợ trong lòng của chàng.

Bàn tay ghì chặt thắt lưng của Tang Lạc bất giác tăng thêm sức nặng, nhưng Tang Lạc dường như không cảm nhận được, mỉm cười nhìn sắc trời bên ngoài dần dần chìm xuống nói: “Sư phụ, vốn nghĩ rằng sáng hôm sau khi tỉnh dậy sẽ đi khắp nơi ngắm cảnh sắc, dù sao bây giờ chúng ta đang ở Phương Hoa giới nổi tiếng với phong cảnh tuyệt đẹp và cỏ cây hoa lá đặc sắc. Không ngờ lần này lại dậy sớm như vậy, trời vừa tối, không thể đi xem được rồi.”

“Ừm, đã ngủ lâu như vậy rồi giờ không muốn ngủ nữa, vậy chúng ta phải làm gì đây ~” Tang Lạc bình tĩnh vỗ về cánh tay đang siết chặt của Phó Thanh Viễn. Nàng đã lờ mờ đoán được điều gì đó từ phản ứng của sư phụ, nhưng sư phụ lại không nói ra nên nàng xem như không biết gì, như vậy có lẽ hai người đều có thể vui vẻ hơn một chút.

“Đi xem.” Phó Thanh Viễn hơi thả lỏng người, xoa xoa khuôn mặt của Tang Lạc bằng bàn tay đầy vết chai, “Muốn xem gì sư phụ đều đưa con đi.”

“Bây giờ sao?” Đôi mắt của Tang Lạc sáng lên, sau đó lại lắng xuống, có chút không vui nói: “Buổi tối trời tối như vậy cũng không nhìn thấy hoa gì… mà con lại có rất nhiều thứ muốn xem…”

“Không sao, có thể nhìn thấy.” Phó Thanh Viễn vuốt mái tóc dài mềm mượt của nàng, bế nàng lên đi ra khỏi ngôi nhà gỗ và nói lần nữa: “Muốn xem cái gì, ta đều đưa con đi.”

“Dạ, sư phụ thật tốt với con.” Đôi mắt sáng và dịu dàng của Tang Lạc hướng về phía Phó Thanh Viễn nàng cười đáp lời chàng.

Rời khỏi ngôi nhà gỗ, Tang Lạc muốn được tự mình đi nên Phó Thanh Viễn một tay nắm lấy nàng một tay giải trừ kết giới xung quanh ngôi nhà. Từ sau khi Tang Lạc nói trong không gian đào nguyên không có sự thay đổi giữa đêm và ngày, ngủ không thoải mái thì chỉ cần Tang Lạc muốn ngủ, Phó Thanh Viễn sẽ dẫn nàng rời khỏi không gian đào nguyên đến nghỉ ngơi trong ngôi nhà gỗ ban đầu của chàng.

Ngôi nhà gỗ được sửa lại giống hệt ngôi nhà mà hai sư đồ trước đó đã sống ở Linh Quang giới, dường như chỉ một điểm thay đổi là cây La Tỏa ở trước nhà được di chuyển ra sau nhà, sự bố trí các phòng bên trong hầu hết đều giống như trước, điều này khiến Tang Lạc rất vui vẻ và suốt mấy ngày đó tâm trạng không cảm thấy cáu gắt nữa.

“Sư phụ, chúng ta đi đâu?”

“Nơi có thể nhìn thấy hoa.” Phó Thanh Viễn nắm chặt lấy tay của Tang Lạc, dẫn theo nàng ngự kiếm.

Vẫn là thanh kiếm Thanh Dương quen thuộc đó, tốc độ không nhanh như trước mà chậm rãi bay trên bầu trời đêm. Khoảng cách rời mặt đất cũng không cao nên Tang Lạc có thể nhìn rõ ánh đèn rực rỡ phát ra từ những ngôi chợ người phàm dưới chân, thấy được một ngôi làng nhỏ với vài ngọn đèn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chó sủa, trông ra khu rừng u ám yên tĩnh không một tiếng động cùng những ngọn núi cao chót vót và im lìm cùng hồ nước phẳng lặng như gương không chút gợn sóng.

Chỉ có một vầng trăng tròn trên bầu trời đêm quang đãng, ánh sáng màu trắng bạc chói lọi lấp đầy cả bầu trời, khắp nơi đều mờ mịt như được bao phủ bởi tấm lưới mỏng. Trong bức tranh tuyệt đẹp rung động lòng người, Phó Thanh Viễn và Tang Lạc dựa sát vào nhau ngự kiếm phi hành, giống như một con thuyền nhỏ đang trôi chầm chậm dưới đáy biển sâu.

Một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi bay góc áo và mái tóc dài quấn vào nhau của họ. Tang Lạc dựa vào người Phó Thanh Viễn, có chút say mê nhìn cảnh đẹp trước mắt, còn có sư phụ ở bên cạnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy thông thoáng rõ ràng, không khỏi bình tĩnh lại rất nhiều.

Tâm trạng tốt hiếm thấy gần đây của Tang Lạc dường như cũng lây nhiễm cho Phó Thanh VIễn, cuối cùng chàng cũng thả lỏng được chút sức lực nắm lấy nàng.

Không trung trước mặt đột nhiên dao động, Phó Thanh Viễn ôm lấy đệ tử một tay mặc niệm thi triển phép thuật, nhẹ nhàng chạm vào dao động trước mặt, mở ra một khe hở giống như nhìn thấy sóng nước trước mặt. Phó Thanh Viễn ngự kiếm tiến vào, khe hở sau lưng dần dần khép lại, xung quanh không có gì khác biệt.

Họ rõ ràng là tới địa giới tu chân, chỉ là mức độ linh khí tràn ngập trong không trung còn cao hơn so với chỗ sinh sống ngoại giới của người phàm. Dù trăng tròn không thay đổi, nhưng cảnh sắc xung quanh đã thay đổi. Nơi này rõ ràng là một môn phái, cách đó không xa có một cụm kiến trúc cung điện, có hình tròn bao quanh mấy lầu gác lơ lững ở giữa.

Phó Thanh Viễn không dẫn Tang Lạc đến gần những cung điện đó mà ngự kiếm đi theo hướng ngược lại. Tang Lạc cảm nhận được xung quanh có người ẩn núp theo dõi, cùng lúc đó nghe thấy giọng nói lãnh đạm của sư phụ nàng nói: “Mượn ngắm hoa lâm của quý phái một chút.”

Không lâu sau, cảm giác bị theo dõi đó đã biến mất. Tang Lạc phản ứng lại, nơi này có lẽ là địa giới của một môn phái, nên phải có người cảnh giới xung quanh, lúc nãy có lẽ sư phụ đang đối thoại với những tu sĩ ẩn núp đó.

Sau khi hai sư đồ ngự kiếm rời khỏi chỗ này, tại chỗ đó xuất hiện hai tu sĩ cũng đang ngự kiếm trên không trung. “Một nguyên anh hậu kỳ, một kim đan hậu kỳ, nếu không cần thiết thì không được tùy tiện đắc tội.” Một tu sĩ nhìn về hướng nơi hai sư đồ biến mất nói. Một tu sĩ khác không quan tâm nói: “Nhìn hướng họ đi có lẽ là đến hoa lâm, có lẽ họ nghe danh hoa lâm của Huỳnh Nguyệt Môn của chúng ta mà đến mở mang kiến thức, những chuyện này cũng đâu phải hiếm xảy ra.”

“Bất kể thế nào, hoa lâm tuy ở xa, nhưng chúng ta không được lơ là cảnh giác, đề phòng tai nạn ngoài ý muốn.”

“Dạ, sư huynh.”

Hai người nói xong liền biến mất ngay sau đó.

Phó Thanh Viễn và Tang Lạc cũng không để ý đến hai tu sĩ thủ vệ đó, họ đi đến một hồ nước lớn, Tang Lạc không thể nhìn thấy điểm tận cùng của cái hồ này ngay cả khi đang đứng trên thanh kiếm. Cách một đoạn giữa hồ sẽ có một giá đèn cao dựng đứng dưới nước, sáu chiếc đèn lồng màu trắng được treo thẳng đứng trên giá đèn đó.

Phó Thanh Viễn dẫn Tang Lạc bước xuống thanh kiếm, đi bộ trên cây cầu gỗ nhỏ bên hồ rồi ngồi lên chiếc thuyền nhỏ dưới cầu. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, con thuyền nhỏ thong thả chạy về phía trước. Phó Thanh Viễn kéo theo Tang Lạc ngồi trên mũi thuyền, giữa âm thanh và gợn sóng của làn nước dần dần lái vào một thế giới được tạo nên bởi những chiếc đèn lồng trắng và những cái cây kỳ lạ mọc lên trên mặt nước.

Nhìn lướt qua từng cái từng cái ở đó, Tang Lạc thấy dường như nơi đây có hàng nghìn cái giá đèn, thế nên nàng hết sức kinh ngạc. Đợi đến khi tới gần, Tang Lạc không khỏi nín thở, khi nhìn rõ cây hoa cao bằng hai người mọc lên khỏi mặt nước bên dưới những giá đèn đó.

Cảnh đẹp làm sao, trăng rằm treo lơ lửng trên bầu trời, hai bên là những hàng đèn lồng tỏa ra ánh sáng, phản chiếu xuống dòng nước sông đang chảy, tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết. Bắt mắt nhất chính là những cây hoa mọc dưới lồng đèn.

Những cành rễ dường như đã mọc lên từ dưới nước, trên mặt nước lộ ra những rễ cây chằng chịt, những thân cây thô ráp ngoằn ngoèo có chút giống cành của cây hoa mai, nhưng những lớp hoa trắng nở trùng trùng điệp điệp trên đó lại giống với hoa lê. Nhưng đây rõ ràng không phải là hoa lê, bởi vì những cánh hoa này thoang thoảng toát lên một quầng sáng màu trắng sữa.

Những bụi hoa trắng chưa từng thấy trước đây ngày càng trở nên hoang sơ dưới ánh đèn và màn đêm như thế này, nhưng ánh sáng của chính nó làm cho nó trông thật thánh thiện, tạo thành một khung cảnh thơ mộng.

Trong số cảnh đẹp mà Tang Lạc đã từng thấy, cảnh tượng trước mắt có thể được coi là một trong những cảnh đẹp nhất, vừa nhìn một cái cảm thấy kinh ngạc, trong phút chốc khiến người ta rời xa nơi ồn ào của thế gian.

Hoa, cây, nước, trăng, và hàng nghìn ngọn đèn là cảnh đẹp trong mắt của Tang Lạc, còn Tang Lạc là cảnh đẹp trong mắt của Phó Thanh Viễn. Chiếc thuyền nhỏ cứ tiến về phía trước, thỉnh thoảng những cánh hoa của cây hoa đẹp đó theo dòng nước trôi dạt vào mạn thuyền. Phó Thanh Viễn vươn tay ra vớt vài bông hoa trong dòng nước, để ở lòng bàn tay trải ra trước mặt của Tang Lạc.

Vì đã rời khỏi cành cây nên bông hoa này không còn tỏa ra ánh sáng nhẹ đó nữa, chỉ có thể nhìn thấy những cánh hoa xếp lớp màu trắng tinh. Tang Lạc ghé sát vào bàn tay của Phó Thanh Viễn ngửi thử, thấy có một chút mùi hương, xa xôi như thể không ở trên nhân gian. Bởi vì hành động cúi đầu ngửi, tóc của Tang Lạc ở bên thái dương rũ xuống lòng bàn tay của Phó Thanh Viễn.

Phó Thanh Viễn giúp nàng vén những mớ tóc đen đang rũ xuống ra sau tai, động tác nhẹ nhàng như thể sợ làm con bướm bay mất.

Tang Lạc nghiêng đầu, một tay nắm lòng bàn tay đang mở ra của Phó Thanh Viễn, gói những cánh hoa vào đó, tay còn lại nắm lấy bàn tay của Phó Thanh Viễn đang vuốt mái tóc của nàng.

“Sư phụ, ở đây rất đẹp, con thấy rất vui.”

Phó Thanh Viễn nhìn niềm vui đơn thuần và nét dịu dàng trong mắt của nàng, mấp máy đôi môi, đột nhiên ôm lấy nàng trong vòng tay của mình, vùi đầu vào một bên cổ của Tang Lạc.

“Nếu con thấy thích, sau này mỗi ngày ta sẽ dẫn con đi xem những cảnh đẹp khác nhau, cho đến khi nhìn hết ba nghìn thế giới này, được không?”

“Nhưng mà, trước lúc đó, trước khi nhìn thấy mọi cảnh đẹp, con đồng ý với sư phụ, không được rời khỏi sư phụ, được không?”

“Dạ được.” Tang Lạc quay lại ôm lấy chàng, yên tâm nở nụ cười nhắm mắt lại.

“Sư phụ, lần sau chúng ta sẽ đến những nơi khác của Phương Hoa giới xem thử, sư phụ người còn biết chỗ nào có cảnh sắc đẹp như vậy nữa không?”

“Có, ngày mai sẽ dẫn con đi.”

“Tốt quá, đợi ngày mai con thức dậy thì chúng ta sẽ đi.” Tang Lạc lẩm bẩm nói: “Sư phụ, con lại muốn ngủ nữa rồi.”

Phó Thanh Viễn ngồi trên thuyền ôm lấy Tang Lạc đã đột nhiên chìm vào giấc ngủ, không nhìn những cây hoa xinh đẹp xung quanh nữa, ánh mắt đều tập trung vào người đang ôm trong vòng tay. Ánh trăng soi khắp thế giới này luôn dõi theo những vui buồn ly hợp, mãi không thay đổi.

Tang Lạc mở mắt ra, đang là sáng sớm. Nàng nheo mắt cười mãn nguyện, nói với sư phụ đang ôm lấy nàng: “Tối qua đã nói rồi, sáng nay khi con tỉnh dậy sẽ dẫn con đi xem những cảnh đẹp khác, bây giờ chúng ta mau đi thôi sư phụ ~”

Phó Thanh Viễn xoa xoa đầu của nàng nhẹ nhàng nói: “Được, bây giờ đi ngay.”

Không phải là tối qua, mà đã trôi qua ba ngày rồi… Phó Thanh Viễn sụp mí mắt xuống để che giấu cảm xúc trong mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc