VI SƯ PHỤ


Cuối cùng, Phó Thanh Viễn trực tiếp đưa thanh kiếm đỏ đen xen kẽ đó cho đồ đệ.

Sau khi nhận được quà, Tang Lạc ôm lấy thanh kiếm cười khúc khích một hồi lâu, nhìn mặt sư phụ không đổi sắc sau khi ăn nhiều mì như vậy rồi nói: “Sư phụ, thanh kiếm này có tên không?”
“Nếu là kiếm của con thì con nên tự đặt tên cho nó.”
“Kiếm của sư phụ tên là ‘Thanh Dương’… Sư phụ người nghĩ thanh kiếm này tên gì là thích hợp nhất?” Tang Lạc sờ những hoa văn màu đỏ trên chuôi kiếm, hào hứng hỏi.
Lúc trước khi Phó Thanh Viễn đặt tên cho thanh kiếm, trực tiếp chọn một từ trong tên của mình rồi nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên chọn từ “Dương”, cuối cùng nghĩ ra hai từ “Thanh Dương”.

Phó Thanh Viễn luôn giữ thái độ thản nhiên đối với những chuyện mà chàng cho là chuyện tầm thường này, không có ý định muốn thay đổi.

Vì vậy khi nghe đồ đệ hỏi ý kiến của chàng, Phó Thanh Viễn liếc nhìn cái đèn lồ ng đỏ bên cạnh rồi nói: “Lạc… Hồng.”
Lạc Hồng? Chính là máu của nữ nhi chảy ra trong đêm đầu tiên sao? Tay cầm kiếm của Tang Lạc cứng lại.

Đối với ý nghĩa từ Lạc Hồng trong câu thơ “Lạc Hồng không phải là thứ vô tình”, Tang Lạc hoàn toàn không quan tâm.
Tang Lạc im lặng một lúc, sau đó cười rạng rỡ nói: “A, lúc nãy sư phụ nói là Tang Tử phải không? Thật là hay~”
Nghe đồ đệ nói như vậy, tuy Phó Thanh Viễn trông có vẻ cứng nhắc nhưng thật ra lại rất lanh trí, không ngại thay đổi lời nói khẳng định: “Tang Tử.” Thản nhiên giống như trước đó chàng nói chính là Tang Tử chứ không phải Lạc Hồng vậy.
“Dạ, vậy thì theo ý của sư phụ, gọi là Tang Tử~” Tang Lạc càng vui mừng hơn, sư phụ của nàng vừa thân thiết vừa dịu dàng như vậy có thể không vui mừng sao.

Tang Lạc nhận được quà, sờ lấy thanh kiếm quyến luyến không rời.

Rồi nàng chợt nhớ ra điều gì đó nên liền bất ngờ đẩy Phó Thanh Viễn đi nghỉ ngơi, “Nếu sư phụ không có chuyện gì thì mau quay về phòng nghỉ ngơi đi~”
Vừa rồi Phó Thanh Viễn đã phát giác được, trước đó không lâu khi đồ đệ nói đi lấy một thứ gì đó, nàng đã lẻn vào phòng của chàng qua cửa sổ phía bên kia.


Khi trở lại mặc dù cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì nhưng chàng đã quen với việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nên đã đoán ra ngay đồ đệ đã để quà sinh thần trong phòng của chàng.

Bây giờ nhìn thấy thái độ của đồ đệ, chàng càng thêm chắc chắn.
Tại sao lại khẳng định đồ đệ sẽ tặng quà sinh thần cho chàng, có lẽ cũng giống như chàng đột nhiên muốn cho đồ đệ thứ tốt nhất mà chàng có thể cho, vì vậy chàng không tìm được lý do tại sao.
Tính đi đếm lại thật sự không có ai thật lòng tặng quà cho chàng, Phó Thanh Viễn hiếm khi có lòng hiếu kỳ như vậy nên nghe lời quay trở về phòng.
Ngay khi trở về phòng, liếc mắt một cái Phó Thanh Viễn đã phát hiện ở góc phòng có thêm một thứ gì đó được bao trùm bởi một mảnh vải, một vật thể cao giống như chàng.
Phó Thanh Viễn bước tời, và kéo tấm vải ra.

Thứ xuất hiện trước mặt chàng là một tác phẩm điêu khắc hình người bằng gỗ, tuy chạm khắc không giống lắm, nhưng Phó Thanh Viễn vẫn nhận ra được, đó chính là chàng.
Còn có một mảnh giấy rơi cùng mảnh vải, Phó Thanh Viễn nhặt lên, trên đó được viết bằng bút lông gọn gàng nhất có thể “Đây là tượng sư phụ do đồ nhi tự tay chạm khắc, hi vọng sư phụ sau này luôn hạnh phúc an khang!” Tờ giấy được ghi đầy những chữ này, còn hai chữ Tang Lạc chỉ chiếm một góc nhỏ.
Cách đây rất lâu, khi còn là một tu sĩ nhỏ luyện khí tầng ba tầng bốn, vì kế sinh nhai Phó Thanh Viễn đã từng chép không ít công pháp tu luyện cấp thấp để bán, cho nên chàng đã luyện được những nét chữ đẹp, nhìn nét chữ viết bằng bút lông lộn xộn của đồ đệ, đôi mắt của chàng thật dịu dàng, xem xong rồi thì gấp lại cho vào túi trữ đồ.
Cất xong tờ giấy, Phó Thanh Viễn mới nhìn lại một lần bức tượng gỗ điêu khắc này, tuy không sống động như thật nhưng cũng không tệ.

Sau đó chàng chú ý đến vai bên phải bức tượng gỗ có một người nhỏ bằng lòng bàn tay.

Đó là tượng điêu khắc tiểu đồ đệ, chỉ để lộ khuôn mặt cười ngây ngô với đôi má phồng lên.
Phó Thanh Viễn đưa tay chạm vào đầu đồ đệ của tượng điêu khắc gỗ, không cẩn thận làm tiểu đồ đệ rơi khỏi vai tượng điêu khắc của mình.

Thì ra có thể tách ra được.

Phó Thanh Viễn khom người cầm tượng điêu khắc tiểu đồ đệ trong tay, sau đó quay mình ngồi lên tấm đệm của mình, không để ý tới tượng điêu khắc lớn đó nữa.
Nếu như Tang Lạc biết được bức tượng ma mãnh mà nàng nhất thời chợt nảy ra ý tưởng rồi khắc ra đặt trên đó khiến bức tượng nàng bận rộn chạm khắc trong hai tháng không được đếm xỉa tới, cũng không biết nàng sẽ có tâm trạng thế nào.
Sau ngày sinh thần, Tang Lạc phát hiện sư phụ dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh nàng, cho dù có những lúc chỉ là ngồi một chỗ nghe nàng nói chuyện thôi, nàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc.


Đồng thời sư phụ có vẻ cưng chiều nàng hơn, vốn dĩ trước đây đối xử tốt đến nỗi khiến cho nàng cảm động, lần này còn hơn cả trước.
Chẳng hạn như nàng nói muốn trồng rau trong không gian, sư phụ nàng liền lẳng lặng không biết tìm ở đâu một bao các loại hạt giống cho nàng.
Chẳng hạn như lần trước mì nàng đem về từ chỗ Linh Lung có hơi nhiều, bản thân nàng ăn đến chán, nhưng mà mỗi lần nấu, sư phụ cũng có thể ăn hết không nói lời nào.
Và một lần khác nữa, nàng chỉ thuận miệng nói một câu, luyện tập điêu khắc gỗ cứ phải chặt những cây đào trong không gian có phải không hay lắm, thì ngay ngày hôm sau nàng phát hiện những thân cây được xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ ở bên cạnh căn nhà gỗ…
Phát hiện sư phụ của mình đang âm thầm đối xử với mình ngày càng tốt hơn, Tang Lạc cảm thấy mình cũng phải đối xử tốt hơn với sư phụ mới được, vì vậy nàng đã suy nghĩ về việc cải thiện cuộc sống của sư phụ rồi bắt tay thực hiện nó.
Quyết tâm tăng cường kỹ năng sống của bản thân, cải tạo môi trường và điều kiện sống tốt hơn cho sư phụ, mỗi ngày Tang Lạc đều cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện bận rộn cho những mục tiêu của mình.
Không lâu sau, căn phòng trống trải của Phó Thanh Viễn được xếp đầy bởi “đồ nội thất nhãn hiệu tình yêu của tiểu đồ đệ”, từ giường tủ, kệ sách, bàn trang điểm và nhiều đồ trang trí nhỏ khác nhau, Tang Lạc chỉ thiếu chưa sửa sang lại căn phòng mà sư phụ đang ở.
Ngay cả tấm đệm ngồi thiền cũ mà Phó Thanh Viễn đã ngồi mấy mươi năm cũng được Tang Lạc làm thành một cái đệm êm ái, chuyển đặt lên giường.
Hai sư đồ dường như rơi vào một vòng tròn kỳ lạ, người đối xử tốt với con thì con sẽ đối với người càng tốt hơn… trong bầu không khí này, hai sư đồ gần như sống ẩn dật bình yên ấm êm sau ba tháng.
Sáng sớm nay Phó Thanh Viễn nhận được một con phù điểu.
Tang Lạc chỉ biết qua sách có một loại phù điểu dùng để truyền tin, đây là lần đầu tiên thực sự nhìn thấy tận mắt, trong mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ.
Đương nhiên Phó Thanh Viễn cũng đã phát hiện, bèn di chuyển con phù điểu vàng đậu trên ngón tay chàng đến trước mặt đồ đệ để nàng nhìn rõ hơn.

Đợi Tang Lạc bíu vào tay chàng nhìn đủ rồi, chàng mới dùng linh lực đốt phù điểu một phát.

Phù điểu tự nhiên bốc cháy, ngay sau đó cả tro cũng không còn.

Đây là loại phù điểu đơn truyền, chỉ một người có thể nghe được nội dung, khác với loại phù điểu chung truyền mà mọi người có mặt đều có thể nghe thấy.
Biết được sư phụ sẽ nói cho nàng biết những gì phù điểu nói, Tang Lạc cũng không vội hỏi, nàng cũng còn đang thở dài trước sự kỳ diệu của phù điểu, thật giống như một chiếc máy ghi âm.
“Sư phụ, người biết làm phù điểu truyền âm không?” Nếu biết thì nàng sẽ học, đợi sau này nếu có ra ngoài thì có thể nghe thấy giọng nói của sư phụ, và còn có thể ghi âm bài hát~”
“Chỉ có những tu chân môn phái lớn hơn mới có đệ tử chuyên luyện tập chế tạo phù điểu, trong tán tu rất ít người biết.


Nếu tán tu muốn dùng phù điểu thì có thể mua ở chợ tu chân.” Chàng chưa bao giờ phải liên hệ với ai, đương nhiên cũng hiếm khi mua loại phù điểu này.
Các đệ tử môn phái có những tài nguyên tu chân không thể so với tu chân tự do, họ có thể học rất nhiều kỹ nghệ, còn tán tu có rất nhiều thứ chỉ có thể dựa vào bản thân tự mình khám phá.

Không ai chỉ dạy phải đi đường vòng, nhưng qua bao nhiêu năm tán tu cũng có bộ quy tắc riêng để tồn tại.
Sư phụ nói không biết, Tang Lạc cũng không nản lòng, tạm thời để ý tưởng này trong lòng, sẽ có một ngày nàng có thể tạo ra máy ghi âm sau đó thu âm lưu giữ giọng nói của sư phụ~ có thể dùng như một điện thoại di động.

Nhưng những thứ này chỉ là những đồ dùng một lần, sẽ rất tiêu hao.
“Chúng ta phải đến Vân Thành, cứ địa của Vân Nhai Môn đứng đầu thất đại tông môn của Linh Quang giới, những tông môn lớn nhỏ và các tán tu của Linh Quang giới đều tập trung ở đó, thảo luận những vấn đề liên quan đến việc di dời khỏi Linh Quang giới.” Phó Thanh Viễn nói lại tin tức mà phù điểu của Hàn Bác Châu truyền đến, dừng lại một hồi rồi nói: “Có thể lần đi này, đi rồi sẽ không quay trở về nữa.”
Đột nhiên nghe được tin tức này, Tang Lạc có chút căng thẳng và không nỡ.

Nàng đã sống ở đây lâu như vậy, xem nó như là nhà của nàng, không ngờ sắp phải rời khỏi đây.
Nàng đã nghe sư phụ nói về chuyện này từ rất lâu, đến bây giờ Linh Quang giới mới triệu tập tất cả tu sĩ, chắc đã có quyết định chung rồi.

Vẫn còn có rất nhiều tu sĩ không mấy quan trọng như nàng và sư phụ, họ cũng như nước chảy bèo trôi đi theo đám đông.
Tin tức này có nghĩa là, thời gian họ có thể ở đây e là không còn nhiều nữa.

Tang Lạc thở dài, nếu như có thể, nàng không muốn từ bỏ những ngày tháng sống yên bình này chút nào, chỉ mong có thể sống như thế này mãi cùng với sư phụ.

Không ai biết được, đến những giới xa lạc khác sẽ như thế nào, và liệu họ có thể sống như thế này hay không.
Nhưng tâm trạng tiêu cực của Tang Lạc nhanh chóng bị chính nàng xua tan.

Cũng chỉ là dọn nhà thôi, không tệ lắm, xem như là di dân ra nước ngoài, cũng không có gì là không tốt, nàng tự nói với bản thân như thế.
Chỉ cần ở bên cạnh sư phụ thì không sao hết! Tang Lạc từ lâu đã phát hiện ra mình quá phụ thuộc vào sư phụ, giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng.

Nhưng không còn cách nào nữa, chính sư phụ là người đã xuất hiện cứu nàng hai lần khi nàng tuyệt vọng nhất, có lẽ cả đời nàng cũng không quên được.
Giờ đây nàng đã coi sư phụ như một người thân không thể thiếu trong cuộc đời của mình.


Giống như trước khi xuyên không ba mẹ của nàng là trụ cột trong gia đình, bây giờ sư phụ cũng là trụ cột của nhà này.
Phó Thanh Viễn nhìn thấy đồ đệ lúc thì thở dài lúc thì lộ vẻ mặt phiền não, vừa định mở miệng nói gì đó thì nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt của nàng, ngược lại còn nói với chàng: “Sư phụ, người yên tâm, chỉ là dọn nhà thôi, thật ra ở giới khác chúng ta cũng có thể sống tốt! Nếu như sư phụ người nhớ chỗ này, sau này nói không chừng chúng ta còn có thể trở về thăm.”
Phó Thanh Viễn nuốt lại những lời trong miệng.

Đồ đệ tuy trông có vẻ nhỏ nhắn và yếu ớt, nhưng chưa từng để chàng phải lo lắng quá nhiều.

Ở một khía cạnh nào đó, đồ đệ như vậy rất tốt, nghĩ nhiều nhưng cũng có thể nghĩ thông.

Nàng không phải cái gì cũng không biết không nghĩ tới, cũng không bị ảnh hưởng bởi những tình huống khó khăn trong tư tưởng.
“Đúng rồi, bắt đầu từ bây giờ con phải thu dọn đồ đạc trong nhà ạ?” Sự chú ý của Tang Lạc thoáng chốc chuyển sang những chuyện khác, “bàn và ghế gốc rễ cây mà con làm, cả những thứ trong phòng của sư phụ đều phải mang đi, những thứ trong phòng của con, và cả những cuốn sách trong thư phòng… ”
Tang Lạc ngẫm nghĩ rồi bắt đầu lẩm bẩm, chỉ cảm thấy dọn nhà thực sự không phải là một công việc dễ dàng.
Có thể nói trong lúc này có thể thấy được sự khác biệt giữa nam và nữ, Phó Thanh Viễn chỉ nghĩ đến mang theo những thứ cần thiết, Tang Lạc lại nghĩ những thứ mang theo được đều mang đi hết.

Đương nhiên ngoài nguyên nhân tâm lý, cũng có một phần nguyên nhân là vì Tang Lạc có một không gian rộng hơn Phó Thanh Viễn nhiều.
Tang Lạc giống như một bà nội trợ chuẩn bị đi xa, nàng vừa nghiêm túc suy nghĩ phải mang theo cái gì vừa bận rộn sắp xếp đồ đạc trong phòng, thu dọn vài thứ lặt vặt rồi xếp chúng vào từng loại trong không gian.
“Sư phụ, người đứng qua một chút, để con xếp giường của người lại.

chiếc giường này con làm lâu lắm mới được nên nhất định phải mang theo!” Tang Lạc nói như vậy, Phó Thanh Viễn đứng bên cạnh giường liền đứng xích ra.
“Sư phụ, người đứng qua chút nữa, con phải cất tủ sách và bàn này vào trong không gian.”
Phó Thanh Viễn lại đứng xích ra chút nữa.
Từ sau khi nói cho đồ đệ biết là họ phải rời khỏi đây thì chàng luôn quan sát đồ đệ thu dọn các vật dụng lớn nhỏ trong nhà một cách trật tự.

Sau một lúc Phó Thanh Viễn phát hiện, có một đồ đệ được việc, chàng không cần phải làm bất cứ điều gì, hơn nữa chàng đứng ở đây dường như có chút cản trở.
Chàng luôn cô độc một mình, không có gì vướng bận nên có thể đi bất cứ lúc nào, bây giờ nhận ra cảm giác nhìn đồ đệ thu dọn mọi thứ trong nhà có chút kỳ lạ….


Bình luận

Truyện đang đọc