VI SƯ PHỤ


Tang Lạc không ngờ vừa mang thân thể đầy thương tích về nhà thì mình lại nghe thấy những lời như vậy.

Nàng đứng dưới tường rào nhà mình, tay vịn vào bức tường đá, nghe cuộc nói chuyện giữa mẫu thân và ca ca trong sân mà cảm thấy lạnh cả người.

“Mẫu thân, người có nghĩ ông chủ Vương sẽ cho con nha đầu Lưu Nữu Nữu làm con dâu không? Nha đầu đó có chịu nghe lời không.”
“Ông chủ Vương có gì mà không đồng ý, cũng không xem thử thằng con trai ngốc nhà ông ta đã làm chết bao nhiêu cô nương rồi, bây giờ ngoài nhà mình ra còn nhà ai chịu bán con gái cho ông ta nữa.

Con nha đầu đó không chịu? Hừm, không chịu cũng phải chịu, một con bé sáu tuổi cho dù không chịu thì có thể làm được gì.”
“Vậy thì tốt, không biết có thể lấy được bao nhiêu tiền.”
“Ta có thăm dò rồi, ít nhất là số này! Lấy được tiền mẫu thân sẽ tìm người mai mối cưới vợ cho con, ta muốn làm bà nội lắm rồi!” Mẹ kế của Tang Lạc cười một trận thoải mái, như đã nhìn thấy tương lai tươi đẹp gì đó.

Không biết bà ta so sánh con số nào làm ca ca của Tang Lạc lầm bầm hình như có chút không hài lòng lắm: “Có phải ít quá không, cưới vợ xong gần như hết luôn rồi.”
“Ai bảo con nha đầu Lưu Nữu Nữu vẫn còn là đứa nhỏ làm chi, ngoài nhà ông chủ Vương còn ai muốn lấy, ngay cả gái lầu xanh mà còn chê, nhà chúng ta không có dư lương thực để nuôi nó, bây giờ có thể đổi vài đồng bạc đã là hay lắm rồi.”
Đây là những ký ức trong cơ thể này của nàng, bức tường rào này là do phụ thân nàng chuyển từng viên gạch chồng lên, ngôi nhà đơn sơ bên trong tường rào cũng là do phụ thân nàng xây lên bằng nụ cười và những giọt mồ hôi.

Đây là ngôi nhà khiến cho Lưu Nữu Nữu cảm thấy lưu luyến, tương tự, Tang Lạc cũng vậy, mặc dù không có nỗi nhớ nhung sâu sắc nhưng đây là ngôi nhà duy nhất mà nàng ở khi đến thế giới này, dù sao đi nữa thì cũng có cảm tình.

Vốn dĩ nàng nghĩ rằng ngày thường mẹ kế có thích mắng nàng đi nữa nhưng cũng có một chút tình cảm nào đó với nàng, ba năm cho dù là nuôi con chó cũng có chút tình cảm chứ, nhưng mà, nàng đã nghe được cái gì?

Họ muốn bán nàng cho ông chủ Vương ở làng bên cạnh, làm con dâu nuôi cho thằng con trai ngốc của ông ta!
Tên đó năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi, thích nhất là những bé gái nhỏ, chỉ có những bé gái dưới mười tuổi mới chịu thành thân với gã, hơn nữa gã ngốc đó nổi tiếng gần xa là tàn bạo, đã chơi chết mấy bé gái rồi, nghe nói chết rất thê thảm, là bị ngược đãi đến chết.

Những kẻ sẵn sàng cho con gái mình qua đó đa số là những gia đình vô lương tâm không thể sống tiếp được nữa, nàng cũng từng thương xót cho những bé gái cuốn trong những tấm chiếu khiêng ra ngoài, vậy mà hôm nay đã đến lượt nàng rồi sao? Đúng vậy, nàng đâu phải là con của mẹ kế sinh ra, một đứa con ghẻ không có quan hệ ruột thịt thì ai mà quan tâm chứ? Trước kia cũng chỉ có nàng ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần nghe lời một chút thì ngày tháng sau này sẽ dần tốt hơn.

Tang Lạc cảm thấy cay đắng không nói được lời nào, nàng phải làm sao bây giờ?
Hai người trong sân lại bắt đầu nói chuyện, người đàn ônggiọng đàn ông phát ra kia chính là giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn của ca ca Tang Lạc.

“Con Lưu Nữu Nữu chết tiệt kia sao còn chưa trở về, chắc không phải bị mấy con thú hoang trên núi bắt đi rồi chứ?”
“Hay… hay là nó trốn ở đâu làm biếng rồi? Nếu như bị mấy con lợn rừng chó sói bắt đi thì chúng ta lấy cái gì đền cho ông chủ Vương đây, vậy thì lỗ chết!” Mẹ kế của Tang Lạc giờ mới bắt đầu lo lắng chuyện này, bà ta vỗ đùi một cái, “Không được, ta phải đi xem thử, A Bảo, con cùng mẫu thân đi xem thử, không thể để tiền đến tay rồi còn mất đi.”
“Thôi, con thấy hôm nay trên núi không có động tĩnh gì, con nha đầu đó cũng không phải lần đầu tiên lên núi, có gì phải lo lắng chứ? Để mai hẵng nói, tối rồi đi đường không an toàn, con đi ngủ trước đây.”
“Haiz! Đứa con này sao mà…”
“Được rồi, con đi ngủ đây, con nha đầu đó mới có sáu tuổi thì có thể chạy đi đâu được, nói không chừng ngày mai sẽ về.” Tiếng bước chân vang lên, hình như đi về hướng căn nhà.

Trong sân chỉ còn lại mẹ kế của Tang Lạc vẫn đang ở đó lầm bầm, nếu như nó chạy mất hoặc bị những con thú trên núi ăn thịt vậy thì lỗ mất.

Nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng cửa, Tang Lạc nín thở cúi người xuống trốn vào trong góc nhà.

Cánh cửa cót két mở ra, một lúc sau, cánh cửa đóng rồi khóa lại, tiếng bước chân đó cũng đi về hướng căn nhà, lúc này trong sân trở nên yên tĩnh.


Tang Lạc tựa vào tảng đá lạnh lẽo, cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nàng nhanh chóng đè nén tất cả những suy nghĩ không tốt rồi tự động viên mình.

Bất kể là tu tiên trong tiểu thuyết hay là tu tiên thật nàng đều sẵn sàng thử, nếu đã như vậy còn quan tâm họ nghĩ gì làm chi? Họ không xem nàng là người thân, không nể chút tình nghĩa nào hết, vậy thì tại sao nàng phải tiếp tục ở lại đây chứ!
Nàng phải rời khỏi đây, đi ngay lập tức, không thể để họ đưa nàng đến chỗ ông chủ Vương được.

Nàng còn phải đi tìm sư phụ để dạy mình, bây giờ nàng không còn gì nữa, chỉ còn cách đi một bước tính một bước mà thôi.

Phải rồi! Tiên nhân trên núi đó chẳng những không giết nàng mà còn đưa nàng xuống núi, xem ra người cũng không phải là người xấu, đến cầu xin người chắc có chút hi vọng.

Tang Lạc cố gắng quên đi cảnh người đàn ôngđó chém ngang lưng người đàn ôngkhác.

Nếu không đến nhờ người giúp đỡ, một cô bé sáu tuổi như nàng không thể làm gì được, dù có bỏ trốn thì ngày mai cũng sẽ bị bắt lại, bởi vì nàng không có giấy thông hành, cũng không có tiền nên không trốn đi xa được.

Hơn nữa nếu bỏ qua người đàn ôngtu tiên này nói không chừng sẽ không có cơ hội thứ hai nữa.

Dù sao ba năm qua nàng cũng chỉ gặp qua hai người này, nên nàng chỉ có cơ hội này thôi!
Cuối cùng, Tang Lạc nhìn về phía sân tối đen như mực đó, nơi nàng đã sống suốt ba năm rồi kiên quyết quay người đi về hướng ngọn núi khi nàng đến.


Cuối cùng nàng trở thành bèo trôi, không có rễ, không biết mình sẽ đi về đâu.

Tang Lạc xua đuổi mọi suy nghĩ chán nản trong đầu, một lòng hướng về con đường phía trước, hi vọng người đó vẫn chưa rời khỏi chỗ đấy.

Vào đêm, khu rừng toàn là bóng đen của những cành cây dốc đứng, thỉnh thoảng vọng lại tiếng kêu của đám cú đêm như tiếng khóc của một đứa trẻ.

Không khí lạnh thấu qua lỗ chân lông, bóng đen vỗ cánh bay qua đầu khiến cho Tang Lạc sững người vội bước đi nhanh hơn.

Ban đêm nhìn không rõ đường đi, chỉ có một chút ánh trăng thỉnh thoảng chiếu qua giữa những nhánh cây, Tang Lạc loạng choạng bước đi trên con đường núi quanh co, bởi vì không nhìn rõ cho nên cả người nàng, đặc biệt là cánh tay đều đã bị bụi cây và gai ven đường đâm thành từng vết thương nhuốm đầy máu.

Tang Lạc không thấy, cũng không quan tâm.

Nàng biết bản thân mình lúc này chắc chắn trông rất thê thảm, quần áo sờn rách dính đầy bùn đất, trên người còn chằng chịt những vết thương lớn nhỏ.

Phải rồi, trên mặt còn dính vết máu b ắn ra khi đâm vào mắt người đàn ông đó, trước đó luôn trong trạng thái căng thẳng không để ý, giờ để ý lại không có thời gian xử lý.

Tang Lạc cẩn thận phân biệt đường đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ trước đó.

Nghĩ tới lúc trưa đang yên bình, còn vui mừng vì được ăn màn thầu, thế mà buổi tối đã phải trải qua bao nhiêu chuyện rồi lần nữa lại quay về đây, Tang Lạc cảm thấy có hơi không chân thực,
Vì trận chiến trước đó mà nơi này mà xuất hiện một khoảng đất rộng lớn, người tu tiên áo đen nọ nhắm mắt ngồi thiền ở đó, xác chết bên cạnh đã biến mất không để lại một giọt máu.


Tang Lạc thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy người áo đen kia, may quá, người đó vẫn chưa đi.

Sau khi Tang Lạc cảm thấy yên tâm cũng không làm phiền người ta nữa, nàng yên lặng ngồi qua một bên, ánh trăng chiếu lên mặt người tu tiên áo đen đó, cộng thêm mái tóc đen dài và bộ đồ đen làm cho khuôn mặt người nọ trắng nhợt không giống loài người, cả môi cũng không có màu đỏ.

Cũng có thể có màu đỏ nhưng bởi nó rất nhạt không nhìn ra được dưới ánh trăng.

Bề ngoài người này bình thường chứ không xinh đẹp, nhưng khí chất trên người lại rất hấp dẫn, giống như… mặt trăng sao? Không đúng, phải nói là dãy núi được mặt trăng chiếu sáng… kiểu hình dung này thích hợp hơn.

Mông lung, trầm mặc…
Tang Lạc nhìn rồi lại nhìn, không chịu được nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, cả ngày hôm nay nàng quá mệt, bụng cũng đói…
Người đàn ông ngồi thiền đột nhiên mở mắt ra liếc nhìn đứa bé nhỏ nhắn đã ngủ say trên phiến đá cách đó không xa, sau đó nhắm mắt lại, nơi đây lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Tang Lạc mở mắt nhưng bị ánh mặt trời chiếu vào nên phải nhắm mắt lại, cùng lúc ấy ngay lập tức nàng nhận ra trời đã sáng còn nàng thì đã ngủ thiếp đi! Người tu tiên đó đâu rồi? Nếu người đó đi mất thì nàng phải làm sao! Mặc kệ ánh nắng chói chang, Tang Lạc mở mắt ra tìm bóng dáng người đó khắp nơi.

Người áo đen đang đứng đó, mắt nhìn vào nàng, Tang Lạc sững người rồi đột nhiên không biết nên nói gì.

“Ngươi có việc gì?” Người đàn ông lên tiếng trước, phá vỡ sự bối rối của Tang Lạc.

Trong lòng Tang Lạc thoáng hốt hoảng, cuối cùng cũng đánh tan được chút sợ hãi đó, tuy giọng có hơi run nhưng vẫn nhìn về phía người mặc đồ đen nói: “Con, con muốn học phép tiên của người, hôm qua người đó nói con có tam linh căn có thể học được, con sẽ rất nghiêm túc, xin người chỉ dạy cho con, con không còn nơi nào để đi nữa, cầu xin người!” Đang nói Tang Lạc nhớ lại chuyện mình xuyên không và những gì nàng nghe thấy tối qua, không nén được nghẹn ngào quỳ xuống, từng giọt nước mắt rơi xuống trên mảnh đất trước mặt.

Nàng thật sự không còn nơi nào để đi, nếu người đó không đồng ý, thì nàng không còn đường nào để đi nữa….


Bình luận

Truyện đang đọc