VI SƯ PHỤ

Tang Lạc ở trong không gian đã lâu, muốn chọn một mảnh đất trống, chuẩn bị dùng để trồng các loại rau củ.

Nguyên nhân của sự việc này phải nói từ mấy ngày trước, sau khi nàng kéo sư phụ đến thị trấn nhỏ của người phàm ăn những món ăn nhẹ, phát hiện sư phụ càng ngày càng im lặng. Tang Lạc cảm nhận được sự không vui của sư phụ, nhưng lại không biết rốt cuộc chàng tại sao không vui, rõ ràng khi nàng đút cho sư phụ ăn vẫn thấy ánh mắt mãn nguyện của chàng. Nhưng mấy ngày sau sư phụ ngày càng không hài lòng, điều này được thể hiện rõ ràng từ thời gian và cường độ sử dụng cho một hoạt động nhất định mỗi đêm.

Rồi sáng sớm hôm đó, Tang Lạc thức dậy phát hiện sư phụ không ở bên cạnh, còn ở tầng dưới thì bốc lên một mùi khét. Khi nàng gãi đầu chạy xuống lầu dưới, thì nhìn thấy sư phụ đang… nấu ăn trong căn phòng luyện đan bỏ trống trên tầng hai.

Cũng không biết sư phụ lấy ở đâu bộ dụng cụ làm bếp đó, nồi, bếp lò, thớt và cái bàn dài đều được đặt bên tường, trên đó còn để một ít rau tươi, chính là cà tím và ớt, còn có một cái bắp cải mà nàng trồng ở tầng một.

Tang Lạc nhìn thấy sư phụ không nói tiếng nào biến phòng luyện đan thành phòng bếp và đám khói bụi ngột ngạt hỗn độn đó, không nhịn được đứng ở cửa hít một hơi dài.

Tạm không nói bức tường dường như bị lửa thiêu cháy trong mấy năm, rốt cuộc sư phụ đã làm nó thế nào trong một ngày đã tạo ra những vết kiếm hằn sâu trên chiếc bàn dài và cái thớt nát vụn, nhiêu đó cũng đủ để Tang Lạc cảm nhận được là sư phụ thật ra đang giết địch, chứ không phải đang nấu nướng.

Có lẽ cái thớt đã bị thanh kiếm Thanh Dương của sư phụ chém thành nhiều mảnh, sức mạnh kiểm soát không đúng nên mới để lại vết hằn của kiếm dưới chiếc bàn dài. Tấm thớt nằm dưới đất vẫn còn dính vài mảnh vụn màu xanh màu đỏ, Tang Lạc nhìn thấy những miếng bắp cải, ớt đỏ, cà tím dường như bị xé nát bằng tay, đại khái có thể đoán được cảnh tượng sư phụ thái rau lúc đó rồi.

Nghĩ đến có thể xuất hiện cái gì đó, đại loại là “sư phụ thái rau không xong mà ngược lại làm hư tấm thớt, tức giận bỏ kiếm xuống dùng tay xé nát ớt, cà tím, bắp cải”, thì Tang Lạc cảm thấy có chút không nhịn được muốn cười, nghĩ tới sư phụ là vì nàng mới miễn cưỡng bản thân, Tang Lạc dù thế nào cũng cố nén cười.

Bên cạnh những nguyên liệu tươi được xé thành từng miếng lớn nhỏ, còn có một đĩa thịt băm nhuyễn, Tang Lạc đoán chắc có lẽ là muốn thái, nhưng sau đó phát triển thành “sư phụ thái thịt không thành, liền tức giận dùng tay không băm nát thịt.”

Cuối cùng cũng không nhịn được, Tang Lạc phụt một cái bật cười chạy qua đó ôm lấy eo của Phó Thanh Viễn, nở nụ cười hỏi: “Sư phụ muốn tự nấu cho con ăn phải không ~”

Nghi vấn bấy lâu nay đã được giải đáp, Tang Lạc chỉ biết ha m m uốn độc chiếm của sư phụ càng ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng không ngờ sư phụ cũng thấy không vui ngay cả khi nàng ăn những món ăn do người khác làm. Vì vậy bây giờ sư phụ đã chuẩn bị sẵn sàng để học nấu ăn, có lẽ chính là vì muốn nàng ăn những món ăn do chàng nấu.

Tang Lạc mơ hồ nhớ ra nhiều năm trước, khi nàng vẫn còn là một tiểu nha đầu, sư phụ cũng đầy đủ tự tin muốn nấu cơm cho nàng ăn. Nhưng kết quả lúc đó không mấy thành công. Sau nhiều năm, sư phụ một lần nữa thổi bùng ngọn lửa chiến tranh.

Đáng tiếc vẫn thất bại, Tang Lạc ôm lấy eo của sư phụ, ló đầu ra từ sau lưng chàng nhìn món rau vẫn còn bốc khói đen ngòm trong nồi, không nhịn được vùi mặt vào lưng Phó Thanh Viễn bật cười thành tiếng.

Có lẽ kiếp này sư phụ cũng không có duyên với việc nấu nướng rồi, nhìn một hỗn hợp nước bùn không rõ nguyên liệu, miễn cưỡng cũng có thể phân biệt ra một số nguyên liệu, vẫn đang sôi ùng ục, kèm theo làn khói đen và mùi hắc xộc lên mũi trong nồi… nói thế nào cũng giống như thứ ăn chết người. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, tài nghệ nấu nướng của sư phụ ngày càng trở nên đặc biệt hơn.

Cuối cùng, Tang Lạc nhìn sư phụ đang cau mày nhìn chằm chằm vào cái nồi, mờ mờ ảo ảo lộ ra biểu cảm khó hiểu, nàng ngồi xổm một bên cười đã lâu mà vẫn không dừng lại được.

Trong thời gian này, Phó Thanh Viễn vẫn đang khuấy món ăn có màu sắc kỳ lạ, khói đen bay khắp nơi. Nguyên liệu tươi bên cạnh ngày càng ít, cũng chưa thấy chàng làm thành công được một món. Tang Lạc dùng thái độ khác thường, không ngăn cản cũng không qua đó dạy chàng phải làm thế nào, chỉ ngồi xổm một bên tủm tỉm cười bộ dạng không thuần thục và có chút rối tung của chàng.

Hiếm khi sư phụ có thêm một sở thích nào đó ngoài tu luyện và nàng, cũng không tệ ~ Tang Lạc nghĩ như vậy, có lẽ còn có chút cảm giác xem kịch hay trong đó, bởi vì khuôn mặt đau khổ cứng đơ của sư phụ thật sự rất thú vị.

Tang Lạc âm thầm dùng hành động ủng hộ sở thích mới của Phó Thanh Viễn. Mặc dù có vài lần nàng không những không giúp mà còn gây rối khi Phó Thanh Viễn đang nấu ăn, khiến cho món ăn chàng làm trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nàng rất nể mặt, mỗi lần đều yêu cầu phải nếm thử các món ăn của sư phụ.

Đáng tiếc mặc dù nàng không chê, nhưng Phó Thanh Viễn không để nàng đụng vào những món ăn nấu không thành công, đừng nói là ăn, lần nào Phó Thanh Viễn cũng mang những vật thể không thể gọi là món ăn do mình làm đi mà không nói một lời, ngay cả khi đi ngang bên cạnh nàng cũng phải cẩn thận như sợ nàng lao tới cướp lấy vậy.

Bởi vì đã từng xảy ra chuyện sư phụ giơ cao món ăn chàng làm còn nàng ở dưới nhảy qua nhảy lại muốn chộp lấy. Nhắc mới nhớ, hai sư đồ tu sĩ tu chân này, lần đó tại sao lại giống như người phàm, một người giơ cao món ăn, một người nhảy lên muốn lấy chứ…

Không thể không nói, bộ dạng Phó Thanh Viễn cầm lấy nồi, nhìn chằm chằm vào món ăn đã nấu với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó từ từ rời khỏi đó đem đi đổ khiến cho Tang Lạc có chút vui vẻ lạ thường.

Rau nàng trồng trong cánh đồng nhỏ ở tầng một nhanh chóng được Sư phụ tiêu thụ hết, nhìn trái cà tím cuối cùng cũng bị sư phụ hái xuống, Tang Lạc chợt nhớ tới những hạt giống lúc trước vẫn còn, quyết định tìm một nơi để làm một cánh đồng và trồng một số rau cho sư phụ nấu như một món đồ chơi cũng hay. Nàng không kỳ vọng vào những món ăn ngon mà sư phụ có thể nấu nữa, nhưng mỗi ngày nhìn sư phụ vì sở thích của nàng mà cố gắng khổ sở như vậy, tâm trạng của nàng cũng trở nên tốt hơn.

Sau khi đi dạo một hồi lâu trong rừng hoa đào, Tang Lạc tìm thấy một bãi đất trống có hơi thoáng chút, nàng cầm thanh kiếm lên bắt đầu xới đất. Trước khi gieo hạt là phải xới đất, điều này Tang Lạc vẫn có chút ấn tượng, cũng may lần này nàng không quên bản thân mình là một tu sĩ tu chân, trực tiếp dùng kiếm khí xới đất bãi đất trống này. Một bãi đất trống lớn như vậy, dưới làn kiếm khí đẹp đẽ của nàng đã bị xới tung lên, bụi bay tứ tung, còn có những cánh hoa đào rơi trên đó nữa.

Tang Lạc chạy xa hơn một chút, đột nhiên nhìn thấy sư phụ cầm cái nồi đứng cách đó không xa, đang đổ món ăn nấu thất bại xuống dưới gốc cây. Tang Lạc nhìn mảnh đất vừa mới xới, hiện giờ bụi vẫn đang bay tứ tung, quay đầu đi về phía Phó Thanh Viễn.

Khi đến gần, Tang Lạc phát hiện cây đào đó hoàn toàn khác với với những cây đào tươi tốt xung quanh, những cánh hoa trên đó đều rất thưa thớt, dường như sắp chết khô. Di chuyển ánh mắt xuống gốc cây không xa, nàng thấy nơi có chất dính màu đen không xác định mọc lên nấm mốc màu xanh. Nhìn lại những thứ trong cái nồi trên tay sư phụ vừa được đổ đi hết, Tang Lạc cũng hiểu mọi chuyện.

Không nói lời nào, Tang Lạc tìm một bãi đất trống khác đào một cái hố lớn, sau đó chỉ vào cái hố đó, mỉm cười nói với vị sư phụ có dáng người cao vai rộng eo nhỏ: “Sư phụ, sau này những món ăn người nấu thất bại thì đổ xuống đây, con đã đào một cái hố lớn, nếu vẫn không đủ con đào thêm vài cái cho sư phụ.”

Nói xong, Tang Lạc nhìn thấy sư phụ mím môi nhìn chằm chằm vào cái hố lớn, lông mày trái giật một cái, một hồi lâu mới khẽ gật đầu.

“Phụt.” Vào lúc Tang Lạc dang tay ra lao về phía trước, Phó Thanh Viễn ném cái nồi trong tay đi, cúi người xuống, vừa đúng ôm lấy tiểu đồ đệ lao tới. Cái nồi sắt bị đốt cháy một cách vô tội lăn vào cái hố lớn mà Tang Lạc vừa đào xong.

“Sư phụ, đến khi nào những món sư phụ nấu mới có thể cho con nếm thử? Con muốn ăn ~ Cho con ăn đi ~” Tang Lạc híp mắt lại, đỉnh đầu vừa đụng tới cái cằm nhọn của Phó Thanh Viễn.

Phó Thanh Viễn bế lấy đồ đệ quay người rời đi, nghe thấy câu hỏi của nàng, chàng im lặng một lúc mới hạ quyết tâm nói: “Hôm nay ra ngoài.”

“Hả?” Tang Lạc ngạc nhiên một hồi, sư phụ vẫn đồng ý cho nàng ăn những món ăn người khác làm? Đến khi nhìn thấy ánh mắt của chàng, đột nhiên nàng không cười nữa, lắc đầu nói: “Con không ra ngoài ăn những món đó nữa, bây giờ con chỉ muốn ăn món của sư phụ nấu, khó ăn hơn nữa con cũng sẽ ăn mà~”

Ánh mắt không cam tâm hạ quyết tâm đó của sư phụ thật đáng yêu, nhưng mà, nếu như đã biết sư phụ không vui khi nàng ăn những thứ đó thì nàng sẽ không ăn nữa. Nàng cũng không phải đặc biệt muốn ăn những món đó, chỉ là có chút thèm ăn, nếu như vậy khiến cho sư phụ không vui, nàng thà không ăn. Hơn nữa, trông dáng vẻ gần đây của sư phụ thật sự khiến nàng mong chờ các món mà sư phụ nấu, khi ngủ nàng cũng nghĩ đến món ăn mùi vị kỳ lạ mà sư phụ nấu rốt cuộc sẽ như thế nào.

“Sư phụ, chút nữa nếu người lại nấu món ăn, thì để con nếm thử một miếng, chỉ thử một miếng thôi có được không?” Tang Lạc giơ một ngón tay lên lắc lư trước mặt Phó Thanh Viễn.

“Không được.” Phó Thanh Viễn không suy nghĩ mà cự tuyệt luôn.

“Sư phụ ~” Tang Lạc ôm lấy cánh tay của sư phụ lắc qua lắc lại, giọng nói kéo dài ra. Nàng la hét đến nỗi nỗi bản thân nàng cũng nổi hết da gà, nhưng Phó Thanh Viễn vẫn làm thinh không chút động lòng.

Xoa xoa cánh tay, Tang Lạc hôn hai cái lên má của Phó Thanh Viễn, nhìn chàng bằng đôi mắt sáng ngời. Phó Thanh Viễn bế lấy nàng nhìn cánh hoa đào bay trên không trung, không đáp lại.

Tang Lạc nghiến răng nghiến lợi rì rầm nói: “Sư phụ cho con nếm thử một miếng, lần trước cái suối nước nóng đó cái đó… cứ theo ý của sư phụ.”

Nghe vậy bước chân của Phó Thanh Viễn dừng lại một lúc, trong mắt Tang Lạc đột nhiên sáng lên, cuối cùng chàng vẫn lắc đầu. “Không thể ăn.”

Đúng là một sư phụ lạnh lùng cố chấp cứng như một tảng đá, Tang Lạc kéo lấy tay của Phó Thanh Viễn cắn một cái. Thấy Phó Thanh Viễn sắp bước ra khỏi rừng cây hoa đào trở về ngôi nhà nhỏ, Tang Lạc liền lên tiếng nói: “Khoan đã, sư phụ, con đang trồng rau bên đó, vẫn chưa gieo hạt xuống.”

Phó Thanh Viễn lại bế nàng quay trở lại bãi đất mà nàng vừa mới xới. Tang Lạc nhảy ra khỏi vòng tay của Phó Thanh Viễn, lấy chiếc túi bên cạnh và lấy hạt giống ra.

“Để ta.” Phó Thanh Viễn bước tới và lấy hạt giống từ trong tay của đồ đệ. Tang Lạc gật đầu, Những lúc như thế này có sư phụ thật là hạnh phúc, bản thân nàng có thể lười biếng rồi. Nhưng khi nhìn thấy hành động lấy một nắm hạt giống gieo xuống phần đất đã xới của sư phụ thì Tang Lạc không thể không bước tới ngăn cản.

“Sư phụ, gieo hạt như vậy không được đâu.” Tang Lạc bất đắc dĩ kéo tay áo của sư phụ, không để chàng tiếp tục gieo hạt giống nhữa.

“Được.” Phó Thanh Viễn nắm trong tay rất nhiều loại hạt giống trộn lại với nhau đáp trả. Với linh khí trong không gian đào nguyên này, những hạt giống rau củ ở nhân gian tiện tay gieo xuống cũng có thể mọc ra.

Tang Lạc thở dài, tự mình tìm vài hạt giống giống như vậy, ngồi xổm xuống đào một cái lỗ trên đất, vừa đào vừa nói: “Sư phụ, đào một cái lỗ rồi gieo xuống sẽ tốt hơn.”

Đang nói, Tang Lạc đột nhiên cảm thấy mình đào được một vật c ứng gì đó.

“Đây là… cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc