VIỆT VÔ CỮU - YÊN HOA TAM NGUYỆT

A Tắc cúi đầu, khẽ nói:

 

“Chỉ cần nàng sống tốt, ta yên tâm rồi.”

 

Ta khẽ thở dài, không để hắn nghe thấy.

 

Hôm đó, chúng ta cưỡi ngựa trên đồng cỏ rất lâu, giống như những ngày xưa cũ.

 

Đến khi con ngựa của ta tỏ vẻ mệt mỏi, ta mới đưa nó về uống nước và ăn cỏ.

 

Trước khi rời đi, A Tắc nhẹ nhàng nói:

 

“Tiểu Ngũ, sau này nếu ta muốn gặp nàng, có thể đến đây được không?”

 

Ta thẳng thắn trả lời:

 

“Trang trại ngựa mở cửa làm ăn, huynh tất nhiên có thể đến. Nhưng mong rằng, hãy giống như hôm nay, cải trang mà tới.”

 

A Tắc nở một nụ cười chân thành:

 

“Tiểu Ngũ, hôm nay ta thật sự rất vui.”

 

Trên đường về, lòng ta không khỏi xao động.

 

Nhớ lại những ngày tháng tự do, vui vẻ ở Gia Dục Quan, ta bỗng nhiên muốn khóc.

 

Bởi vì ta biết, thời gian đã trôi qua không thể quay lại.

 

Những ngày tháng như thế sẽ không bao giờ trở lại nữa.

 

Về đến phủ, ta thấy Triệu Ngọc Hoa với khuôn mặt âm trầm đang chờ trong phòng, như thể ai đó nợ hắn mười vạn lượng bạc.

 

“Có chuyện gì không?” Ta uể oải hỏi.

 

Triệu Ngọc Hoa từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt ta, nói:

 

“Hôm nay nàng ở cùng với ai?”

 

24

 

Giọng điệu của Triệu Ngọc Hoa như thể đang hỏi tội, khiến ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn một lúc, rồi nói:

 

“Ta ở cùng với ai, liên quan gì đến chàng?”

 

Trán Triệu Ngọc Hoa nổi gân xanh, giận dữ nói:

 

“Hôm nay ta cố ý đi đường vòng để đón nàng, lại thấy nàng ở cùng một nam nhân trẻ tuổi, không chút dè dặt! Việt Vô Cữu, nàng là thê tử của ta, nhưng chưa bao giờ nàng cười với ta như vậy!”

 



Hóa ra hắn đã thấy ta và A Tắc.

 

Nếu hắn nhìn thấy dung mạo của A Tắc, e rằng phản ứng sẽ không chỉ dừng lại ở đây.

 

Ta khinh thường cơn giận của hắn, lãnh đạm nói:

 

“Ta gả cho chàng, không phải bán thân cho chàng! Chàng dựa vào đâu mà hét vào mặt ta?”

 

Nếu là trước đây, ta đã đánh rụng mấy cái răng của hắn!

 

Triệu Ngọc Hoa đột ngột đứng dậy, bước đến gần, nắm chặt cổ tay ta:

 

“Nàng không muốn cùng ta đồng giường, luôn giữ khoảng cách với ta, là vì trong lòng nàng có người khác sao?”

 

Khoảng cách quá gần khiến ta cảm thấy không thoải mái.

 

Ta trầm giọng nói:

 

“Buông tay.”

 

Triệu Ngọc Hoa nhìn thẳng vào mắt ta, đáp:

 

“Ta không buông! Trừ phi nàng nói rõ ràng với ta!”

 

Một cơn giận không tên bùng lên trong lòng ta, ta dùng lực giật mạnh, quát:

 

“Đừng động tay động chân!”

 

Triệu Ngọc Hoa bị ta hất ra, trong mắt càng thêm bất mãn, tiến sát lại nói:

 

“Vô Cữu, nàng đã gả cho ta, thì phải làm một người thê tử thực sự. Phải sinh con dưỡng cái cho ta, cùng ta trọn đời bên nhau!”

 

Hắn định dùng sức mạnh với ta sao?

 

Vì động tĩnh có phần lớn, Hồng Yến và Lục Kỳ lập tức từ ngoài chạy vào, ánh mắt cảnh giác nhìn Triệu Ngọc Hoa, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

 

Triệu Ngọc Hoa quát lớn:

 

“Cút ra ngoài!”

 

Ta phất tay ra hiệu cho Hồng Yến và Lục Kỳ.

 

Hai người họ nhìn nhau, biết rằng ta sẽ không chịu thiệt, liền chậm rãi lui ra.

 

Triệu Ngọc Hoa tưởng ta đã khuất phục, liền đẩy ta dựa vào tường, giọng sâu lắng:

 

“Nàng còn nhỏ, không hiểu thế nào là tình cảm phu thê. Từ nay ta sẽ đối xử tốt với nàng…”

 

Chưa để hắn nói hết, ta không nhịn được nữa, bất ngờ tung một chưởng.



 

Khoảng cách quá gần, hắn không kịp phòng bị, chỉ có thể phản xạ đỡ bớt lực, nhưng vẫn trúng đòn ngay ngực.

 

“Nàng…”

 

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn phun ra một ngụm m.á.u tươi.

 

25

 

Triệu Ngọc Hoa dùng tay phải ôm ngực, kinh ngạc nhìn ta, nói:

 

“…Nàng thực sự biết võ công sao?”

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn, mím môi rồi nói:

 

“Ta lớn lên ở Gia Dục Quan, biết chút quyền cước có gì lạ?”

 

Vừa nói xong, Triệu Ngọc Hoa lại ho khan một tiếng: “Oa” một tiếng, phun ra một ngụm m.á.u lớn.

 

Vừa rồi ta tức giận quá, không kịp kiềm chế sức lực.

 

Ta hắng giọng, có chút chột dạ nói:

 

“Chỉ là chấn thương nội tạng, không nghiêm trọng đâu.”

 

Triệu Ngọc Hoa cười khổ một tiếng:

 

“Việt Vô Cữu, ta thật sự ngày càng không hiểu nàng nữa! Ta bắt đầu học võ từ năm mười tuổi, đương nhiên nhận ra nàng không phải là người có võ công tầm thường! Nàng… nàng còn giấu ta điều gì? Phải nhớ rằng, ta là phu quân của nàng!”

 

Còn tự hào học võ từ mười tuổi?

 

Ta bật cười khinh bỉ:

 

“Thứ chàng học có thể gọi là võ sao? Cùng lắm chỉ là múa may làm dáng mà thôi. Võ công từ trước đến nay chỉ có một mục đích, đó chính là g.i.ế.c người. Chỉ có trên chiến trường mới rèn luyện ra được bản lĩnh thực sự!”

 

Triệu Ngọc Hoa kinh ngạc đến mức không nói được lời nào, khẽ nói:

 

“Ta luôn cảm thấy nàng coi thường ta, hóa ra là thật.”

 

Nói đến mức này, ta cũng không muốn che giấu nữa.

 

“Ngoại tổ phụ ta từng nói, những quan viên kinh thành như các người chỉ biết hưởng lạc, ngồi không hưởng bổng lộc. Đương nhiên, chàng đừng bận tâm, trong số đó cũng bao gồm cả cha ta.”

 

Ngoại tổ phụ ta thích vơ đũa cả nắm, không tiếc lời chê bai tất cả văn quan.

 

Từ nhỏ ta đã được dạy dỗ bởi ngoại tổ phụ, nên những lời của ông nói ta luôn xem như khuôn vàng thước ngọc.

 

Cho nên từ đầu, những lời khen rằng Triệu Ngọc Hoa văn võ song toàn, phong độ tuấn tú, là một lựa chọn tuyệt vời cho hôn nhân, với ta mà nói đều là lời vô nghĩa!

 

Văn quan vốn là thứ ta ghét nhất, còn võ nghệ của hắn? Ngay cả so với Hồng, Lục, Hoàng, Tử của ta, hắn cũng không bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc