VIỆT VÔ CỮU - YÊN HOA TAM NGUYỆT

13

 

Thấy ta nhất quyết làm lớn chuyện, sắc mặt người Triệu gia ai nấy đều khó coi.

 

Ta dịu giọng nói với Hồng Yến:

 

“Cưỡi ngựa hỏa tốc về bên mẫu gia, mời phụ mẫu ta đến đây, nói rằng có việc trọng yếu cần bàn bạc.”

 

Hồng Yến đáp:

 

“Dạ!”

 

Thái phu nhân và Lý thị đều quýnh lên, luống cuống nói:

 

“Hà tất phải như vậy… không cần phải vậy!”

 

Lý thị mồ hôi đầm đìa, cúi đầu van xin:

 

“Ta xin lỗi đại tẩu rồi, đại tẩu đừng giận! Đừng giận mà!”

 

Triệu Ngọc Hoa nhìn chằm chằm vào ta, trong lời nói mang theo ý đe dọa:

 

“Việt Vô Cữu, nàng nên biết điểm dừng!”

 

Điểm dừng?

 

Lúc Thông ca nhi bắt nạt Hựu ca nhi, sao không thấy ai bảo hắn biết điểm dừng?

 

Ta ngẩng cao đầu, lạnh lùng đáp:

 

“Ý của phu quân, thiếp thân không hiểu. Vật do Hoàng thượng ban là chuyện lớn, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Phu quân đang làm quan triều đình, hẳn là hiểu rõ điều này hơn thiếp thân – một nữ tử chứ.”

 

Hắn không phải thích giảng đạo lý sao?

 

Còn đạo lý nào lớn hơn đạo lý về thiên địa, quân thần, phụ mẫu?

 

“Nàng!” Triệu Ngọc Hoa giận dữ, mặt đỏ bừng.

 

Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, danh tiếng Triệu gia coi như mất hết!

 

Ngay lúc Triệu Ngọc Hoa đang giằng co với ta, một giọng nói già nua từ trong đường vang lên.

 

“Đủ rồi, tất cả im miệng!”

 

Lão bá gia chậm rãi bước ra, giọng nói trầm vang.

 

Mọi người thấy kinh động đến lão bá gia, lập tức cúi người hành lễ.



 

Thái phu nhân lộ vẻ hổ thẹn, thở dài:

 

“Đều là lỗi của ta.”

 

Lý thị thì quỳ trên đất, khóc lóc nói:

 

“Xin cha chồng làm chủ cho con! Thông ca nhi còn nhỏ, thật sự không cố ý. Từ nay về sau, con sẽ nghiêm khắc dạy dỗ, không để nó phạm sai lầm nữa!”

 

Ánh mắt lão bá gia chậm rãi quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người ta.

 

Ông trầm giọng hỏi:

 

“Đại tức phụ, con muốn thế nào? Cứ nói thẳng ra.”

 

Không hổ là lão bá gia, biết ta hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua.

 

Ta khẽ cúi người, nhẹ giọng nói:

 

“Sau khi tỷ tỷ con qua đời, mẫu thân con ngày đêm lo lắng, vì không muốn hai đứa trẻ chịu khổ, mới gả con vào đây.”

 

“Yên Nhi và Hựu ca nhi không chỉ là con cháu Triệu gia, mà còn mang huyết mạch của Việt gia!”

 

“Đệ muội dung túng để Thông ca nhi làm như vậy, chẳng lẽ không sợ làm lạnh lòng người Việt gia sao?”

 

Lý thị không dám nói thêm, cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.

 

Lão bá gia gật đầu, hỏi:

 

“Con muốn xử trí ra sao?”

 

Đây chính là lúc đưa ra điều kiện.

 

Ta lạnh lùng đáp:

 

“Thông ca nhi là bảo bối quý giá, tất nhiên cần đệ muội nghiêm khắc quản giáo.”

 

“Còn đám nô tài… tội không thể dung thứ. Xin đệ muội giao lại khế ước bán thân của chúng cho ta, để ta thay mặt chỉnh đốn gia pháp.”

 

Lý thị giật phắt đầu lên, ánh mắt đầy khó tin và căm phẫn.

 

Nếu giao những người dưới tay mình cho ta, bà ta tất nhiên sẽ trở thành trò cười trong phủ!

 

Lão bá gia nhìn sâu vào mắt ta, rồi nói:

 

“Đại tức phụ, làm vậy e là quá nghiêm khắc, không có lợi cho danh tiếng của con.”

 



Ta bình thản đáp:

 

“Danh tiếng? Chúng ta đóng cửa dạy dỗ nô tài, ai mà biết? Chỉ khi truyền ra ngoài mới có kẻ đàm tiếu.

 

“Nhưng thiếp thân đã gả vào đây, chính là con dâu của Bá phủ, vinh nhục có nhau. Hẳn sẽ không có ai dám nói xấu sau lưng thiếp thân.”

 

Lão bá gia thấy ta quyết không buông, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:

 

“Nhị tức phụ, giao khế ước của đám người đó cho đại tẩu của con.”

 

Lý thị cuống quýt kêu lên:

 

“Cha! Sao có thể như vậy!”

 

Lão bá gia đập mạnh xuống bàn, quát:

 

“Giao thì giao! Nếu không, với tội không hiền không đức này, để nhị gia bỏ con về mẫu gia đi!”

 

Nghe đến chuyện bị bỏ, Lý thị sợ đến run rẩy, không dám nói thêm một lời.

 

Lão bá gia sắc mặt âm trầm, từng lời nặng nề nói:

 

“Chuyện đến đây là chấm dứt, không ai được nhắc lại nữa. Nhà có chuyện xấu không nên truyền ra ngoài, các ngươi đều hiểu chứ?”

 

Khi nói câu cuối, ông nhìn thẳng vào ta.

 

Ta giả vờ không hiểu, cùng mọi người đồng thanh đáp:

 

“Dạ!”

 

14

 

Chuyện đến nước này, Lý thị mất cả thể diện lẫn lòng tự trọng.

 

Bà ta mặt mày tái nhợt, giao hết khế ước của đám người dưới tay mình cho ta, không dám nói thêm nửa lời, nhưng ánh mắt lại đầy căm hận.

 

Ta thản nhiên nhận lấy chiếc hộp đựng khế ước, ghé sát tai bà ta, khẽ nói:

 

“Ta không phải là đại tẩu trước của ngươi đâu, mắt ta không dung nổi hạt cát. Lần này chỉ là cảnh cáo nhỏ, nếu ngươi còn dám động vào ta, ta sẽ lôi ruột gan của ngươi ra, quấn quanh cổ Thông ca nhi!”

 

Lý thị giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn ta.

 

Ta đáp lại bằng một nụ cười ngạo nghễ, ý rằng: “Ta không nói đùa đâu.”

 

Trận đầu toàn thắng.

 

Ta dẫn theo một nhóm người, oai phong lẫm liệt quay về viện của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc