VIỆT VÔ CỮU - YÊN HOA TAM NGUYỆT

Ta khẽ nhíu mày:

 

“Phu quân, chàng còn chuyện gì sao?”

 

Triệu Ngọc Hoa không tức giận, ngược lại còn có vẻ hứng thú:

 

“Sau này, ta có thể gọi nàng là 'Vô Cữu' được không?”

 

Hắn bị làm sao thế?

 

Ta nhướng mày, đáp:

 

“Phu quân muốn gọi thế nào thì gọi, cũng chỉ là cái tên thôi.”

 

Hắn thản nhiên nói:

 

“Vô Cữu, nàng và ta đã là phu thê, không cần phải xa lạ như vậy. Nàng cũng có thể gọi ta là 'Ngọc Hoa.'“

 

Thấy ta không trả lời, hắn nhẹ giọng nói thêm:

 

“Thời gian qua, nàng vừa mới vào cửa, mọi việc đều làm rất tốt, ta đều thấy hết. Ban đầu, ta còn lo lắng… sợ rằng sau khi tỷ tỷ nàng mất, hai đứa trẻ sẽ chịu khổ, không ngờ nàng lại chăm sóc chúng chu đáo như vậy…”

 

Đấy, ngay cả chó cũng có tình cảm, biết phân biệt đúng sai.

 

Ta thản nhiên đáp:

 

“Phu quân khách khí rồi, đây đều là bổn phận của thiếp thân.”

 

Thấy ta không gọi tên hắn, Triệu Ngọc Hoa cười tự giễu, nói:

 

“Thôi vậy, ngày tháng còn dài, nàng còn trẻ, chưa hiểu chuyện, ta sẽ bao dung nhiều hơn.

 

“Nhưng nàng cũng phải nhớ, đừng ỷ sủng mà kiêu. Làm thê tử, vẫn nên lấy ôn hòa, cung kính, tiết kiệm làm trọng…”

 

Chưa đợi hắn nói hết, ta “bốp” một tiếng đặt chén trà xuống, nói:

 

“Thiếp thân còn có việc, xin phép không tiếp.”

 

Thần kinh! Ai rảnh nghe hắn nói mấy điều này!

 

Ngay cả ngoại tổ phụ ta cũng không nhiều lời kiểu “làm cha” như hắn!

 



9

 

Trong lòng vẫn canh cánh chuyện của Yên Nhi và Hựu ca nhi, ta liền bước nhẹ đến chỗ ở của Hựu ca nhi.

 

Các nha hoàn nói rằng Tống thị dẫn Hựu ca nhi ra vườn hoa chơi.

 

Ta gật đầu, lập tức đi thẳng đến vườn hoa.

 

Nhưng vừa đến cổng vườn, đã nghe thấy bên trong có tiếng hai đứa trẻ cãi nhau.

 

“Đây là của ta!”

 

“Của ngươi chính là của ta!”

 

“Đây là quà mẫu thân ta tặng ta!”

 

“Ngươi làm gì có mẫu thân! Mẫu thân ngươi c.h.ế.t rồi, đó là kế mẫu của ngươi!”

 

Nghe đến đây, ta giận bừng trong lòng, lập tức bước vào, chỉ thấy Thông ca nhi – trưởng tử của Nhị phòng Lý thị – đang tranh giành với Hựu ca nhi.

 

Thông ca nhi lớn hơn Hựu ca nhi hai tuổi, vóc dáng rõ ràng cao hơn nhiều.

 

Hắn giật lấy món đồ cửu liên hoàn trong tay Hựu ca nhi, còn mạnh tay đẩy thằng bé một cái.

 

Hựu ca nhi ấm ức đến mức nước mắt rưng rưng, đôi mắt đỏ hoe, trông vô cùng tội nghiệp.

 

Nhưng Tống thị cùng mấy nha hoàn có vẻ đã quen với cảnh này, chỉ biết an ủi Hựu ca nhi, bảo trong viện còn đồ chơi khác.

 

Ta nén lửa giận, sải bước tới, giật lại món đồ chơi từ tay Thông ca nhi, mắng lớn:

 

“Thông ca nhi, con là ca ca mà lại đi bắt nạt đệ sao?!”

 

Hựu ca nhi thấy ta đến như thấy được cứu tinh, vừa khóc vừa nói:

 

“Mẫu thân, ca ca cướp rất nhiều đồ chơi của con, lần nào cũng cướp của con…”

 

Tống thị vội vàng nói:

 

“Phu nhân, trẻ con chơi đùa với nhau, không cần phải như vậy…”

 

Ta lạnh lùng liếc nhìn bà ta, ánh mắt khiến bà không dám nói thêm một lời.

 

Sau đó, ta đưa tay chọc vào trán Thông ca nhi, nghiêm khắc nói:



 

“Con còn nhỏ tuổi mà đã không biết điều như vậy!”

 

Thông ca nhi bị mắng liền khóc òa lên.

 

Một bà tử bên cạnh hắn vội vàng bước lên chắn trước mặt ta, không hài lòng nói:

 

“Đại phu nhân, trẻ con đùa giỡn với nhau thôi mà. Sao người lớn lại đi lấy đồ của trẻ con?”

 

Vừa nãy cả đám đứng đây làm như không thấy gì, giờ lại dám lên tiếng?

 

Ta lập tức giơ tay, tát bà ta một cái thật mạnh:

 

“Ta đã hiểu vì sao Thông ca nhi hư hỏng, đều do đám nô tài hống hách các ngươi dạy dỗ ra!”

 

Bà tử ôm mặt khóc lóc:

 

“Người… sao người lại đánh ta?”

 

Ta lạnh lùng đáp:

 

“Thông ca nhi cướp đồ của Hựu ca nhi, các ngươi không ngăn cản, lại còn xúi giục. Chẳng lẽ không đáng đánh? Ta nói cho các ngươi biết, Hựu ca nhi không còn mẫu thân ruột, nhưng vẫn còn ta – Việt Vô Cữu! Vẫn còn Việt gia chúng ta!

 

“Ngoại tổ phụ ta là Vệ Mãnh Tướng Quân, bảo vệ gia quốc tại Gia Lăng Quan! Nếu để người biết các ngươi ức h.i.ế.p trọng tôn của ông ấy, người chắc chắn sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u các ngươi tế cờ!”

 

Lời này vừa nói ra, bà tử cùng mấy nha hoàn lập tức tái mặt, run lẩy bẩy.

 

Bọn chúng không phải không biết chuyện này, chỉ là nghĩ rằng nhà mẫu thân ruột của Hựu ca nhi không can thiệp được đến đây mà thôi.

 

Sau khi dạy dỗ lũ người kia, Tống thị dè dặt nói:

 

“Phu nhân, chuyện này… liệu có phải hơi quá không… Dù sao cũng là người của Nhị phòng… Nhị phu nhân bà ấy…”

 

Ta nghiêm giọng:

 

“Có kẻ bắt nạt Hựu ca nhi, bà không đến báo cho ta, lại khuyên đứa trẻ nhẫn nhịn? Hựu ca nhi là trưởng tử đích tôn của Triệu gia, chẳng lẽ phải chịu nhục? Đây là đạo lý gì?”

 

Làm lớn chuyện ra là để cả phủ nghe thấy, xem sau này còn kẻ nào dám coi thường hai đứa trẻ của tỷ tỷ ta!

 

Trong chốn nhà cao cửa rộng, bọn hạ nhân thường chỉ biết bắt chước thái độ của chủ nhân.

 

Nếu ngay từ đầu không giành được sự tôn trọng, ngày sau càng khó sống!

Bình luận

Truyện đang đọc