VIỆT VÔ CỮU - YÊN HOA TAM NGUYỆT

26

 

Ta nhìn thẳng vào Triệu Ngọc Hoa, nói thẳng:

 

“Ta không phù hợp với Bá phủ, cũng không thể làm một người thê tử tốt. Ta đồng ý gả vào đây, chỉ là vì hai đứa trẻ. Ta và mẫu thân có giao hẹn mười năm, mười năm sau, ta sẽ trở lại Gia Dục Quan.”

 

Các cách vòng vo đều không hiệu quả, chỉ có thể nói rõ ràng.

 

Triệu Ngọc Hoa càng thêm kinh ngạc, hồi lâu không nói được lời nào.

 

“Nàng… nàng coi Bá phủ của ta là gì? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Triệu Ngọc Hoa môi còn dính máu, giọng nói đầy đau đớn.

 

Ta cười lạnh:

 

“Nếu không phải vì chàng không thể chăm sóc tốt cho Hựu ca nhi và Yên Nhi, ta cần gì phải hy sinh mười năm quý giá của mình? Chàng nghĩ ta nguyện ý suốt ngày ở trong cái phủ rách nát này sao?”

 

“Nay đã nói rõ, thì mong chàng phối hợp tốt, cùng nuôi dạy hai đứa trẻ. Sau này ta đi rồi, cũng sẽ nhớ ơn chàng.”

 

Triệu Ngọc Hoa từ từ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nói từng chữ:

 

“Nếu ta không đồng ý thì sao? Nàng là thê tử của ta. Nếu ta không đồng ý, nàng không đi được.”

 

Ta liếc hắn một cái, đáp:

 

“Chân mọc trên người ta, ta muốn đi thì sẽ đi.”

 

“Chàng nếu đồng ý hòa ly thì quá tốt, nếu không đồng ý, chẳng lẽ còn có thể cản được ta?”

 

Không phải ta coi thường hắn, nhưng cho dù hắn có tập hợp toàn bộ nhân lực trong Bá phủ, cũng không đủ để Hồng, Lục, Hoàng, Tử của ta ra tay mỗi người hai nhát.

 

Triệu Ngọc Hoa siết chặt nắm đấm, không nói một lời, chỉ trừng mắt nhìn ta đầy phẫn uất.

 

Ánh mắt hắn tràn đầy sự không cam lòng.

 

Ta không muốn ép hắn quá mức, nhẹ giọng nói:

 

“Mười năm sau, bọn trẻ không còn cần mẫu thân nữa. Khi đó chàng có thể cùng ái thiếp mỹ thê hưởng phú quý nhân sinh.”

 

“Tỷ tỷ phu, ta không thích kinh thành. Nếu chàng còn chút tình cảm với ta, thì đừng ngăn cản.”

 

27

 



Sau khi Triệu Ngọc Hoa rời đi, ta sai người mang cho hắn ít thuốc trị thương.

 

Ta lo hắn sĩ diện, không chịu đi khám, nhỡ đâu thương tích nặng hơn thì cũng là phiền phức của ta.

 

Nhưng lần này ta làm hắn tổn thương không hề nhẹ. Những ngày tiếp theo, hắn đều đóng cửa không ra, khiến hai đứa trẻ cũng lo lắng không thôi.

 

Hồng Yến nói:

 

“Người ở kinh thành quả nhiên yếu ớt quá mức.”

 

Lục Kỳ cười cợt:

 

“Đưa về Gia Dục Quan chúng ta, ruột lòi cả ra ngoài cũng chỉ cần nhét lại rồi tiếp tục đánh!”

 

Tử Hinh bình thường ít nói nhất, lần này cũng buông một câu:

 

“Vô dụng!”

 

Chỉ có Dao Hoàng vừa cười vừa lắc đầu:

 

“Gia chủ bị tổn thương không phải thân thể mà là trái tim. Các cô bao giờ mới trưởng thành đây?”

 

Ta không nhịn được mà mỉm cười. Ngoài ta ra, cả những người của ta cũng không thích hợp với nơi này.

 

Ta không quấy rầy Triệu Ngọc Hoa, để mặc hắn từ từ nghĩ thông suốt.

 

Những ngày sau đó, ta vẫn ngày ngày đến trang trại ngựa vui chơi.

 

A Tắc thỉnh thoảng cách ba, năm ngày lại đến. Hắn không nói chuyện phong nguyệt, chỉ cùng ta cưỡi ngựa trò chuyện.

 

Nhưng ta sợ chọc giận thêm Triệu Ngọc Hoa, bèn nói với A Tắc:

 

“Những ngày này huynh nên ít qua lại.”

 

A Tắc gượng cười hỏi:

 

“Là người bên nhà chồng nàng nói gì sao?”

 

Ta thở dài:

 

“Phu quân của ta, lần trước đã nhìn thấy chúng ta ở bên nhau. Huynh biết đấy, nội viện không yên, phiền toái lắm.”

 

A Tắc cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói:



 

“Được.”

 

Khi ta đi trước vài bước, chỉ nghe hắn khẽ nói một câu:

 

“Chúng ta không thể trở lại như xưa được nữa, phải không?”

 

Ta nhắm mắt lại, đáp nhẹ:

 

“Phải, không thể nữa.”

 

Đang nói, ta nhìn thấy Triệu Ngọc Hoa với khuôn mặt trắng bệch đứng trong góc, không biết đã đứng đó bao lâu.

 

Khi nhìn rõ mặt của A Tắc, cuối cùng hắn không thể bình tĩnh được nữa.

 

“Thần tham kiến… Thái tử điện hạ.”

 

28

 

Trên xe ngựa trở về, Triệu Ngọc Hoa không thể kìm nén nổi, lớn tiếng nói:

 

“Ta vốn định nói chuyện đàng hoàng với nàng, nào ngờ… người đó lại là Thái tử. Việt Vô Cữu, nàng nợ ta một lời giải thích.”

 

Nhìn đôi mắt hắn đỏ rực, ánh mắt âm trầm cố chấp, ta biết nếu không làm rõ chuyện này, hắn nhất định không chịu từ bỏ.

 

Nếu ta cứ giữ im lặng, hắn nhất định sẽ suy nghĩ lệch lạc.

 

Ta thở dài, nói:

 

“Chuyện này không có gì không thể nói, thực sự chẳng có gì cả…”

 

Chuyện phải bắt đầu từ mười lăm năm trước.

 

Mẫu thân sinh ta vào thời điểm phụ thân đang làm quan ở gần Gia Dục Quan.

 

Khi ta chưa đầy hai tuổi, phụ thân nhận được lệnh điều chuyển đến nơi khác. Mẫu thân thấy ta còn quá nhỏ, không đành lòng để ta trải qua hành trình dài, nên đã để ta lại bên nhà ngoại, một lần là mười lăm năm.

 

Từ nhỏ, ngoại tổ phụ nuôi dạy ta như một bé trai. Mười hai tuổi, ta đã theo ông ra trận g.i.ế.c giặc.

 

Lúc đó ngoại tổ phụ có bốn đứa cháu trai, trong nhà xếp ta là cháu thứ năm, bên ngoài tuyên bố ta là cháu trai thứ năm của ông.

 

Các huynh trưởng từ nhỏ đều gọi ta là Tiểu Ngũ.

Bình luận

Truyện đang đọc