VIỆT VÔ CỮU - YÊN HOA TAM NGUYỆT

Hồng Yến đã điều tra rõ ràng từ trước, bước đến bên cạnh ta nói:

 

“Bà tử họ Tôn là kẻ tệ hại nhất, chính bà ta xúi giục Thông ca nhi bắt nạt Hựu ca nhi. Còn Xuân Nha thì dở dở ương ương, còn Tuyết Tuyết cũng không phải loại tốt lành gì…”

 

Vài câu ngắn gọn, nàng đã chỉ ra từng tội trạng của đám nô tài.

 

Ta lạnh lùng nói:

 

“Được rồi, mỗi kẻ ba mươi gậy lớn, sau đó bán đến nơi khắc nghiệt làm nô!”

 

Hiện tại ta cần răn đe, nếu không đủ cứng rắn, sẽ không có tác dụng dọa người.

 

Đám bà tử và nha hoàn nghe vậy, liền đồng loạt quỳ xuống cầu xin tha thứ:

 

“Phu nhân, xin người tha cho chúng nô tỳ! Phu nhân, chúng nô tỳ biết sai rồi!”

 

Trong viện lập tức vang lên tiếng cầu xin rối rít.

 

Ta phất tay nói:

 

“Lôi đi đánh! Phải để cả Bá phủ nghe thấy!”

 

Hồng Yến lập tức xắn tay áo:

 

“Tiểu Hồ và bọn họ giỏi nhất là dùng quân gậy, nô tỳ sẽ sai họ làm ngay.”

 

Tiểu Hồ cũng là người ta mang từ Gia Dục Quan về, trước kia từng phụ trách hình phạt trong đội đột kích.

 

Nhưng nếu để Tiểu Hồ ra tay, e rằng bọn họ khó giữ được mạng.

 

Ta hạ giọng:

 

“Bảo Tiểu Hồ chú ý chừng mực, để chúng còn giữ được mạng sống.”

 

15

 

Trong khoảng thời gian này, ta luôn tránh đối đầu trực diện với Lý thị.

 

Lần này chính là cơ hội mà ta chờ đợi từ lâu.

 

Ta muốn hoàn toàn lập uy!



 

Lúc này, Triệu Ngọc Hoa bước vào viện, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

 

“Ta có chuyện muốn nói với nàng.”

 

Lão bá gia vừa rồi chắc chắn đã giữ hắn lại, chắc hẳn không hài lòng vì hắn không quản nổi thê tử mình.

 

Nhưng cha hắn mắng hắn, thì liên quan gì đến ta?

 

Ta nhướng mày, đi theo hắn vào chính phòng.

 

“Việt Vô Cữu! Nàng thật quá đáng! Tỷ tỷ nàng hiền thục ôn hòa như vậy, sao lại có một đứa thân muội như nàng?” Triệu Ngọc Hoa nghiêm khắc quát.

 

Nếu hắn không nhắc đến tỷ tỷ ta, ta còn chưa tức giận đến vậy!

 

“Nếu tỷ tỷ ta của ta còn sống, thấy Hựu ca nhi bị ức h.i.ế.p như vậy, chắc chắn sẽ còn nghiêm khắc hơn ta!” Ta giận dữ đáp lại.

 

Triệu Ngọc Hoa lạnh lùng nói:

 

“Nàng là con dâu dòng chính, sao lại có tính khí cay nghiệt đến thế? Vừa mới gả vào đã dám công khai chống đối phu quân, phản bác trưởng bối, sau này còn chuyện gì mà nàng không dám làm?”

 

Ta hỏi lại:

 

“Chàng còn mặt mũi trách ta? Nếu chàng có thể làm tròn trách nhiệm của một người cha, chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, thì trong nhà có xảy ra chuyện này không?

 

Chàng làm cha thất trách trước, không tự kiểm điểm lại còn dám oán trách ta? Ai cho chàng cái mặt dày như vậy?”

 

Triệu Ngọc Hoa lần đầu tiên bị ta phản bác như thế, tức đến nghiến răng:

 

“Việt Vô Cữu!”

 

Ta lớn tiếng:

 

“Thì sao?! Ta nói cho chàng biết, Triệu Ngọc Hoa, nể tình tỷ tỷ của ta, ta có thể cho chàng chút thể diện. Nhưng đừng nghĩ được một chút mà làm quá!

 

Ta – Việt Vô Cữu – không phải kẻ gây sự vô cớ. Nhưng nếu ai dám đụng đến ta, dù là thiên vương lão tử, ta cũng đánh không tha!”

 

Triệu Ngọc Hoa giận đến bật cười:

 

“Được, được, rất tốt!”

 



Hiếm khi đã xé toạc mặt, ta cũng không muốn tiếp tục giả vờ, khinh miệt nói:

 

“Ta tốt hay không, không cần chàng nói.”

 

Triệu Ngọc Hoa không nhịn nổi nữa, hầm hầm nói một câu:

 

“Đồ nữ tử thô lỗ, tự lo cho mình đi!”

 

Nói xong, hắn phất tay áo rời đi.

 

16

 

Sau trận náo loạn ở Bá phủ, hiệu quả vô cùng tốt.

 

Vốn dĩ ta chỉ là kế thất của Đại phòng, tuổi còn trẻ, mới chân ướt chân ráo vào cửa, người trong Bá phủ ít nhiều đều có chút khinh thường ta.

 

Nhưng sau sự việc này, mọi người đều biết ta vừa có dũng vừa có mưu, lại là kẻ cứng cỏi, không ai dám coi thường hai đứa trẻ của Đại phòng nữa.

 

Ngoại tổ phụ từng dạy ta, khi chưa nắm chắc thì có thể tạm thời nhẫn nhịn. Nhưng nếu đã tìm được cơ hội, thì nhất định phải ra tay dứt khoát, một đòn trúng đích, diệt trừ hậu họa.

 

Lý thị tuy đã kết thù với ta, nhưng bà ta đã hiểu được sự lợi hại, từ đó không dám chọc vào ta nữa.

 

Thái phu nhân và lão bá gia không hài lòng với cách hành xử mạnh mẽ của ta, nhưng ta không mắc sai lầm nào khác, nên họ cũng không làm gì được ta.

 

Yên Nhi và Hựu ca nhi tuy không tận mắt thấy cảnh ta đấu khẩu với mọi người, nhưng nghe người hầu kể lại, cả hai đều vô cùng ngưỡng mộ ta.

 

Đặc biệt là Hựu ca nhi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã biết ai tốt với mình, ai không tốt với mình.

 

Chỉ có Triệu Ngọc Hoa là ghi hận trong lòng, dứt khoát không đến chính phòng dùng bữa sáng nữa.

 

Hắn nghĩ ta sẽ bận tâm đến hắn sao?

 

Lại còn định dùng cách này để kiềm chế ta?

 

Ta giả vờ không biết, coi như không có sự tồn tại của hắn.

 

Nhưng hai đứa trẻ không thể như ta. Triệu Ngọc Hoa không đến, hai cái đầu nhỏ cứ quay qua quay lại, rõ ràng là rất mong nhớ hắn.

 

Quả nhiên, m.á.u mủ tình thân không gì thay thế được.

 

Nếu Triệu Ngọc Hoa không đến, vậy ta sẽ ép hắn phải đến.

Bình luận

Truyện đang đọc