VỢ ƠI, VỀ NHÀ NÀO!

"Á". Tiếng hét thất thanh vang vọng cả căn phòng.

"Hiểu Du, Hiểu Du? Sao vậy?". Anh vội vàng từ trên lầu lao xuống căn bếp lớn, lo lắng đến bên cô.

Cô mếu mếu dơ ngón tay lên, khuôn mặt tái mét lại. "Em..Em bị...đứt tay. Oa oa~" Cô lắc lắc ngón tay. Vài giọt máu rơi ra bắn vào áo sơ mi anh một màu đỏ thẫm.

"Đồ ngốc! Em xuống bếp làm gì hả?". Anh cầm tay cô lên, đưa ngón trỏ vào miệng, khoang miệng anh ấm áp làm cho cô thật xấu hổ.

"Em định nấu cơm, đang cắt rau thì..." Chưa kịp giải thích anh đã gào lên tìm mấy tên đầu bếp chỉ trích đáng sợ.

"Mấy người các ông lại để cô ấy đích thân xuống bếp nấu cơm? Xem ra tôi bỏ tiền thuê đều là lũ vô dụng, tới gặp Phong Lập lấy tiền lập tức rời khỏi đây!"

"A...Lục thiếu gia, là Tô tiểu thư năn nỉ chúng tôi muốn vào bếp. Không tin ngài cứ hỏi cô ấy." Bọn họ luống cuống toát mồ hôi quay sang nhìn cô khẩn cầu.

"Còn chưa nghe em giải thích đã trách họ rồi! Là em tự vào bếp gây chuyện đó. Em muốn tạo bất ngờ cho anh."

Cô làm cho anh một phen kinh ngạc không nói lên lời, lời nói của cô thẹn thùng anh nghe có chút thỏa mãn, cười nhẹ nhàng đưa cô ra khỏi bếp. "Bảo bối thật biết cách làm vừa lòng người khác."

"Vậy..vậy thiếu gia, còn chúng tôi?"

"Cho các người hai phút dọn dẹp đống chén bát lộn xộn trong bếp!" Anh tia mắt quay lại, sau đó bế bổng lên đưa cô lên lầu. Bọn họ nhìn chằm chằm vào đống bát đĩa dở dang còn nằm bừa bộn khắp nơi, thở dài thầm cảm ơn chúa lao vào dọn dẹp ngay lập tức.

Cô ngồi trên giường, nhìn anh lo lắng dán chiếc băng cá nhân nho nhỏ lên tay cô, môi mỉm cười tươi tắn, thật hết nói nổi. "Em bị đứt tay nhẹ thôi mà, không nhất thiết phải nằm một chỗ như vậy."

"Không được! Em phải nghỉ ngơi, thấy tác hại vào bếp của em chưa? Thật là..." Anh thở dài, vén mái tóc vào tai cô gọn gàng.

"Lục Tiêu Bá..."

Mặt anh lại cau có không hài lòng dí nhẹ vào chán cô. "Gọi anh là chồng!"

Cô ngơ ngác căng tròn mắt, người đàn ông này thật bá đạo hết sức, ở với nhau mới có một năm mà anh ấy đã tự cho mình cái quyền làm chồng rồi. Đôi môi đỏ hồng của cô giương lên, cười gian một cái. "Anh không phải là chồng em."

"Ý em là sao?" Anh thay đổi sắc mặt, mắt nhìn cô không rời.

Cô và anh đã bên nhau được một năm, trong khoảng thời gian này cùng ăn với nhau, cùng ngủ với nhau, không ai hiểu cô như anh ấy, ngược lại cũng không ai quan tâm anh bằng cô. Nhưng giữa anh và cô chỉ tiến triển đến giai đoạn này, cô vẫn luôn tự cho mình chỉ là người tình của Lục Tiêu Bá. Khoảng thời gian đã qua, ngoài cô ra bất kể người phụ nào có ý tiếp xúc với anh đều bị sự lạnh lùng của anh trừng phạt, có thể nói cô đối với anh là duy nhất, nhưng công việc của anh ngày càng bận rộn hơn, thời gian hai người dành cho nhau cũng không nhiều, sau những chuyến đi công tác xa, cô mới nhận ra bản thân cô không biết từ bao giờ đã yêu anh đến vậy. Sự nhớ nhung, mong chờ luôn bao trọn lấy cô khi anh không bên cạnh, anh đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu của cô từ rất lâu rồi. Bước chân vào Lục gia đã được một thời gian, cô vẫn chỉ là Tô tiểu thư được tổng tài bao nuôi mà thôi, không có một danh phận nào cả. Điều này khiến cô hoài nghi tình cảm của Lục Tiêu Bá đối với mình. Trước kia anh chưa từng đè cập đến chuyện kết hôn giữa hai người, sau này càng trốn tránh mỗi khi cô định mở lời, rốt cuộc đối với anh cô là gì? Đến khi không bình tĩnh được nữa, cô quyết tâm nói một lần cho ra lẽ.

"Lục Tiêu Bá. Chúng ta kết hôn đi!"

Anh nghe thấy từng câu từng chữ của cô, toàn thân khựng lại. Sau bao lâu người con gái này cũng nhận ra tầm quan trọng của anh đối với cô? Cuối cùng cũng biết đã đến lúc dừng lại mối quan hệ mập mờ không rõ ràng này? Anh không ngờ cô lại bạo dạn đến vậy. Toàn thân chìm đắm trong sự ngọt ngào, cầm lấy tay cô. "Bảo bối, em đang nói gì thế?"

"Anh không dám sao?". Cô hụt hẫng, nhìn xuống tay anh, câu nói của anh có quá nhiều ẩn ý, rốt cuộc thâm tâm anh đang nghĩ gì?

Anh áp mặt vào cô, tỏ vẻ bình tĩnh tiến sát lại hơn. Cuối cùng cô giật mình đẩy anh ra dứt khoát từ chối.

"Em biết ngay mà. Em không là gì cả!" Hai bên má long lanh dòng lệ, cô chua xót không nói lên lời. Anh ngạc nhiên với thái độ của cô, sau đó lại cười với cô như chưa có chuyện gì xảy ra. Kéo mạnh ôm cô vào trong lòng trêu ghẹo cô. "Tô tiểu thư có vội vàng quá không?"

"Không vội! Chúng ta đã quen nhau hơn một năm, em không muốn bên anh với tư cách là người tình. Nếu anh không đồng ý, em sẽ rời khỏi đây!"

"Kết hôn là chuyện trăm năm, không thể tùy tiện nói là làm. Em có chắc một đời bên cạnh anh, tin tưởng anh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa. Em làm được không?". Anh thở dài, buông lõng đôi tay xuống.

"Em tuyệt đối tin anh!" Cô lau khóe mắt, tự tin vỗ ngực làm cho anh suýt bật cười.

"Cô ngốc! Sao em lại ngốc như vậy? Lẽ ra anh mới phải là người cầu hôn em mới đúng. Anh yêu em!". Giọng nói anh trầm trầm, đáy mắt anh đều là sự chân thành lẫn yêu thương, anh hôn cô thật sâu, ôm cô thật chặt trong lòng, hận nỗi không thể nuốt cô vào bụng. Anh thật sự rất vui.

"Em cũng yêu anh..."

Sáng ngày hôm sau, khi bước ra cục sở dân chính, hai người tay trong tay hạnh phúc thân mật tiến tới chiếc xe của anh. Anh nói lễ cưới sẽ được tổ chức vào cuối năm nay, chính là năm đại cát để tổ chức hôn lễ long trọng, cô chỉ vui mừng đồng ý, miễn là trong tay đã có chiếc nhẫn và tờ giấy đăng ký kết hôn thì Lục Tiêu Bá đã là của cô mãi mãi. Hạnh phúc này cô có nằm mơ cũng chưa từng gặp, không ngờ giữa anh và cô bây giờ đã là quan hệ vợ chồng hợp pháp sau từng ấy tranh cãi và sự ghen tuông của anh. Tưởng đâu hai người có thể hạnh phúc mãi mãi, ai ngờ đây là sự mở đầu của cuộc bi kịch lớn giữa anh và cô sau này!

Bình luận

Truyện đang đọc