VỢ ƠI, VỀ NHÀ NÀO!

Sáng hôm sau.

"Đồ tiện nhân!"

Tiếng chửi đầy phẫn nộ của người phụ nữ cất lên khiến cho mọi người trong quán cafe nhỏ ai cũng chú ý. Cô gái tóc dài ngồi gần cửa sổ. nhất một ngụm trà ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt có chút ngỡ ngàng. Người phụ nữ trước mắt cô chắc cũng chạc tuổi, thân hình sồ xuề, trang điểm tuy hơi đậm nhưng ăn mặc lại có phần giản dị, nhìn chung với dáng vẻ này cô ta xứng đáng với danh vị "kẻ thứ ba". Sau khi đánh giá một hồi cô tiếp tục nhấp môi một chút trà, thường thức vị thơm ngon của nó.

"Tiện nhân, tao đang nói mày đấy!". - "kẻ thứ ba" nhìn cô quát ầm lên

Cô ngẩng đầu lên lần nữa, gương mặt vô cùng thanh tú, cằm thon gọn, đôi mắt to tròn, mũi cao, làn da trắng sáng, đôi môi nhỏ nhắn đầy hấp dẫn. Chỉ có điều quầng mắt cô hơi đậm, dường như đêm qua mất ngủ.

Hai bên nhìn nhau một hồi, Cô gái mới khẽ lên tiếng, điệu bộ rất thành thật: "Thực ra thì... Họ của tôi không phải là Tiện!"

"Tao không cần biết họ của mày! Tao gọi mày là tiện nhân có nghĩa là tao đang chửi mày đấy!!"

"Tiện nhân?", những ngón tay thanh mảnh giơ lên chỉ vào người đối diện. "Tôi thấy danh hiệu này xứng đáng với cô hơn."

"Mày không cần lắm điều, nói xem mày cần bao nhiêu tiền để rời xa anh ấy?". - Cô ta sững người, ném cái phong bì dày cộm xuống mặt bàn.

Dường như càng ngày "kẻ thứ ba" càng hung hăng thì phải, nhất là cái thể loại người đang ngồi trước mặt đây, đã dụ dỗ chồng người khác bỏ vợ bỏ con, lại tìm đến cô mặt dầy to tiếng.

"Cô yêu anh ta đến thế ư?"

"Tao yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tao, chúng tao đang yên lành hạnh phúc, mày đừng có xen vào!"

"Được rồi, Tôi hiểu rồi". Cô uống nốt trà trong tách, nhẹ nhàng đứng dậy. Cầm lấy tệp tiền dày cộm trên bàn, rút trong túi ra một chiếc máy ghi âm loại mini. "Còn đây là quà tôi tặng cô!".

"Kẻ thứ ba" nghi hoặc, do dự một hồi, cầm lên nhấn nút Play. Trong tức khắc giọng nói đầy kích động vặn volume to hết cỡ của chàng trai phá tan bầu không khí tĩnh lặng tại quán.

"... Anh yêu em Hiểu Du, anh rất yêu em! Trên thế giới này anh chỉ yêu mình em thôi! Hãy làm người yêu của anh nhé? Được không?"

"Vậy bây giờ vấn đề kia anh giải quyết thế nào?". - Một giọng nữ trầm nhẹ nhàng cất lên, rất rõ ràng là giọng của cô gái vừa rời khỏi quán cafe.

"Anh không hề thích cô ta chút nào, Cô ta cho rằng cô ta có tiền rồi cứ bám lấy anh, Nếu không em cứ thử nghĩ mà xem, lẽ nào anh lại thích con nhỏ xấu xí ỷ gia thế đó?"

"Ồ vậy sao? Còn em thì như thế nào?"

"Đương nhiên là anh yêu em rồi! Em trẻ trung, xinh đẹp, lại đáng yêu. Sau lần vô tình gặp em ở quán bar, từng lời nói của em, từng cử chỉ của em làm anh mê đắm, dù phải chết dưới tay em anh cũng thấy hạnh phúc!"

"Vậy tại sao anh không muốn ở bên cô ta?"

"Cô ta vừa xấu xí, lại đáng ghét, khó ưa, thế nhưng lúc nào cũng tưởng rằng mình xinh đẹp lắm, không những không hấp dẫn, còn bắt anh phải ngắm nhìn những lúc đi ngủ mặc bikini, bụng mỡ cô ta lúc này phải to gấp mấy lần ban ngày, lúc nào cũng sến súa, anh thật chịu không nổi..."

Cô ta nắm chặt máy ghi âm, khuôn mặt dần trở lên xanh nghét, cố nhấn nút cho máy dừng lại, nhưng nó không những không dừng mà còn phát ra tiếng to nhất.

Tất cả mọi người trong quán đều bị làm cho một trận cười nghiêng ngả. Sở Hưu Nhi định đứng lên chạy khỏi quán, thì bị bồi bàn chặn lại. Lý do là.. chưa trả tiền!

"Tôi thanh toán trước rồi mà!". Cô ta tức tái mặt

"Là thế này! Cô gái lúc trước khi về đã gọi theo rất nhiều điểm tâm và bánh ngọt mang đi!". Anh ta giải thích.

Sở Hưu Nhi nhanh chóng muốn rời khỏi đây, trong tay vẫn cầm chiếc mấy chết tiệt phát ra với âm lượng to nhất, cô ta rút trong túi ra cái thẻ, đúng là người nhà giàu không bao giờ mang tiền đi theo bên mình!

"Xin lỗi chỗ chúng tôi không quẹt thẻ, chúng tôi nhận thanh toán bằng tiền mặt!"

Sở Hưu Nhi đứng chết lặng hồi lâu mới hiểu chuyện. Thì ra mọi thứ từ đầu đến cuối đã bị sắp đặt, cô ta chỉ việc chui đầu vào.

Đâu đó ngoài đường một giọng cười hả hê vang lên đầy thích thú. Tô Hiểu Du lấy tay lau khóe mắt, cô ả đó thật đáng thương. Đúng là tình yêu làm cho con người ta điên cuồng mất đi lý trí. Cô ta luôn không biết rằng, người mình yêu thương nhất, tin tưởng nhất, hàng ngày chàng chàng thiếp thiếp với mình lại phải bội mình, đúng là gieo nhân nào gặt quả đó. Cướp chồng người ta, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, cuối cùng vẫn bị bản tính "ngựa quen đường cũ" của anh ta làm cho một vố mất mặt trước nơi đông người!!

Tô Hiểu Du cô trước nay tuy chưa từng thích thú với bất kì người đàn ông nào, nhưng xung quanh cô không thiếu những tên mù quáng lao vào cô như con thiêu thân, còn cô chỉ đứng một bên hưởng lợi, không mất mát gì cả, chỉ tội cho những con người ngây thơ, suy nghĩ non nớt cứ nghĩ người bên mình sẽ mãi chung thủy với mình, mãi mãi một tình yêu. Đúng là lũ khờ! Đến khi bị phản bội, biết mình ngu ngốc cũng đã quá muộn!

Hắn ta theo đuổi cô suốt mấy tháng nay, suốt ngày đưa tình đưa ý làm phiền cô chết đi được, ai ngờ lại được "cô vợ yêu" của hắn tìm tới thế này, thật là ý trời khó tránh, bớt được một phiền toái còn hơn hàng trăm phiền toái leo lên đầu.

Tô Hiểu Du cười tà mị rút phong bì ra, liếm nhẹ đầu ngon tay đếm số tiền trong đó.

**Ây gu tháng này không lo chết đói rồi, đúng là phải cảm ơn cô ta mới phải, mô phật mô phật!** Cô khoái chí bước nhanh.

[...]

Ngày chủ nhật đúng là chán chết, cô thay xong quần áo nhảy ùm lên giường, ăn một miếng điểm tâm. Điện thoại cô reng lên một cái, là tin nhắn. Mở ra xem, trước nay cô chưa sợ hãi bất kì cái gì, cũng chưa sợ bất kì ai, nhưng điều làm cô sợ lúc này chính là tên Lục Tiêu Bá kia. Tin nhắn rõ ràng: "Tô Hiểu Du, rất mong chờ đến ngày mai, chúc cô ngày đầu đi làm thuận lợi!"

Đọc xong cô dựng hết tóc gáy, con người này thật làm cho người khác khiếp sợ! Chốn không được, chạy không xong, hắn ta bắt buộc cô phải đối diện rồi! Được lắm, trên đời này có cái gì làm khó được cô chứ, chỉ là một tên đàn ông, trước sau cũng bị cô đánh gục!

Nghĩ đến đây cô liền cười thỏa mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc