VỢ ƠI, VỀ NHÀ NÀO!

Anh cảm nhận được ngụ ý trong câu nói của cô liền càng ôm cô thật chặt, khuôn mật nở nụ cười tươi rói. Cô quan tâm anh rồi! Thật sự đã để ý đến cảm xúc của anh! Cô cho phép anh chăm sóc cô rồi. Bây giờ không có gì có thể ngăn cản anh đến bên cô cả.

"Không được chết vì em? Ha~ Lần đầu tiên có người ra lệnh cho anh."

Sau gáy cô hơi thở nóng cùng lời lẽ rõ ràng, cô hơi xấu hổ muốn buông anh ra nhưng rất nhanh chóng bị anh ôm chặt đến nỗi không thể thoát ra. Liền ngoan ngoãn ngồi im cho anh ôm hồi lâu.

"Em có đẹp không?" Cô đột nhiên hỏi câu kì lạ khiến anh bất ngờ cười khúc khích.

"Dù có đẹp đến đâu hoa vẫn là loài mỏng manh, yếu đuối...chẳng thể nào đẹp mãi với thời gian."

"Ý anh là em sẽ ngày một xấu đi hả?" Cô bất mãn nhéo eo anh một cái nhẹ.

"Dù em có xấu đi anh vẫn không bỏ em." Anh hôn nhẹ lên chán cô, nụ hôn dịu dàng rạo rực mùi vị tình yêu.

"Hừm. Hoa đẹp cuối cùng vẫn phải tàn, người đẹp cuối cũng vẫn sẽ tan. Mạng sống con người cũng có hạn nên mới đáng quý, chính vì có hạn nên chúng ta mới phải cố gắng. Anh đã hiểu được tầm quan trọng của sự sống và cái chết chưa?" Mục đích cô hỏi câu trước chỉ muốn anh nhận ra rằng trên đời này không có bất kì ai thiếu ai mà không sống được cả. Giai đoạn đầu sẽ khó khăn, về sau chúng ta nhìn lại mới thấy mình từng rất kiên cường. Cô muốn Trần Phong đừng nghĩ đến cô nữa, cũng đừng coi cô là màu sắc suy nhất trong thế giới rộng lớn của anh.

"Anh biết, anh hiểu rồi. Đừng giảng dạy anh nữa." Anh buông cô ra, ánh mắt chút khó hiểu nhìn cô.

Nhìn Trần Phong tức giận cô vui đến nỗi không ngậm miệng. Đúng là có người tâm sự cùng quên luôn cả bệnh tật, nói chuyện với anh rất vui, dường như chỉ cần bên cạnh anh liền cảm thấy an toàn. Cả ngày anh chỉ mang lại cho cô tâm trạng hứng khởi, không khiến cô phải buồn rầu bao giờ cả. Người như anh lẽ ra phải tìm được một cô gái rất tốt nên duyên vừa lứa rồi. Ở tuổi hai mươi chín đã không còn trẻ trung gì nữa. Hai năm trước nếu không vì bắt gặp phải anh liệu giờ này anh đã có vợ và sinh con chưa nhỉ? Cô bụm miệng cười xấu xa khi nghĩ đến cảnh tượng anh chăm sóc con nít, hai bên hai đứa trẻ dỗ hoài không nín khóc.

"Còn dám suy nghĩ vớ vẩn? Đừng nghĩ nữa, đầu óc em không dùng được đâu!" Anh nhăn mặt nhìn thái độ tủm tỉm của cô.

"Đầu óc anh mới không dùng được đó!" Cô nín bặt trừng mắt đăm chiêu nhìn anh, dám nói cô không dùng được đầu óc. Đáng ghét!

Thật sự Trần Phong là một người đàn ông xuất sắc trên mọi phương diện, anh ấy thừa sức khiến tất cả phụ nữ trên thế giới này phải mê muội vì mình. Trong khi cô lại chẳng có gì cứng với anh, chưa kể đến việc bản thân từng ly hôn, mối quan hệ với chồng cũ còn không rõ ràng, mới sáng nay còn... Cô đã không còn ở cái độ tuổi mơ mộng yêu đương nữa rồi. Nếu Trần Phong yêu cô thật lòng thì không nói, ngộ nhỡ anh chỉ cảm nắng cô một chút thì cô đúng là không thể chấp nhận được.

"Sao em phản ứng mạnh quá vậy chứ?" Anh cười cười, thu tay lại chỉnh trang áo.

Cô hấp tấp quay đi, mắt đảo loạn. Lại nghĩ xấu anh nữa rồi.

"Nghĩ gì mà mặt đỏ hết lên thế kia?" Anh nhìn cô xảo quyệt, ánh mắt soi mói khuôn mặt cô.

"Em đang ốm đó! Đỏ mặt là đương nhiên!" Cô biện hộ cho bản thân xong liền ngẩng mặt lên.

"Được rồi. Anh không chấp nhất với người bệnh."

Đợi tâm trạng anh ổn định lại, cô liền co cơ thể lại ôm hai đầu gối. Mái tóc hơi rũ ra phía trước, không nhìn anh, càng không muốn nhìn anh.

"Sao vậy? Bị anh dọa cho đến ngốc rồi hả? Sao không nói gì hết?" Trần Phong đưa tay vén mái tóc dài của cô ra phía sau. Cô hơi nóng mặt nhưng cũng không nói gì cả, là không dám nói ra, sợ rằng tâm trạng vui vẻ của anh bây giờ bị cô phá vỡ mất.

Cô lắc lắc đầu nở nụ cười, nụ cười khiến đối phương cảm thấy chua xót, tan nát cõi lòng.

"Phong. Em muốn giải thích chuyện trước đó ở công viên với anh."

Không gian đột nhiên trở nên lạnh lẽo lạ thường, không ai lên tiếng, chỉ còn lại hai hơi thể đều đều.

"Em vẫn còn yêu Lục Tiêu Bá..." Giọng nói cô nhàn nhạt nhưng Trần Phong nghe rõ ràng vô cùng. Anh cứng họng thắt chặt lòng bàn tay. "Sau khi ly hôn em không thể quên anh ấy. Em không muốn đến với anh nhưng trong lòng âm thầm không chấp nhận anh. Như vậy sẽ khiến anh tổn thương."

Anh lạnh lùng nhìn cô.

Sao cô ấy có thể nói ra những lời này một cách nhẹ nhàng đến vậy.

"Anh biết."

Cô nhìn anh, đôi mắt ngờ vực sâu thẳm. Anh vốn đã biết lòng cô không có anh cớ sao vẫn ngốc đến nỗi bên cô để nhận buồn rầu cùng chán nản của một gã si tình. Chính anh đang tự hành hạ bản thân anh.

"Vậy nên...đừng yêu em có được không? Em xin anh...em không thể bên anh...chúng ta có thể trở thành những người bạn...nếu anh muốn anh có thể bên em như một người anh trai. Em vốn không có anh hay chị, thật tốt nếu có anh bên cạnh chăm sóc!" Cô không dám nghĩ đến cục diện tiếp theo liền đánh trổng lảng.

Tuy vậy cô không biết rằng lời lẽ của cô đang giết anh từ từ. Làm anh trai? Làm một người bạn? Anh đều không cần. Cô thật tàn nhẫn, biết anh yêu cô nhưng lại muốn anh bên cô, chăm sóc cô như anh trai? Cô từ khi nào trở nên vô tâm như vậy? Ngỡ cô chấp nhận anh, thì ra cũng chỉ là ảo tưởng một mình anh đem lại.

Anh trầm mặc một lúc, vẻ mặt mỏi, bộ dạng nhếch nhác của anh từ từ cử động. Anh đứng bật dậy không nhìn cô mà quay lưng đi. Cô không dám lên tiếng gọi anh quay lại, còn anh chỉ mong cô níu kéo anh dù chỉ một chút, một chút thôi là có hy vọng rồi!

"Anh vẫn chờ đợi câu trả lời của em. Anh tự tin có thể làm em quên hắn. Tô Hiểu Du, chỉ cần em mở lòng. Anh đi đây." Anh bước chân nặng trịch ra khỏi cửa. Rất nhanh căn phòng trở về trạng thái tĩnh lặng cô đơn. Cuối cùng cô vẫn phải đối diện với không gian này. Đáng sợ quá, mệt mỏi, đau đầu. Mọi chuyện trở nên phiền phức, cô không biết bản thân đang làm đúng hay sai nữa rồi. Cô chỉ muốn vùi mình vào khoảng trống nào đó rồi nhắm chặt mắt lại, hưởng thụ yên bình không có những cuộc cãi vã, không có những lần suy nghĩ mệt mỏi, không có hình bóng của ai hết. Chỉ mình cô thôi là đủ. Ước gì...cô có thể nằm đây mãi, nằm đến khi không thể tỉnh lại đến đối diện với sóng gió ngoài kia...

Bình luận

Truyện đang đọc