VỢ TRƯỚC ĐỪNG KIÊU NGẠO

Chương 402

Đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một anh bạn nhỏ đẹp trai như này.

“Phấn khích cái gì chứ? Chờ chút nữa nó xấu mặt sẽ biết thôi.”

“Đúng vậy, một đám ngu ngốc ồn ào!”

Những người tham gia cùng nhau tiến vào cũng đang chờ lên sân khấu, nhìn thấy một màn này lại bắt đầu châm chọc, đặc biệt là cậu bé mặc âu phục nhỏ màu trắng kia.

Kết quả sau khi diễn tấu bắt đầu, Hoắc Dận giống như một chàng hoàng tử nhỏ đứng ở giữa sân khấu, trước mặt mọi người kéo ra nốt nhạc đầu tiên, phòng ghi hình trong nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đây tuyệt đối không phải là tiểu hài tử qua nhà.

m chuẩn kia, Hoắc Dận vốn chưa từng tiếp nhận chỉ huy hiện trường, vậy mà khi dàn nhạc giao hưởng mở nốt nhạc đầu tiên, cậu đã tìm được một cách chuẩn xác.

Sau đó cậu rất bình tĩnh bắt đầu vuệc chơi của mình!

“Tuyệt vời, đứa nhỏ này lợi hại như vậy.”

“Đúng vậy, hơn nữa nó còn có thể phối hợp với nhạc cụ phía sau, anh xem phối hợp với đàn dương cầm, còn có dàn nhạc, chậc chậc…”

Trong phòng thu bắt đầu phát ra không ngừng những tiếng thán phục.

Ôn Hủ Hủ không hiểu về âm nhạc lắm, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, cô biết mọi người đang khen ngợi con trai cô, cô chợt cảm thấy vui vẻ chụp liên túc mấy tấm ảnh rồi gửi đi.

Ôn Hủ Hủ: “Nhìn kìa, con trai có đẹp trai không?”

Lúc đó Hoắc Tư Tước thật ra cũng đang xem tivi, nhưng sau khi nhận được tin nhắn này, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, sau đó hắn cầm điện thoại trả lời một câu.

Hoắc Tư Tước: “Tôi nuôi.”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Người đàn ông nào?

Hắn nuôi thì rất giỏi sao? Đó vẫn do cô sinh ra, không có cô sinh, anh nuôi cái khỉ khô.

Ôn Hủ Hủ vốn định bỏ điện thoại xuống, nhưng suy nghĩ một chút, cô không cam lòng yếu thế, vẫn trả lời: “Mặc Bảo tôi nuôi cũng rất giỏi, lần sau thằng bé thi đấu, anh dẫn nó đi.”

Hoắc Tư Tước nhận được tin nhắn, nếu đổi lại là trước kia có thể sẽ cảm thấy rất nhàm chán, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy rất hưng phấn.

Vui sướng hơn anh ta làm bất cứ điều gì.

Hoắc Tư Tước: “Được, chú ý đến đứa trẻ, đừng đi lung tung.”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Làm sao hắn biết mình đang đi lung tung? Chẳng lẽ cô đi chụp mấy tấm ảnh cho con trai còn để cho hắn nhìn thấy rồi?

Ôn Hủ Hủ lập tức nhìn về phía sau, ma xui quỷ khiến sau lưng toát mồ hôi lạnh, cũng không dám tùy tiện đi lại nữa.

Hoắc Dận biểu diễn khoảng bốn năm phút, sau đó khi một khúc nhạc hoàn tất, trong phòng thu lại vang lên một tràng vỗ tay như sấm.

“Wow! Anh trai thật tuyệt vời! ”

Bình luận

Truyện đang đọc