151: Em Nguyện Làm Đôi Mắt Cho Anh
Sầm Cảnh Đình chỉ cho rằng chuyện này là người trong nhà làm nhưng anh không ngờ đến lại do đích thân mẹ mình đứng phía sau, tâm tình anh phút chốc trùng xuống.
Rốt cuộc mẹ anh coi trọng 5% kia đến mức nào đây?
“Chuyện này đừng để cô ấy biết.” Sầm Cảnh Đình dặn Khải Nam một câu, anh không phải muốn giấu cô nhưng anh có tính toán riêng của mình.
Khải Nam cũng hiểu chuyện này có phần khó tiếp thu với cả hai người lại bảo: “Vâng, thiếu gia…”
Hắn muốn nói gì lại thôi, Sầm Cảnh Đình nhạy cảm phát hiện trầm giọng nói: “Còn gì sao?”
“Thiếu gia, tôi có thể giúp đỡ tiểu thư hay không?” Khải Nam có chút khó xử hỏi.
Sầm Cảnh Đình biết tiểu thư trong miệng Khải Nam là ai, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Đây là chuyện riêng của cậu không cần phải hỏi tôi.”
“Cảm ơn thiếu gia.” Khải Nam thở phào nhẹ nhõm, hắn biết thiếu gia nói vậy tức là ngầm đồng ý.
Báo cáo xong Khải Nam rời đi, Dương Ái Vân cũng từ chỗ ông Sầm quay trở lại, thấy anh có vẻ trầm tư cô đi đến ôm cổ anh từ phía anh hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì khiến anh phiền não à?”
“Không có, ông nội gọi em có chuyện gì?” Nghe thấy giọng cô Sầm Cảnh Đình thoát khỏi suy nghĩ của mình thuận tay kéo cô vào lòng.
Dương Ái Vân im lặng hai giây mới hỏi: “Đình, anh có dự tính gì cho tương lai không?”
“Dự tính? Ý của em là gì?” Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt hỏi.
“Chẳng hạn như có muốn thử sức với một công việc mới hay không?” Cô tính nói có muốn quay lại công ty không nhưng như vậy thì trực tiếp quá, anh lại nhạy cảm chắc chắn sẽ suy nghĩ linh tinh, cho nên cô chuyển qua cách hỏi khác thăm dò ý anh.
“Có phải anh vô công rồi nghề, chỉ là một thiếu gia vô dụng nên em bắt đầu chán ghét anh rồi, đúng không?” Giọng điệu của Sầm Cảnh Đình có vẻ nhạt đi vài phần.
Dương Ái Vân phản bác: “Bậy bạ, không cho anh nghĩ như vậy, cho dù anh không một xu dính túi em vẫn có thể nuôi anh, bản lĩnh của em rất lớn đấy.”
Câu này khiến Sầm Cảnh Đình nở nụ cười: “Ừm, em giỏi nhất.”
Dương Ái Vân thấy tâm trạng anh tốt lên mới giãi bày: “Thực ra ông nội nhờ em khuyên anh quay lại công ty, nhưng em chỉ muốn anh có thể thực hiện theo đúng lý tưởng của mình thôi.”
“Cho nên em mới thăm dò anh sao?” Sầm Cảnh Đình như có như không tiếp lời cô.
“Vâng, không phải em cố tình lấp li3m, chẳng qua anh quá nhạy cảm nên em sợ…”
“Anh đều hiểu những suy nghĩ của em.” Sầm Cảnh Đình ngắt lời cô: “Ái Vân, từ nay không cần phải dè chừng anh như thế, có em làm động lực anh đã không còn tự ti như trước nữa, càng không nghi ngờ em.
Vì vậy cứ nói thật lòng mình, anh muốn giữa đôi ta không có ngăn trở gì cả.”
Hiếm khi Sầm Cảnh Đình lại nói nhiều như vậy Dương Ái Vân cảm thấy rất vui, điều này có nghĩa là anh càng lúc càng mở lòng hơn với cô rồi.
“Đình, anh thế này thật tốt biết bao.” Dương Ái Vân tựa sát ngực anh, người đàn ông này cuối cùng cũng tìm được bản thân.
Để cô không phải nặng lòng Sầm Cảnh Đình nói rõ: “Anh đã rời công ty hơn một năm, lúc đi không có ý định sẽ quay lại vì anh biết bản thân mình đã mù vĩnh viễn không cách nào cứu chữa.
Cho nên anh mặc kệ tất cả, thu mình trong thế giới của bản thân, thậm chí oán hận tất cả những người đã coi thường anh.”
Sầm Cảnh Đình tâm sự trùng trùng, Dương Ái Vân hiểu những nổi thống khổ của anh, cô đưa tay lên sờ vào khóe mắt của anh lại vuốt nhẹ một cái hỏi: “Đau không?”
Mí mắt của Sầm Cảnh Đình hơi run nhẹ, anh không tránh né như lần trước mà mặc cô động chạm, ngón tay của cô mềm mại dịu dàng không khỏi an ủi được nỗi đau âm ỉ trong lòng anh.
Anh cứ thế để cô an ủi mình, một hồi lâu mới bắt lấy tay bàn tay bé nhỏ khàn giọng nói: “Không đau.”
“Nói dối, ông bảo với em mắt anh bị thủy tinh cứa vào, như vậy mà không đau sao? Đau chết đi được ấy.” Dương Ái Vân có chút nghẹn ngào, cô không thể nào hình dung ra lúc đó anh đau đớn thế nào, ấy vậy mà người đàn ông này lại nói như thể không có chuyện gì.
Nghe cô nói anh liền hiểu cô đã biết hết mọi chuyện, Sầm Cảnh Đình cũng không còn nhớ lúc đó mình có đau hay không, anh chỉ biết hai mắt anh máu chảy ròng ròng hòa cùng với nước mưa lạnh buốt, hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là căn nhà đang cháy trong biển lửa.
“Thật đấy, anh không đau đớn như em nghĩ đâu.” Sầm Cảnh Đình vuốt tóc cô nói, anh đã quên rồi cho nên cứ mặc định nó không đau đi, mọi chuyện đã qua cũng không muốn nhớ lại.
Dương Ái Vân ôm chặt lấy anh như thay hành động an ủi nỗi đau khi ấy, lại không khỏi đau lòng nói: “Sầm Cảnh Đình, anh đau thì cứ nói đau, trước mặt em anh cần gì phải che giấu chứ, anh không coi em là vợ anh sao, những lời nói lúc trước chỉ nói cho có lệ thôi đúng không?”
Người phụ nữ này chưa gì đã nổi cáu với anh rồi.
Sầm Cảnh Đình cũng hết cách với cô đành nói: “Lúc đó sự việc xảy ra bất ngờ anh chưa cảm nhận được nỗi đau đã ngất rồi, không phải nói dối em.”
“Thật không?” Cô chớp động ánh mắt nhìn biểu cảm của anh.
Sầm Cảnh Đình đưa tay từ sau chạm nhẹ khuôn mặt cô, khẽ lau đi giọt lệ nơi mí mắt.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người khóc vì đau lòng cho anh, anh nhẹ nhàng nói: “Là thật, không tin anh sao?”
“Không phải không tin tưởng mà cứ nghĩ đến cảnh tượng anh bị thương em không kìm được đau lòng, Sầm Cảnh Đình, từ nay về sau em sẽ bảo vệ anh, không để anh chịu tổn thương nào nữa, được không?” Dương Ái Vân nói lời đảm bảo, giọng chắc như đinh đóng cột.
Sầm Cảnh Đình thỏa mãn cười khẽ: “Ừm, cả người anh giao cho em bảo quản.”
Dương Ái Vân lúc này mới hài lòng lại bảo: “Phải rồi, đôi mắt của anh ông nội nói đã tìm được một đôi mắt phù hợp nhưng nó có khiếm khuyết về ánh sáng, tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ dưới 30%, Đình, anh có muốn thử không?”
Sầm Cảnh Đình trầm tư rất lâu mới nói: “Cho anh chút thời gian suy nghĩ, được không?”
“Ừm, Đình, anh quyết định thế nào cũng được, hãy nhớ luôn có em bên cạnh anh, không nhìn thấy không phải vấn đề gì to tát, em nguyện làm đôi mắt của anh.” Dương Ái Vân chân tình nói, cô cũng ôm anh thật chặt.
Sầm Cảnh Đình nghe được những lời này như tia nắng chiếu rọi vào tim, ấm áp mà êm dịu.
…………….
Những ngày kế tiếp Dương Ái Vân siêng năng tập đàn, cô hầu như là ở nhà chơi đàn cùng Sẩm Cảnh Đình, thế nhưng hôm nay là thứ bảy cô có hẹn dạy đàn cho Sầm Cảnh Đông nên đến chỗ Liễu Khánh An, nhân tiện tặng quà cho cô ấy.
Không ngờ đến nơi lại thấy cô bạn đi cà nhắc, đã vậy tinh thần còn vô cùng uể oải, tâm sự một hồi cô mới rõ nguyên do sự việc.
Dương Ái Vân không khỏi cảm thán cô bạn xui xẻo, lại hỏi: “Cậu bị thương như vậy ai đưa cậu về, sao không gọi cho tớ?”
Nhắc đến chuyện này Liễu Khánh An có chút chột dạ, cô không kể mình gặp Sầm Hạo Nhiên chỉ nói: “Tớ nhờ nhân viên gọi điện cho cứu thương, sau đó bố mẹ tớ đến, cũng không có gì nghiêm trọng, do cô ta đánh mạnh quá nên lúc đó tớ không đứng lên được thôi, hai ba ngày đã khỏi rồi.
Mặc dù có chút xúi quẩy nhưng trong cái xui có cái may, mẹ không còn ép tớ đi xem mắt nữa”
“Cậu còn cười được, có thật như cậu nói không?” Dương Ái Vân rất giỏi trong việc quan sát ánh mắt và biểu hiện của người khác, cô nhìn ra được cô bạn đang che giấu mình chuyện gì đó.
Liễu Khánh An xua tay: “Làm gì có chứ? Tin tớ đi mà.”
“Cậu đáng nghi lắm, bạn thân bao nhiêu năm tớ còn không rõ cậu sao? Nói thật đi.” Dương Ái Vân ép sát đến cùng.
“Không có mà.” Liễu Khánh An không biết giải thích sao thì chuông cửa vang lên, cô mừng rỡ nói: “Chắc học sinh của cậu đến rồi.”
Thấy bộ dạng này của Khánh An cô càng thêm nghi ngờ nhưng không có thời gian truy cứu thêm đành ra mở cửa, người đến đúng là Sầm Cảnh Đông.
Nhưng hôm nay sắc thái của cậu nhóc cũng có vẻ không tốt.
Nhìn thấy cô vẫn lễ phép chào hỏi một tiếng nhưng giọng yếu ớt: “Em chào chị dâu….
à không, cô giáo.”
Lúc học đàn hai người là cô giáo và học trò nên xưng hô cần phải tùy trường hợp, mà hôm nay Sầm Cảnh Đông có chuyện trong lòng nên có vẻ lúng túng.
“Vào nhà trước đi.” Dương Ái Vân bảo.
Sầm Cảnh Đông bước vào trong, Liễu Khánh An không tiện nên Dương Ái Vân đi đến tủ lạnh lấy một lon coca đưa cho cậu.
“Đi đường mệt không, uống nước đi.”
“Cảm ơn cô.” Sầm Cảnh Đông cầm lấy lon nước nhưng chỉ xoa xoa không uống.
Dương Ái Vân đành phải bắt chuyện: “Có chuyện gì sao?”
Cậu lắc đầu, ánh mắt do dự không nói.
Cô thở dài: “Cậu không nói thì tôi cũng không hỏi nữa, có điều tình thần thế này sẽ không cảm nhạc được, nên hôm nay tôi sẽ không dạy cho cậu.”
“Đừng mà, chị dâu, hãy dạy đàn cho em.” Sầm Cảnh Đông có chút gấp gáp.
Dương Ái Vân biết ngay là có chuyện lại nói: “Tinh thần không có thì học cái gì, nếu không trước tiên cậu nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ, mẹ em…” Sầm Cảnh Đông nói mãi không nên lời.
Dương Ái Vân vô cùng có kiên nhẫn chờ cậu nói, mãi một lúc khi cô và Liễu Khánh An trao đổi ánh mắt cậu mới mở miệng nói: “Mẹ bắt em kết hôn.”
“Cái gì?” Cả hai người đồng thanh..
Dương Ái Vân trong lòng càng thêm nghi hoặc: “Tại sao mẹ lại bắt cậu kết hôn, không phải cậu còn đang đi học sao?”
“Giám đốc Hàng là bạn của mẹ em, con gái của ông ta có tình cảm với em, ông ta nói chỉ cần em đồng ý cưới cô gái đó thì ông ta sẽ có cách cho em vào công ty.” Sầm Cảnh Đông rũ mắt nói.
“Trời đất ơi, cái chuyện ngược đời gì thế này, cậu đường đường là thiếu gia nhà họ Sầm muốn vào công ty là chuyện dễ như trở bàn tay, còn phải đi nhờ cậy vào một người dưng, mẹ cậu có bị gì không vậy?” Liễu Khánh An là người phản ứng đầu tiên.
Cô không hiểu tình hình nên cảm thấy phi logic, chỉ có Dương Ái Vân hiểu rõ nên giải thích: “Đến tận lúc này ông nội vẫn không để Cảnh Đông vào công ty, mẹ chồng tớ nhiều lần bàn bạc đều bị ông lấy cớ Cảnh Đông còn nhỏ, bà ấy sốt ruột nên muốn tìm mọi cách để con mình vào công ty.”
“Lại còn có chuyện này sao?” Liễu Khánh An không nghĩ nhà họ Sầm phức tạp như vậy, cũng may cô không dính dáng gì đến nhà này nếu không thì… Nghĩ đến đây trong đầu cô lại đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của người đàn ông, cô có chút hoảng sợ nhanh chóng lắc đầu.
Dương Ái Vân nhìn Sầm Cảnh Đông đang cúi mặt nói: “Yên tâm đi, còn có ông nội nữa một mình mẹ không quyết định được đâu.”
Nghe vậy Sầm Cảnh Đông mới ngẩng mặt lên, trong mắt chứa một tia hy vọng: “Chị, chị có thể nói với ông nội giúp em được không?”
“Sao cậu không trực tiếp nói với ông?” Dương Ái Vân hỏi.
“Mẹ em cho người canh chừng em không đến chỗ ông được, mẹ muốn tiền trảm hậu tấu, để em và cô gái kia đi đăng ký kết hôn trước mới nói với ông.” Sầm Cảnh Đông buồn rầu nói.
“Má ơi, sao lại có một người mẹ như thế.” Liễu Khánh An cảm thán thay cậu nhóc, cũng không biết nói gì hơn.
“Được rồi, tôi giúp cậu chuyện này, hôm nay tạm nghỉ đi, cậu có nơi nào muốn đi thì đến đó thư giãn một chút.” Dương Ái Vân nói.
Sầm Cảnh Đông lắc đầu: “Khó khăn lắm em mới đánh lừa được vệ sĩ đến đây, không thể đi đâu được nữa.”
Dương Ái Vân không biết bà Nhung đang nghĩ cái gì, cô nói: “Được rồi, vậy cậu vào phòng tự học đàn đi.”
Đánh đàn cũng có thể giải tỏa được nỗi lòng cho nên Dương Ái Vân để cậu nhóc không gian riêng.
Liễu Khánh An không khỏi cảm thán: “Nhà họ Sầm thật sự đáng sợ, Ái Vân, sao cậu có thể sống trong căn nhà đó chứ?”
“Vì yêu.” Dương Ái Vân trả lời, lại nở nụ cười chân thành, cô nhớ Đình của cô rồi, chỉ xa nhau có mấy tiếng thôi mà cứ ngỡ như mấy ngày, đúng thật là không thể nào xa anh một phút.
Liễu Khánh An nhìn bạn mình chìm đắm trong tình yêu chỉ cảm thán một câu: “Cậu đúng là mê mệt Sầm Cảnh Đình, mấy người yêu nhau nhưng cũng phải tém tém lại một chút, tôi còn là người độc thân đấy cô nương.”
“Rồi sẽ có một người đàn ông đến bên cạnh cậu làm cậu si mê thôi.” Dương Ái Vân như có như không bảo.
Liễu Khánh An lại vì câu nói của cô bạn mà nghĩ đến người nào đó, phút chốc ngẩn ngơ.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Dương Ái Vân rung lên, nhìn thấy số lạ cô chần chừ một lát mới nghe máy: “Alo.”
“Xin chào Sầm thiếu phu nhân.” Một giọng nói nham nhở của người đàn ông vang lên trong điện thoại.
“Anh là ai?” Dương Ái Vân nhíu mày hỏi, trong lòng dấy lên sự bất an.
Người đàn ông chậm rãi nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chồng cô, Sầm đại thiếu gia đang ở chỗ chúng tôi, vì vậy tôi muốn mời cô đến đây một chuyến.”
Nghe vậy sắc mặt của Dương Ái Vân trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Chồng tôi ở chỗ các người? Ăn nói linh tinh.”
“Cô bật video call đi tôi sẽ cho cô thấy mặt chồng mình.” Người đàn ông dường như cũng lường trước được Dương Ái Vân sẽ hỏi điều này nên hắn không ngần ngại nói.
Cô muốn xác thực nên theo lời bọn họ bật video call, tức khắc trên màn hình hiện ra khuôn mặt của Sầm Cảnh Đình, đã vậy anh còn bị người trói vào một cái ghế gỗ, hai mắt nhắm nghiền không biết tình huống ra sao.
“Đình.” Dương Ái Vân kinh sợ gọi anh một tiếng, đồng thời cũng đứng bật dậy.
Người đàn ông không hề nhúc nhích làm cô sợ hãi không thôi, lúc này khuôn mặt của người đàn ông gọi điện cho cô lại xuất hiện, hắn ta dùng mặt nạ che chắn không lộ mặt, nhìn thấy cô bình thản nói: “Sầm thiếu phu nhân, cô đã nhìn thấy chồng mình rồi chứ, đừng nói tôi tìm người thay thế, chúng tôi không có nhiều tiền tìm người phẫu thuật thẩm mỹ đâu.”
“Tôi cho cô một tiếng, hãy đến vùng ngoại ô gần nội thành, còn nữa đừng nên báo cảnh sát hay ông già họ Sầm, người của tôi sẽ theo dõi nhất cử nhất động của cô, nếu cô có hành động gì bất thường thì chỉ có thể nhặt xác chồng mình mà thôi. Đúng rồi, cô đang ở nhà bạn phải không, tốt nhất cũng không nên kéo cô ta vào chuyện này, nếu không tôi không đảm bảo an toàn cho cô gái đó đâu.”
Nói xong lời này hắn nhe răng một cái rồi cúp máy không để cô nói thêm câu nào. Liễu Khánh An thấy sắc mặt cô kém cỏi thì hỏi: “Chuyện gì vậy Ái Vân?”
“Có người bắt Cảnh Đình đe dọa tớ, tớ phải gọi về nhà xác định một chút.” Dương Ái Vân không có thời gian giải thích nhiều, cô nhanh chóng bấm số Cảnh Đình đầu tiên. Rất nhanh bên kia có người nhấc máy, cô chưa kịp vui mừng thì lại nghe giọng nói của người đàn ông ban nãy.
“Thế nào? Thiếu phu nhân không tin tưởng lời nói của tôi nên gọi điện cho Sầm đại thiếu gia xác nhận sao? Tiếc thật, cả người và điện thoại đang ở chỗ tôi rồi, cô liệu mà làm đi.” Người đàn ông có vẻ nắm chắc mọi chuyện trong tay.
Lần này Dương Ái Vân là người tắt điện thoại, trong lòng nửa tin nửa ngờ lại gọi điện cho Phong Đại và Khải Nam nhưng toàn là số máy bận, không ai bắt máy. Cô lại gọi cho quản gia ở nhà, quản gia xác định Sầm Cảnh Đình đã ra ngoài được hai tiếng rồi nhưng đi đâu thì ông không biết.
Dương Ái Vân lúc này càng nóng như lửa đốt, cô bảo: “Khánh An, tớ phải đi một chuyến.”
“Cậu tính đi đâu, hay là báo cảnh sát?” Liễu Khánh An nói.
“Không được, Khánh An, cậu đừng làm gì cả, cũng đừng báo cảnh sát, tớ biết cách đảm bảo an toàn cho mình, nhớ đây, đừng manh động. Phải rồi, đừng nói chuyện này cho Sầm Cảnh Đông, cậu ta hỏi cứ bảo tớ về trước.” Dương Ái Vân dặn dò xong thì rời đi, cô không biết đám người kia là ai, để đảm bảo an toàn cho Khánh An cô chỉ có thể tự mình hành động, tách rời cô bạn ra.
Nhìn bóng dáng của Dương Ái Vân Liễu Khánh An càng thêm lo lắng, lại không biết phải làm thế nào.
Cách phía tây thành phố Dạ Lan khoảng mười km có một tòa nhà lớn được thiết kế vô cùng cô kính theo phong cách cổ điển, từng bức tường cột gỗ được trạm trổ vô cùng tinh tế, đa số là hình phượng hoàng và hoa thiên điểu, nơi đây cũng có một cái tên rất kêu là Phi Phượng Thiên Điểu.
Bên trong có hơn năm trăm người được phân làm việc ở mười gian nhà, bốn gian bên tây đều là các sòng đánh bài, ba gian phía nam là thú vui khác như bida, bắn súng, bar… Riêng ba phòng còn lại dành cho khách sộp, trong đó có một gian dành cho chủ nhân của Phi Phượng Thiên Điểu.
Lúc này chỉ hơn ba giờ chiều nhưng người ra vào lại rất đông đảo, đa số nơi đây chỉ hoạt động từ buổi chiều đến 3 giờ sáng nhưng khách đến sớm để bốc số và chọn cho mình chỗ tốt.
Không ai nghĩ một căn nhà cổ điển đứng sừng sững ở phía tây thành phố lại là nơi chơi bài của các dân làng chơi, lại nói bên ngoài nó lại trang trí như một danh lam thắng cảnh để người ta vào tham quan, coi như che mắt người đời. Cho nên không ai nghi ngờ gì về chỗ này, cảnh sát lại càng không, bởi vì người phía sau Phi Phượng Thiên Điểu cũng không đơn giản.
Lúc này trong gian phòng phía nam bên ngoài có bốn vệ sĩ đứng nghiêm trang canh gác phía trước, bên trong lại chỉ có hai người nói chuyện với nhau, một nam một nữ. Nam trẻ tuổi, ăn mặc tùy ý như dân chơi nhưng khuôn mặt của hắn lại xuất chúng đến không ngờ, nữ có vẻ lớn tuổi hơn, ăn mặc theo phong cách cổ điển trên tay cầm theo một tẩu thuốc.
Bà ta hút một hơi, nhả ra một làn khói bao quanh căn phòng lại như có như không nhìn người đàn ông trẻ tuổi nói: “Chuyện tiến hành thế nào rồi, bao giờ con mới đưa người đến chỗ ta, không còn nhiều thời gian đâu.”
“Đồ đệ của người dường như đã tìm được bến đỗ, khó mà rời đi.” Người đàn ông trả lời, thuận tay cầm hai viên bi trên bàn chơi đùa.
“Hừ, bến đỗ à, ta không cần biết con làm cách nào, đưa nó đến chỗ ta càng sớm càng tốt.”
“Con có thể hỏi một câu không?” Người đàn ông nói.
“Muốn biết gì?” Người phụ nữ liếc nhìn đồ đệ của mình.
“Sư phụ vì sao một mực muốn đưa người đi?” Hắn dừng chơi với hai viên bi, muốn biết cặn kẽ.
Người phụ nữ bỗng nhiên thở ra một hơi: “Kiếp nạn đến rồi, không đi sẽ không kịp, con bé tuy mạnh mẽ, có bản lĩnh nhưng lại sống quá tình cảm, không tốt cho nó.”
“Sư phụ còn biết đoán mệnh sao?” Từ trước đến nay hắn không hề biết đến chuyện này.
Người phụ nữ lắc đầu: “Duyên số, ta không biết đoán mệnh nhưng ta lại biết được mệnh của một số người, tỷ như con, còn nhớ lời ta nói không?”
“Con nhớ.”
“Ừ, nhớ thì tốt, đừng làm ra chuyện xúc động.” Người phụ nữ liếc nhìn đồ đệ của mình một cái, cũng không nói thêm nữa.
Người đàn ông hơi nhướng mày, mệnh hắn sẽ như lời của sư phụ nói sao?