VỢ XẤU CHỒNG MÙ


Từng giọt mưa trên tóc của Sầm Cảnh Đình chảy xuống từng giọt, hai nắm đấm của anh cũng siết chặt từ bao giờ.

Đối với anh mà nói những lời này như dao nhọn đâm thẳng vào trái tim anh, nó như muốn rỉ máu.
Hai người đối diện với nhau, Dương Ái Vân vẫn che ô cho anh, Sầm Cảnh Đình lại như suy sụp, cả thân thể như muốn đổ sầm xuống đất.
Dương Ái Vân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bả vai anh, để cho cả người anh dựa vào mình, cô thở dài một tiếng: “Có đáng không? Tôi tưởng anh lý trí và mạnh mẽ nhưng xem ra anh yếu đuối hơn tôi tưởng, Sầm Cảnh Đình, tôi biết giờ có nói gì anh cũng không nghe nhưng tôi vẫn sẽ nói, nói đến khi nào anh tỉnh thì thôi, nếu anh còn không tỉnh tôi sẽ không quan tâm nữa, cuộc đời của anh mà anh muốn làm sao thì làm.”
“Tại sao? Tại sao lại như vậy, tôi đã làm gì sai? Tại sao cô ấy lại không muốn đi cùng tôi, tại sao chứ?” Sầm Cảnh Đình thì thào trong miệng.
Ở khoảng cách gần nên Dương Ái Vân có thể nghe thấy, cô vỗ khẽ vai anh: “Có một số người bước qua đời anh sẽ để lại cho anh một bài học, cũng có người gây thương nhớ cả đời cho anh.

Sau cùng người ở lại bên cạnh anh đến phút cuối, bất kể hoàn cảnh mới là người đáng để anh trân trọng.

Sau cơn mưa trời lại sáng, tương lai chắc chắn sẽ có người nguyện ý nắm tay anh đi hết quãng đường còn lại, không vì gì cả, chỉ vì anh là Sầm Cảnh Đình.”
“Có người như vậy sao?” Giờ phút này Sầm Cảnh Đình nghe những lời nói này chỉ cảm thấy trào phúng, người mà anh yêu thương nhất cũng đã bỏ anh, vậy còn người nào nguyện ý theo anh đây? Chẳng còn ai nữa rồi.

Dương Ái Vân cũng không trả lời được câu hỏi này của anh, cô càng không biết trên đời này có tồn tại một người như vậy không.

Cô cũng rất mông lung nhưng dĩ nhiên cô không thể nói thẳng ra được.
“Sẽ, chắc chắn sẽ có người như vậy, tin tôi đi, lúc đó anh sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian, ai cũng phải ngưỡng mộ.”
Đây không phải lời nói dối lòng nhưng là một lời nói sáo rỗng, không có gì xác định.

Dương Ái Vân buộc lòng phải an ủi anh như vậy.
Sầm Cảnh Đình cũng không để trong lòng, từng giây từng phút trôi qua anh lại đắm mình trong tuyệt vọng, giống như những hạt mưa kia, rơi xuống đất lại tan biến trong phút chốc.
Trở lại trong xe Dương Ái Vân lại kêu tài xế lái xe đến một cửa hàng bán quần áo, từ đây về nhà họ Sầm cũng mất hai mươi phút, thôi thì tìm một cửa hàng mua quần áo cho nhanh.

Cô nhớ trung tâm gần đây nhất cũng chỉ mất năm phút.
Sầm Cảnh Đình không có ý kiến gì mặc cô sắp xếp, Dương Ái Vân lại lấy khăn giấy lau bớt nước trên mặt cho anh, hành động của cô đã đụng chạm đến anh, nhưng khác với những lần trước, lần này anh chỉ ngồi im lặng một chỗ.
Cô nhìn làn da tái nhợt của anh lại bảo: “Áo khoác của anh ướt rồi tôi cởi ra cho anh nhé?”
Không để Sầm Cảnh Đình đồng ý Dương Ái Vân đã tự hành động, chiếc xe vẫn đang chạy trên đường nên lúc cởi áo khoác cho anh có chút trục trặc, cô phải ép sát vào người anh.
Khi cởi áo ngoài ra mới phát hiện áo trong không quá ướt át nên cô chỉ lau sơ cổ cho anh.

Đúng lúc này chiếc xe dừng lại, tài xế quay đầu nói: “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, đến nơi rồi ạ.”
“Ừm.” Dương Ái Vân nhìn người đàn ông bên cạnh lên tiếng: “Cảnh Đình, xuống xe thôi.”
Sầm Cảnh Đình bất động, hoàn toàn không có ý định bước xuống, Dương Ái Vân thở dài: “Nếu không anh ngồi ở đây đi, tôi vào mua đồ cho anh, anh mặc size gì?”
Sầm Cảnh Đình vẫn không trả lời.

Hết cách cô chỉ có thể nhìn anh ước chừng để mua, trước khi đi cô còn dặn dò tài xế trông coi anh.
Khi Dương Ái Vân vừa bước xuống xe Sầm Cảnh Đình mới mở mắt ra, trước mắt anh vẫn tối om như mực, anh vô cùng ghét cảm giác này, người ta mở mắt có thể nhìn thấy ánh sáng nhưng anh thì khác, dù sáng hay tối thế giới của anh cũng chỉ có một màu.

Sầm Cảnh Đình vô thức cắn môi, móng tay cũng bấu chặt vào da thịt.

Nếu anh không mù cuộc sống liệu có khác đi?
Bất chợt anh lại nhớ đến lời nói của Dương Ái Vân khi nãy, trong lòng tự giễu, có ai sẽ nắm tay thằng mù đi đến cuối đời, ngay cả cô ta cũng chỉ vì ông nội mới tỏ ra tốt với anh, nếu không có ông nội phía sau, e rằng anh chỉ là thằng vô dụng bị vứt bỏ, không ai cần.
Anh không muốn có một ngày như vậy, Sầm Cảnh Đình anh quyết không chịu thua.
Hai mươi phút sau, Dương Ái Vân quay lại, trên tay cô là một túi xách màu đen, hàng hiệu, khi cô mở cửa Sầm Cảnh Đình đã nghe thấy nhưng không có phản ứng.
Cô nhìn người đàn ông lại bảo: “Tôi mua xong rồi, anh thay đi, tôi sẽ ra bên ngoài chờ, nếu cần tôi giúp thì nói một tiếng.”
“Không cần.” Sầm Cảnh Đình nói ra câu đầu tiên từ khi lên xe.
Dương Ái Vân cũng biết sẽ như thế, chẳng qua cô chỉ hỏi cho có lệ thôi, cô lại nói: “Bên trong có quần tây và áo sơ mi, anh cầm lấy đi.”
Cô giao đồ cho anh xong thì mở cửa bước xuống xe, nhìn thấy bên kia bán đồ uống cô lại qua đó mua hai ly cà phê nóng, rồi ước lượng thời gian quay lại.

Lúc bước về xe thì lại có người gọi cô: “Chị dâu, thật trùng hợp, sao chị lại ở đây?”
Dương Ái Vân nhìn sang, đâu thể ngờ người này lại là Sầm Hạo Nhiên, không phải anh ta ở trong nhà hàng Pháp sao, thế nào lại ở đây rồi?
Cô khách sáo trả lời: “Tôi đến đây mua chút đồ.”
“Vậy à, em nhìn thấy xe của anh họ, chị đi cùng anh ấy sao?” Sầm Hạo Nhiên đưa mắt nhìn về chiếc xe Limousine màu đen cách đó không xa.
“Phải, tôi với anh ấy đi dạo.” Dương Ái Vân nói: “Cảnh Đình đang chờ, tôi đi trước đây.”

“Anh Hạo Nhiên.” Dương Ái Vân còn chưa kịp đi thì một giọng nói yểu điệu vang lên.
Người tới lại là một người quen của cô, không ai khác chính là Dương Ái Linh, nhìn thấy cô Dương Ái Linh cau có hỏi: “Sao chị cũng ở đây?”
“Đây là trung tâm mua sắm, tôi ở đây có gì là à?” Dương Ái Vân như có như không hỏi, cũng may Sầm Cảnh Đình không nhìn thấy cảnh này.
“Sao chị lại ở cùng anh Hạo Nhiên.” Cô ta lại đổi cách hỏi.
“Tình cờ gặp mà thôi, chúng tôi ở chung một mái nhà, ngày nào mà chẳng gặp, cô có gì phải thắc mắc.” Dương Ái Vân biết cô ta đang nhắm tới Sầm Hạo Nhiên, cho nên muốn chọc tức cô ta một chút, coi như trút giận cho Sầm Cảnh Đình vậy.
Mà khoan, sao cô phải trút giận cho anh ta làm gì?
Dương Ái Vân có chút sững sờ, lại không biết ánh mắt của Sầm Hạo Nhiên luôn nhìn mình, làm cho Dương Ái Linh vô cùng oán giận cô.
“Ái Vân, chị không thể như thế được, không phải chị nói chị rất yêu anh Cảnh Đình sao? Em mới nhường anh ấy lại cho chị, bây giờ chị lại đi quyến rũ anh Hạo Nhiên, như vậy có xứng với anh Đình không chứ?” Dương Ái Linh bỗng nhiên trở nên đáng thương nói.
Dương Ái Vân nhìn cô ta diễn kịch mà buồn cười lại hỏi: “Con mắt nào của cô thấy tôi quyến rũ anh ta vậy? Còn nữa ai mới là người không xứng với tình yêu của Cảnh Đình? Cô còn không tự vấn lại lương tâm mà ở đây ra vẻ sao?”
“Chị…” Dương Ái Linh bặm môi trừng mắt với cô.
“Cô làm gì thì làm, hãy chừa cho mình đường lui sau này, nếu không vạn kiếp bất phục đừng bảo người chị này không nhắc nhở cô.” Nói rồi Dương Ái Vân rời đi, cũng không quan tâm đến Sầm Hạo Nhiên..


Bình luận

Truyện đang đọc