VỢ XẤU CHỒNG MÙ

206: Lẻn Vào Nhà Họ Sầm


Nửa đêm, nhà họ Sầm yên tĩnh đến lạ thường, khắp nơi lại toàn là vệ sĩ canh gác, số lượng cũng đông hơn ngày thường.
Phía cửa phụ có hai bóng dáng nhanh chóng lẻn vào bên trong, thuận tiện làm ngất mấy tên vệ sĩ ném qua một bên.
“Mẹ kiếp, tên Minh Tường này đúng là không tiếc nhân lực, lần này tôi phải đánh sập sòng bạc của hắn.” Phong Đại đánh hạ hai tên xong nhổ nước miếng chửi thề một câu.
Khải Nam lại điềm tĩnh nhìn ngó xung quanh nói: “Cậu khẽ thôi, bên kia có người.”
Hai người vừa nói vừa nép vào gốc cây bên cạnh, hiện tại bọn họ đang ở phía đông của căn biệt thự mục tiêu chính là biệt thự trung tâm, bởi vì bọn họ dò hỏi được ông Sầm đang ở bên đó.
Lúc này có hai tên vệ sĩ đi đến vừa đi vừa nói: “Chậc, căn biệt thự lớn thật, đời tao chưa bao giờ được vào một căn biệt thự thế này.”
“Còn phải nói sao, nhà họ Sầm là nơi nào chứ, chúng ta thật có phước khi đi theo ông tường, biết đâu làm tốt ông ta lại cho một căn.”
“Mày cứ mơ đi.”
Hai tên vừa nói vừa đi qua đám người Phong Đại rồi hòa mình vào bóng đêm.

Đợi không có ai Khải Nam và Phong Đại lại đi về phía trước.

Thế nhưng đi chưa bao lâu bọn họ thoáng chốc nghe được tiếng khóc ở biệt thự phía đông vọng đến.
Phong Đại kinh nghi: “Lẽ nào là tiểu thiếu gia sao?”
“Có thể.” Khải Nam cũng đoán đại khái.
“Chúng ta có nên xem thử không?” Phong Đại hỏi, nghe tiếng khóc dường như đứa bé kêu rất thảm.

Bất chợt lại có giọng nói cáu kỉnh vang lên: “Còn không làm cho nó nín tôi xử lý cả bà và nó, ồn chết đi được.”
“Phu nhân thông cảm, tiểu thiếu gia chắc là muốn mẹ.”
“Muốn mẹ cái gì? Mẹ nó cũng chết rồi, hay là nó cũng muốn đi theo mẹ nó.

Tốt lắm tôi cho ba người nhà nó đoàn tụ.”
“Phu nhân bớt nóng, tôi sẽ cố dỗ tiểu thiếu gia.” Giọng bà vú có vẻ sợ hãi, lại không ngừng vỗ về đứa bé: “Tiểu thiếu gia ngoan ngoan, bà vú cho con uống sữa nhé.”
“Oa oa oa…” Đứa bé vẫn không ngừng khóc.
Giọng nói vừa rồi lại tức giận: “Khóc cái gì mà khóc, bà ném nó đi cho tôi.”
“Phu nhân xin tha cho tiểu thiếu gia, cậu ấy còn nhỏ nên mới…”
“Nhỏ cái gì, tôi thấy nó là muốn ngỗ nghịch, đúng là cha mẹ nào con nấy, ngày mai đem nó đi cho khuất mắt tôi.”
“Khốn thật, bà Nhung này đến cả cháu cũng không tha, anh Nam, chúng ta có nên cứu tiểu thiếu gia trước không, nhỡ đâu bà ta điên lên giết cậu ấy thì làm sao?” Phong Đại vừa cay cứ vừa lo sợ.
Khải Nam lắc đầu bảo: “Trước mắt chưa thể manh động đâu, vú Hiền ở với tiểu thiếu gia bà ấy sẽ bảo vệ được cho đứa bé, trước mắt đi gặp ông chủ đã.”
Bọn họ cần phải rõ tình hình mới ra tay được, nếu manh động sợ là làm rối ren mọi chuyện, đến lúc đó khó mà cứu người.
Phong Đại nghe vậy nhẫn nhịn không chạy thẳng vào biệt thự phía đông.

bọn họ lại men theo lối tắt đi đến biệt thự trung tâm.


Bình thường sẽ không ai biết lối này bởi vì đây là lối đi bí mật được thiết kế riêng.

Cho nên bọn họ một đường thuận lợi đi đến biệt thự trung tâm.
Ở lầu hai biệt thự ông Sầm bị nhốt trong phòng của mình cùng với quản gia Từ, hai người không thể bước ra khỏi căn phòng này vì có lệnh cấm của bà Nhung, mỗi bữa sẽ có người mang cơm cho bọn họ.
Nói đúng ra bọn họ không khác nào tội phạm.

Ông Sầm ngồi trên ghế thở dài: “Vì sao nhà họ Sầm lại ra nông nỗi này, ông Từ, Cảnh Đình và Ái Vân bọn chúng thật sự gặp nạn sao?”
Hai ngày nay ông Sầm cứ hy vọng nhưng lại chẳng có tin tức gì từ sầm Cảnh Đình làm ông dần mất đi niềm tin.
Ông Từ cũng đau xót trong lòng lại chẳng thể nói được lời gì.

Lúc này cửa sổ bỗng nhiên có động tĩnh, hai người đang chìm đắm trong ưu tư giật mình, khi nhìn qua thì bóng dáng của hai người đàn ông đã xuất hiện trong phòng.

Nhìn thấy bọn họ đôi mắt của ông Sầm tỏa sáng vui sướng nói: “Khải Nam, Phong Đại, là các cậu sao? Vậy, vậy Cảnh Đình không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Nghe ông hỏi hai người nhìn nhau, sắc mặt đều nhợt nhạt, Khải Nam lên tiếng: “Thiếu gia và thiếu phu nhân quả thật gặp nạn.

Chúng tôi đang tìm kiếm tung tích của bọn họ, hiện vẫn chưa có kết quả.”
“Cái, cái gì, sao, sao lại có thể như thế được.” Ông Sầm loạng choạng như muốn té ngửa.
Ông Từ bên cạnh vội vàng đỡ người, Khải Nam lại bảo: “Ông chủ, ngài hãy bình tĩnh, chúng tôi đến đây trước là báo tin sau là muốn hỏi rõ tình hình ở đây để biết đường hành động.”
Ông Sầm vốn dĩ không tin cháu trai mình gặp chuyện, hiện tại có người xác thực ông khó lòng tiếp thu nổi nhưng trong hoàn cảnh này vẫn phải giữ điềm tĩnh.
“Khải Nam, cậu nói cho tôi biết tai nạn đó là thế nào?”
Khải Nam lại một phen kể lại sự tình cho ông Sầm, càng nghe ruột gan ông càng thêm sôi sục, không dám tin vào sự thật này.
Cuối cùng ông nhìn hai người nói: “Chúng nó, liệu chúng nó có khả năng sống..

Sống sót hay không?”
Câu hỏi này khiến ai cũng khó trả lời, Khải Nam nói: “Chúng ta chỉ có thể hy vọng, ông chủ, tình hình trước mắt phải giải nguy cho nhà họ Sầm.

Ngài có thể nói cho chúng tôi sự tình không? Người của thiếu gia sẽ tiếp ứng bên ngoài.”
Ông Sầm nghe vậy để ông Từ nói chuyện.

Bọn họ bí mật nói trong phòng đọc sách bên cạnh phòng ngủ ông Sầm nên bên ngoài khó lòng nghe thấy tiếng, mà lúc này cũng chẳng ai quan tâm bên trong đang diễn ra chuyện gì.
Lại nói, nắm bắt được tình hình Khải Nam bảo: “Vậy chúng tôi đưa ngài và người nhà họ Sầm rời khỏi khổng chế của bà Nhung và Minh Tường, sau đó lại tính tiếp, ngài thấy sao?”
“Không được, nhà họ Sầm còn đây ta không thể đi đâu, Khải Nam, cậu cứ đưa cả nhà Tuệ Nhi đi trước, còn nữa Nguyên Khải đang ở trong tay Kim Nhung cậu tìm cách đưa thằng bé rời khỏi đây giúp ta.” Ông Sầm căn dặn một phen, có người của Cảnh Đình đến ông cũng an tâm giao phó.
Phong Đại nghe vậy nói: “Còn ngài thì sao?”
“Trước mắt ta sẽ ở đây đối phó, Kim Nhung sẽ không làm gì ta đâu, chúng ta trong ngoài ứng biến, ta muốn xem Kim Nhung muốn cái gì.” Ông Sầm tức giận nói.

Hai người không ai có thể xoay chuyển được ý định của ông Sầm nên chỉ có thể làm theo kế hoạch.

Có điều đêm nay bọn họ chưa hành động được vì còn thiếu người, chỉ có thể về Bạch Long bàn bạc lại với Lý Tuấn Phong.
………
Trong một khu rừng rậm rạp không rõ nơi nào có một căn nhà gỗ xinh đẹp xung quanh có vô số loại hoa và thuốc quý, bên ngoài còn có vài con thỏ con nai đi quanh.

Một cô gái khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, mặc trên người chiếc váy hoa vân đặc thù bê một chậu nước từ bên ngoài đi vào, từng bước cô đi có vài con bướm bay lượn như đang chào đón.
Cô gái nở trên môi nụ cười như chào hỏi đàn bướm lại đi vào căn nhà gỗ.

Bên trong có một ông lão độ tầm độ 60 tuổi đang kiểm tra cho chàng trai nhắm nghiền mắt nằm trên giường, biểu tình của ông có vẻ nghiêm trọng.
Cô gái đi tới hỏi: “Ông nội, anh ấy thế nào rồi ạ?”
“Haiz, ngã từ cao xuống lại chìm trong nước không chết cũng là may rồi, ta đã cố gắng hết sức có tỉnh hay không còn nhờ vào số mệnh.” Ông lão thở dài nói.
Cô gái nhìn chàng trai, mặc dù khuôn mặt của anh có chút xước xát nhưng không che lấp được vẻ đẹp thuần túy của mình, lúc lau mặt cho chàng trai xong cô gái vừa nhìn đã mặt đỏ tim đập.
Cô không nhịn được nói: “Ông à, ông nhất định phải khiến anh ấy tỉnh lại đấy.”
“Cháu gái của ta, chẳng lẽ cháu đã si mê người này rồi sao?” Ông lão nhìn cô gái hai mắt híp lại.
Cô gái bẽn lẽn nói: “Không phải thế đâu, chẳng qua cháu thấy anh ta còn trẻ mà chết thì thật đáng tiếc, ông nói có đúng không?”
“Hừm, đáng tiếc thì đáng tiếc nhưng nếu là mệnh trời làm sao có thể tránh, thôi thì đành phải tùy vào tạo hóa thôi.” Ông lão nói lại đứng dậy đi ra ngoài.
Cô gái vẫn nhìn chàng trai, lại nhẹ nhàng lấy khăn nhúng nước lau mặt cho anh, động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển, đúng lúc những tia nắng bên ngoài chiếu vào càng khiến cho khuôn mặt của chàng trai trở nên sáng sủa, quyến rũ.

207: Ứng cứu

Đêm thứ hai sau khi biết chuyện nhà họ Sầm Bạch Long bắt đầu hành động sắp xếp người lẻn vào bên trong, chia thành hai tốp để đưa người ra ngoài.

Phong Đại phụ trách đưa tiểu thiếu gia Sầm Nguyên Khải cùng bà vú ra ngoài nhưng đến biệt thự phía đông bọn họ bị phát hiện. Người của Minh Tường dường như biết trước bọn họ sẽ đến đây nên đã canh sẵn.

Hắn cùng ba người tiếp ứng bị bao lại trong một vòng vây, bà Nhung ôm đứa bé ngồi trước cửa biệt thự ngạo nghễ nhìn đám người Phong Đại.

“Đúng là một lũ giun đỉa sống dai, chủ cũng mất rồi mà còn thích ngọ nguậy.”

“Đại phu nhân, tôi nể bà là mẹ của thiếu gia nên mới tôn trọng, nhưng giờ phút này con mẹ nó tôi thèm vào tôn trọng bà, thứ như bà chỉ đáng băm vằm cho chó ăn mà thôi.” Phong Đại không nhịn được cơn tức giận trong lòng.

Thiếu gia và thiếu phu nhân gặp nạn bọn họ là người ngoài còn cảm thấy đau buồn thương xót, vậy mà người được xưng là mẹ lại dửng dưng còn uy hiếp đến tính mạng của cháu trai mình, đúng là mẹ nó muốn chửi thề.

Bà Nhung nghe Phong Đại nói những lời này trong lòng phập phồng lên xuống, đôi mắt cũng ánh lên vẻ tức giận: “Mày là cái thá gì dám ăn nói như vậy với tao?”

“Tôi chẳng là cái gì nhưng tôi thấy bà lại ngứa mắt, phi, bà làm biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý nhưng thiếu gia lại nể tình mẹ con tha cho bà, ấy vậy mà bà còn không biết thân biết phận, đại phu nhân, những chuyện bà làm chứng cứ vẫn còn đây, một khi tôi đưa chúng lên đồn bà nghĩ mình còn ngạo nghễ được sao?” Phong Đại oanh liệt nói một tràng dài, khí thế như ngọn lửa phừng cháy.

“Mày nói cái gì?” Bà Nhung ngưng thần vài giây, đôi mắt thoáng chút kinh hãi.

Phong Đại thấy bà ta bị dọa cười lạnh: “Có phải bà đã sợ rồi đúng không? Bà tốt nhất quay đầu là bờ đừng để ở tù rồi mới hối hận, đã muộn rồi.”

“Ha, mày nói tao quay đầu sao? Từ trước đến nay tao đã làm sai cái gì? Là do nhà họ Sầm ép tao thôi, bọn họ đáng bị như thế. Phong Đại, mày đừng hòng dọa tao, nếu không tao giết thằng bé này cho mày xem.” Bà Nhung vừa nói vừa siết chặt đứa bé.

Ngay lập tức có tiếng khóc vang lên, Phong Đại sợ hãi nói: “Bà không được phép đụng đến tiểu thiếu gia.”

Bà Nhung lật ngược được tình thế cười đắc ý: “Được, muốn tao không đụng cũng được thôi, đưa những chứng cứ mày nói đến đây trao đổi với đứa bé này, nếu không đừng trách tao làm gì nó.”

Bà ta buông lời đe dọa đồng thời giơ đứa bé lên cao như muốn ném xuống.

Phong Đại thấy vậy càng thêm hoảng sợ: “Không được, đại phu nhân, nói thế nào tiểu thiếu gia cũng là cháu của bà, sao bà có thể.”

“Thì sao? Tao không thích thằng cha nó thì nó cũng vậy thôi.” Bà Nhung ánh mắt tràn đầy sự hung tợn.

Phong Đại sợ bà ta kích động làm gì đứa bé nên kìm nén tức giận nói: “Được, tôi sẽ mang chứng cứ đến đây, mong bà tha cho tiểu thiếu gia.”

“Tốt lắm, như vậy từ đầu không phải tốt hơn sao?” Bà Nhung vừa nói vừa hạ đứa bé xuống.

Phong Đại mím môi: “Ngày mai tôi sẽ đưa chứng cứ cho bà nhưng bà cũng phải đảm bảo đứa bé không sao, chúng ta sẽ trao đổi một cách sòng phẳng.”

“Được thôi.” Bà Nhung nghe vậy sảng khoái đồng ý lại để vệ sĩ của mình tránh đi.

“Ngày mai, đúng 7h tối, nếu mày không đưa chứng cứ đến thì số phận của thằng bé này sẽ do tao quyết định.”

Phong Đại nghe vậy nghiến răng ken két, đành phải lui binh để nghĩ đối sách khác.

Bên này Khải Nam cũng bị chặn đường nhưng thân thủ nhanh nhẹn cùng với hai người nữa dẹp được bọn vệ sĩ của Minh Tường qua một bên đi vào biệt thự phía Tây.

Lúc này cả nhà bốn người đang ở trong nhà nghe thấy động tĩnh thì nhìn ra bên ngoài, thấy Khải Nam Sầm Tuệ Nhi có chút kinh ngạc: “Anh, làm sao anh có thể vào đây?”

“Tôi có cách của mình, Tuệ Nhi, tôi sẽ đưa cô cùng nhị phu nhân và Phong thiếu gia rời đi, các người mau theo tôi.” Khải Nam không có thời gian nói nhiều, bọn họ cần phải rời đi gấp.

Sầm Tuệ Nhi nghe vậy lưỡng lự hỏi: “Còn ông nội thì sao?”

“Gia chủ không muốn rời đi, ông ấy bảo tôi đưa mọi người đi trước, Tuệ Nhi, không có thời gian đâu, mau đi.” Khải Nam hối thúc.

Sầm Tuệ Nhi siết chặt tay lại bảo: “Không được, tôi không thể để ông một mình, Khải Nam, nhờ anh đưa người nhà tôi đi trước, tôi sẽ ở lại đây cùng ông.”

“Tuệ Nhi, con nghĩ cái gì vậy, nếu con ở lại bà Nhung sẽ không tha cho con đâu. Bà ta ghét mẹ như thế chắc chắn sẽ làm khổ con thôi, Tuệ Nhi, chúng ta cùng đi đi con.” Bà Lê vội vàng lên tiếng, có người ứng cứu bà ta chỉ mong nhanh chóng rời khỏi căn nhà này.

Hôm qua Kim Nhung đến gặp đã nói mấy lời đáng sợ khiến bà ta vẫn còn đang ám ảnh, không dám ở đây lâu.

Sầm Tuệ Nhi thấy mẹ mình lo lắng thì nói: “Mẹ, con cũng là một thành viên của nhà họ Sầm, bây giờ gia đình gặp chuyện sao con có thể chạy trốn.”

“Con…”

“Mẹ, Tuệ Nhi nói đúng, con nghĩ chúng ta không cần phải đi đâu cả, nơi đây là nhà của chúng ta, lúc này nhà họ Sầm phải đồng tâm hiệp lực để vượt qua khó khăn, chứ không phải là chạy trốn.” Sầm Thanh Phong cũng lên tiếng.

Bà Lê thấy hai đứa con cùng kiên quyết thì nôn nóng không thôi: “Các con, các con suy nghĩ cái gì vậy hả? Giờ ở lại thì có thể làm gì, cũng bị nhốt trong đây mà thôi, các con muốn vậy lắm sao?”

Hai người nghe vậy không ai trả lời, bọn họ có lập trường của mình. Sầm Thanh Phong lại nói: “Khải Nam, nhờ anh mang vợ và mẹ tôi đi trước, chúng tôi là con cháu Sầm Gia không thể đi đâu được.”

“Không, em ở cùng anh.” Sầm Thanh Phong vừa dứt lời thì cô gái im lặng nãy giờ lên tiếng.

Sầm Thanh Phong nhìn vợ mình, có kinh ngạc, có bất đắc dĩ lại bảo: “Nhà họ Sầm ra nông nỗi này em không nhất thiết ở cùng anh chịu khổ, đi đi, bên ngoài sẽ tốt đẹp hơn.”

“Không, Sầm Thanh Phong, có phải từ đầu đến cuối anh không xem em là vợ không?” Cô gái ấm ức nói, hai mắt cũng rớm lệ.

Sầm Thanh Phong không nhịn được thở dài: “Em đã gả cho anh thì là vợ anh, chỉ là anh không muốn em phải chịu khổ thôi, từ đầu đến giờ em đã chịu nhiều ấm ức rồi, có lẽ anh không phải là người chồng tốt, Phương, anh…”

“Đủ rồi, em đã bảo không đi, Sầm Thanh Phong, anh coi em là loại người gì, ban đầu đúng là em có nhiều bất mãn với anh nhưng thời gian qua em đã nhìn rõ một số sự việc cũng nhìn rõ lòng mình, Thanh Phong, coi như em xin anh, đừng đẩy em đi được không, em muốn ở bên anh, anh ở đâu em ở đó.” Cô gái vô cùng kiên định nói.

Nghe lời giãi bày của vợ cảm xúc của Sầm Thanh Phong xáo trộn cả lên không biết phải trả lời thế nào.

Lúc này Khải Nam bất chợt lên tiếng: “Xin lỗi cắt ngang lời hai vị, tôi có thể nói vài câu không?”

Đám người lại nhìn Khải Nam, hắn cũng không dài dòng mà nói thẳng: “Hiện tại nhà họ Sầm gần như bị cô lập, các vị ở lại cũng không làm được gì, chi bằng ra ngoài lại tìm thời cơ phản kích, nếu cứ khăng khăng ở đây thì như nhị phu nhân nói các vị cũng sẽ bị nhốt mãi mãi không có lối thoát, chúng tôi bên ngoài cũng khó tiếp ứng mọi người.”

Nghe Khải Nam nói Sầm Tuệ Nhi và Sầm Thanh Phong cùng nhìn nhau, không thể không nói lời của anh ta hoàn toàn có lý.

Khải Nam thấy hai người nghe hiểu ý mình lại bảo: “Các vị nên quyết định dứt khoát, bên ngoài Minh Tương để rất nhiều vệ sĩ canh gác, chúng tôi chỉ có thể chọn cơ hội này để xông vào cứu người, lần sau sẽ vô cùng khó khăn.”

Bình luận

Truyện đang đọc