Sầm Hạo Nhiên không quan tâm sắc mặt của Sầm Cảnh Đình nghiễm nhiên nói tiếp: “Anh không thể bảo vệ chị dâu vậy tốt nhất để tôi làm điều đó.”
“Cậu nói ai không thể bảo vệ cô ấy, Sầm Hạo Nhiên, cậu là cái thá gì mà muốn bảo vệ vợ tôi.” Sầm Cảnh Đình tức giận đi đến nắm cổ áo của Sầm Hạo Nhiên.
Hắn không hề hấn gì cười nhạt: “Anh thử tính mà xem từ khi gả cho anh cô ấy đã gặp bao nhiêu kiếp nạn? Anh cũng xém chút làm mất vợ con mình không phải sao?”.
Truyện Kiếm Hiệp
Nghe Sầm Hạo Nhiên nói Sầm Cảnh Đình sững người, bàn tay vô thức siết chặt lại, cả người như kìm nén điều gì đó.
Sầm Hạo Nhiên thuận thế nói tiếp: “Sầm Cảnh Đình, anh phải nhìn nhận lại bản thân mình, anh mù là một điều bất tiện đến nhường nào, ngay cả bản thân mình anh còn chưa chắc bảo vệ được thì đòi bảo vệ cho ai? Hơn nữa vụ việc lần này tôi nghĩ anh cũng đoán được kẻ phía sau là ai.”
Không thể không nói Sầm Hạo Nhiên càng nói càng đánh vào đáy lòng Sầm Cảnh Đình, anh còn đang tự trách việc mình không thể bảo vệ cô thì Sầm Hạo Nhiên lại khiến anh càng thêm tụt xuống đáy vực.
Hắn coi như không thấy bộ mặt tối sầm của Sầm Cảnh Đình cố tình nói: “Cô ấy đang mang thai anh nghĩ một vài người sẽ để cô ấy yên ổn sinh ra đứa bé này sao? Ông nội thiên vị anh khéo khi còn đang lên kế hoạch chuyển nhượng cổ phần cho chắt nội, đến lúc đó anh nghĩ xem có bao nhiêu mối nguy hiểm sẽ rình rập vợ con anh?”
Sầm Hạo Nhiên nói câu nào đúng trọng tâm câu đó.
Từ đầu đến cuối anh nghe được những lời này tâm đã siết chặt đến nghẹt thở, chưa phản bác được câu nào.
Sầm Hạo Nhiên lại không cho anh nghĩ ngợi quá lâu mà bảo: “Cảnh Đình, tôi không nói anh là kẻ vô dụng nhưng đứng trước sóng gió của một gia tộc anh lại chẳng khác nào con cá trong nồi có thể bị người ta nấu chín bất cứ lúc nào.
Anh cứ suy nghĩ lời tôi nói đi, nếu anh giao Ái Vân cho tôi tôi sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn lại cho anh một đôi mắt sáng như anh hằng mong đợi.”
“Bảo vệ chu toàn ư?” Sầm Cảnh Đình cười châm chọc, không thể không nói Sầm Hạo Nhiên có đầy đủ năng lực này nhưng anh vợ con anh lại để cho người khác bảo vệ sao?
“Sầm Hạo Nhiên.” Qua một hồi lâu Sầm Cảnh Đình mới có chút phản ứng, anh lạnh lùng bảo: “Cậu không có tư cách bảo vệ vợ con tôi, Sầm Cảnh Đình tôi dù có mù cũng thừa năng lực bảo vệ người mình yêu.
Tôi cảnh cáo cậu tốt nhất đừng nhằm vào cô ấy, càng không cần nói những lời này với tôi.”
“Sầm Cảnh Đình, xem ra anh rất tự tin vào bản thân, thế nhưng anh lại không thể bác bỏ được sự thân chính anh lại là người gieo bất hạnh và thương tổn cho cô ấy.” Sầm Hạo Nhiên cười bảo lại vỗ vai Sầm Cảnh Đình: “Đừng vội từ chối lời đề nghị của tôi, anh cứ suy nghĩ đi, nếu thay đổi quyết định thì tìm tôi, phải rồi, đôi mắt kia nếu anh cần sẽ không còn cơ hội nữa.”
Hắn nói xong cười khẽ một tiếng rời đi.
Chỉ còn Sầm Cảnh Đình, anh không khỏi đấm mạnh tay xuống cái bàn bên cạnh, cả người gồng lên, muốn phát ti3t lại không thể phát ti3t, những lời nói của Sầm Hạo Nhiên giống như là đang nhắc nhở anh nhưng cũng là kim châm đâm thẳng vào trái tim anh vậy.
Anh đưa tay sờ lên đôi mắt của mình, cũng chỉ vì đôi mắt khiến anh đã mất đi niềm tin vào chính mình, anh chẳng có thể làm gì nên hồn với một đôi mắt mù.
Thế nhưng khi Ái Vân xuất hiện một tia sáng đã hiện lên trong anh, dần dần tia sáng ấy cũng lớn dần trong trái tim anh.
Ấy vậy mà trong phút chốc kia anh lại thấy bức tường thành đang dần vững chãi lại như muốn sụp đổ một lần nữa.
Anh phải làm sao đây?
Anh không muốn mất cô càng không muốn trao cô cho người khác nhưng anh có thể bảo vệ cô sao?
Sầm Cảnh Đình đột nhiên không tìm ra được câu trả lời, chỉ biết đứng lặng thinh trong căn phòng vắng lặng.
………
Dưới căn tin Liễu Khánh An khó khăn lắm mới mua được gói bim bim, đang tính xé ra ăn liền cho nóng thì lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông, cô vội vàng xoay người đi về hướng khác, lại không kịp nhìn đường nên đụng phải người.
Khi cô ngẩng mặt lên định xin lỗi thì lại thấy một khuôn mặt tuyệt phẩm đập vào mắt mình, đã vậy người này còn mặc áo blouse vô cùng khí chất.
Đây đúng là hình mẫu bác sĩ lý tưởng mà cô gái đôi mươi nào cũng yêu thích, Liễu Khánh An ngơ người tại chỗ.
Không ngờ ở chỗ này còn có thể gặp được nam bác sĩ cực phẩm như trong phim, thật quá k1ch thích mắt người khác mà.
“Cô gái, không sao chứ?” Một giọng nói trầm ấm mang theo chút quan tâm dội vào tai Liễu Khánh An.
Lúc này cô mới hoàn hồn vô thức gật đầu lại nhớ ra điều gì đó nhanh chóng lắc đầu: “Tôi… Tôi không sao, anh, anh không việc gì chứ? Tôi hình như đụng phải anh.”
Người đàn ông nhìn điệu bộ của cô phì cười: “Tôi cũng không sao, nhìn bộ dạng của cô có vẻ rất gấp, có chuyện gì sao?”
Nghe người đàn ông nói cô mới nhớ ra chuyện chính, phía sau lại vang lên tiếng lộp cộp của giày da, trái tim của Liễu Khánh An đập thình thịch, sống lưng cũng lạnh dần đi, vội nói với người đàn ông: “Anh cho tôi trốn một chút được không?”
“Hả?” Triệu Thiên Long chưa hiểu chuyện gì thì Liễu Khánh An vội vàng chạy ra sau lưng hắn, nhanh như con thỏ trốn sói xám.
Cô vừa núp sau người đàn ông thì tiếng bước chân cũng vừa vặn dừng lại, hai tuyệt thế mỹ nam đối diện với nhau, điều này thu hút không ít ánh nhìn của các cô gái quanh đó, từ y tá đến người thường.
Triệu Thiên Long nhìn người trước mặt lại hơi liếc mắt ra sau, khóe miệng nở nụ cười, dường như đã hiểu cô gái nhỏ phía sau mình đang trốn ai.
“Nhiên thiếu, lâu rồi không gặp cậu vẫn dọa người như ngày nào, cậu thấy tôi thì dừng lại lẽ nào có lời gì muốn nói với tôi sao? Chẳng lẽ là nhớ tôi nên muốn hàn huyên.
Ầy, vậy không được rồi, tôi khá bận, cậu thấy đấy, bác sĩ mà lúc nào cũng có bệnh nhân reo gọi.” Triệu Thiên Long nói một tràng lại làm ra vẻ tiếc nuối, hắn tuy là bạn của Sầm Cảnh Đình nhưng cấp 3 thường hay đến nhà họ Sầm tình cờ gặp Sầm Hạo Nhiên vài lần nên cũng coi như có quen biết chút ít.
Sầm Hạo Nhiên lại chẳng quan tâm đến hắn chỉ nhìn góc áo bệnh nhân phía sau lưng Triệu Thiên Long nói: “Ra đây.”
Liễu Khánh An giật mình nhưng không có ý định đi ra, cô trốn xuống căn tin mua đồ không để người đàn ông này biết, nếu bị hắn phát hiện coi như xong.
Thấy con hổ nhỏ không có dấu hiệu gì Sầm Hạo Nhiên cười lạnh: “Xem ra có người muốn lãnh hậu quả rồi, Sầm Hạo Nhiên tôi không tốt lành gì điều này ai cũng biết, đối với phụ nữ tôi cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu.”
Hắn vừa dứt lời Liễu Khánh An lại càng thêm run sợ theo đó cũng có chút tức giận, người đàn ông này sao cứ thích dọa người như vậy.
Cô đang tính đi ra thì Triệu Thiên Long khụ khụ hai tiếng nói: “Nhiên thiếu này, cậu không nên hùng hồn như thế, đối với con gái nên dịu dàng một chút, cậu thế này chỉ khiến người ta sợ hãi mà thôi.”
“Vậy sao? Tôi thấy có người không biết sợ là gì đâu.” Giọng điệu của Sầm Hạo Nhiên có chút thay đổi.
Triệu Thiên Long thở dài: “Cậu… Cái người này thật là…”
“Triệu Thiên Long, chuyện của tôi không liên quan đến anh, tránh xa người của tôi ra.” Sầm Hạo Nhiên không cho hắn nói thêm một câu nào.
“Người của cậu.” Triệu Thiên Long cười cười lại làm như không hiểu: “Ý cậu là ai?”
Lần này Sầm Hạo Nhiên không thèm đối đáp mà đi ngang qua người Triệu Thiên Long bắt lấy con hổ nhỏ núp sau người đàn ông khác, khuôn mặt của hắn tối sầm, cười gằn: “Còn dám trốn.”
“Sầm Hạo Nhiên anh đừng quá đáng, tôi nào trốn anh, đi đâu là quyền của tôi anh là cái thá gì mà xen vào chuyện của tôi.” Liễu Khánh An giận dữ phản kháng.
“Tốt, tôi sẽ cho cô biết tôi là ai của cô.”
Không thể không nói Sầm Hạo Nhiên bị cô chọc tức, vừa dứt lời đã ôm ngang bờ eo thon nhỏ đồng thời chặn đôi môi đang chu lên vì tức tối tối của Liễu Khánh An.
Cô không thể tin nổi, đôi mắt trợn trừng, mặt cũng dần ửng đỏ vì xấu hổ.
Ở đây có không ít đôi mắt đang nhìn bọn họ, Triệu Thiên Long có chút ngỡ ngàng lại đưa tay lên đẩy gọng kính của mình.
Mấy cô gái xung quanh không khỏi ồ lên vài tiếng, có người còn lén chụp lại cảnh này đưa lên mạng xã hội câu like.
Tin tức hot của hôm nay chính là “Phó tổng giám đốc Sầm Gia hôn môi gái lạ trong bệnh viện.”
Tin vừa đăng đã được bao nhiêu người chú ý đến, bà Liên đang dưỡng da mặt trong Spa cũng được bà bạn cho xem hình ảnh này, phút chốc tái mặt gọi điện cho con trai nhưng không được..