VỢ XẤU CHỒNG MÙ

196: Kết thúc vở kịch


Dương Ái Vân đanh mặt: “Cậu cố tình sao?”

“Không hề.” Sầm Hạo Nhiên nhún vai một cái, bộ dạng nghiễm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Điều này càng khiến cho Dương Ái Vân tức giận: “Vậy bấy lâu nay cậu đùa giỡn Khánh An sao?”

“Không thể nói là đùa giỡn, cô gái này ngốc nghếch đáng yêu rất hợp với khẩu vị của tôi, nhưng so với một cô gái như vậy tôi lại càng thích một người phụ nữ quyết đoán, mạnh mẽ như chị hơn.” Sầm Hạo Nhiên vừa cười vừa nói nhưng ánh mắt lại không rời khỏi bóng dáng trước mặt.

Dương Ái Vân không biết câu nào của hắn là thật lòng, giả dối, cười lạnh một tiếng: “Cậu năm lần bảy lượt nói muốn tôi, mục đích của cậu là gì?”

“Tôi chỉ đơn giản là muốn chị thôi, có điều chị lại quá khó để tôi tiếp cận nên tôi chỉ có thể đi đường vòng.”

“Cho nên cậu tiếp cận Khánh An chỉ là muốn đến gần tôi?” Dương Ái Vân càng thêm lạnh lùng.

Sầm Hạo Nhiên không chối: “Đúng vậy, tôi chỉ thích người phụ nữ thông minh lại có bản lĩnh, con hổ này mặc dù có chút đáng yêu nhưng lại đanh đá, ngốc nghếch, Sầm Hạo Nhiên tôi làm sao lại để ý loại phụ nữ này.”

“Cậu đang đùa giỡn tình cảm của Khánh An đấy à?” Giọng điệu của cô trầm đi mấy phần.

“Đùa giỡn sao? Là hổ con không cưỡng lại được sự mê hoặc của tôi không thể trách tôi được.”

“Cậu đúng là đê hèn.”

Sầm Hạo Nhiên lại cười nhạt: “Có làm sao, chỉ cần đạt được mục đích thì chuyện gì Sầm Hạo Nhiên tôi cũng làm được.”

“Đủ rồi.” Giọng nói của cô gái bên phía bức tường đột nhiên vang lên, hai người bên đây thoáng chốc yên lặng.


Cô gái dường như không nhịn được nữa đứng dậy rời khỏi bàn của mình xuất hiện trước tâm mắt hai người, người này không ai khác là Liễu Khánh An.

Cô từng bước tiến về chỗ người đàn ông mình đã ngỏ lời, hai mắt phiếm đỏ không thể che giấu nhưng lại kiên định đối mặt với hắn.

“Đùa giỡn tôi vui lắm sao?”

Sầm Hạo Nhiên im lặng không đáp lại, thần tình bình tĩnh đến mức làm tổn thương lòng người.

Liễu Khánh An dường như không nhịn được hét lên: “Tôi hỏi anh sao anh không trả lời, lâu nay anh đùa giỡn tôi vui lắm sao, mau nói cho tôi biết, tên khốn nhà anh mau nói cho tôi biết.”

“Khánh An, cậu bình tĩnh một chút.” Dương Ái Vân lo lắng khuyên nhủ.

Thế nhưng Liễu Khánh An không nghe thấy, cô chỉ quan tâm câu trả lời của người đàn ông đối diện.

Cuối cùng Sầm Hạo Nhiên cũng lên tiếng nhưng lại nói một câu làm lạnh lẽo lòng người: “Sau này bớt ngốc lại đừng có để bị lừa nữa.”

“Sầm Hạo Nhiên, khốn nạn.” Liễu Khánh An không nhịn được tát thẳng vào mặt Sầm Hạo Nhiên một cái, cái tát này khiến tay cô tê dại mà tim cô lại càng đau đớn gấp trăm lần.

Sầm Hạo Nhiên không cảm thấy đau đớn chút nào, khóe môi vẫn giương lên nụ cười nhợt nhạt: “Tôi chỉ cho cô một chút ngọt ngào cô đã nghĩ rằng Sầm Hạo Nhiên tôi thích cô rồi sao? Dễ lừa thật, phụ nữ như cô ngoài kia không thiếu, tôi cũng chơi qua nhiều rồi, nếu cô không phải là bạn của Dương Ái Vân thì một chút hứng thú tôi cũng không có.”

Những lời này với Liễu Khánh An mà nói như dao cứa trong lòng, cô xém chút đứng không vững, nước mắt cũng ngày càng giàn dụa không nhìn thấy trước mắt mình là gì nữa.

Dương Ái Vân đứng dậy nhanh chóng đỡ lấy cô bạn: “Khánh An.”

Lúc này Liễu Khánh An chỉ có chỗ dựa duy nhất là Dương Ái Vân, cô ôm lấy cô bạn đau đớn nói: “Tớ, tớ muốn rời khỏi đây, không muốn nhìn thấy người này nữa, Ái Vân, đưa tớ đi, đưa tớ đi, hức hức.”

Liễu Khánh An không muốn khóc trước mặt Sầm Hạo Nhiên nên kìm nén tiếng khóc của mình đến cùng cực, Dương Ái Vân cũng hiểu điều này nên nhanh chóng đưa cô rời đi.

Sầm Hạo Nhiên nhìn bóng dáng hai người đến khi khuất bóng mới thu hồi ánh mắt, hắn dốc cạn ly Americano vào trong miệng, lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, công thêm phần chua chát.

Ở trên xe Liễu Khánh An khóc cạn cả nước mắt, có thể nói từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay cô chưa từng khóc thảm thiết như vậy.

Đợi cô hết khóc Dương Ái Vân mới nói: “Cậu không nên vì Sầm Hạo Nhiên mà khiến bản thân mình đau khổ như vậy, còn nhiều người tốt hơn cậu ta.”

Liễu Khánh An lắc đầu: “Tớ không sao cả, coi như bị chó cắn một lần vậy, đau sẽ nhớ lâu hơn.”

“Cậu ta đúng là không nên trêu chọc câu, càng không nên dùng tớ để làm tổn thương cậu.” Dương Ái Vân trầm giọng nói, sắc mặt cũng u ám, Sầm Hạo Nhiên nói ra những lời đó thật sự không thể tha thứ được.

Liễu Khánh An khóc xong trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới can đảm hỏi: “Ái Vân, Sầm Hạo Nhiên thích cậu sao?”


“Cậu nghĩ vậy à?” Dương Ái Vân không biết Liễu Khánh An có cảm nghĩ gì cô nhíu mày hỏi.

Cô nàng hoang mang: “Tớ không biết, chẳng phải anh ta nói muốn cậu sao? Anh ta cũng chỉ lợi dụng tớ tiếp cận cậu thôi, không phải sao?”

“Khánh An, tớ cũng không thể nói rõ mục đích của Sầm Hạo Nhiên nhưng tớ chắc một điều hắn không hề yêu tớ.” Nhìn kỹ thì Sầm Hạo Nhiên dường như có tình cảm với Khánh An nhưng không biết vì lý do gì lại gây tổn thương cho cô ấy.

Con người này đúng là khó đoán, cô cũng không thể nói điều này với Khánh An, bởi vì cô không muốn gieo hy vọng cho cô bạn nữa.

Liễu Khánh An nghe cô nói càng thêm trầm uất, khó khăn lắm một can đảm nói yêu một người không ngờ người ta lại cho mình một quả đắng, những ngọt ngào lúc trước dường như chưa từng tồn tại.

Lúc này điện thoại của Dương Ái Vân reo lên, là Sầm Cảnh Đình gọi đến nên cô nhanh chóng bắt máy.

“Alo.”

“Em đến nơi chưa?” Giọng nói ấm áp của người đàn ông truyền qua điện thoại khiến cô sực nhớ mình có hẹn ăn cơm trưa ở căn tin công ty với Sầm Cảnh Đình.

Nhìn cô bạn cô ái ngại nói: “Em đến rồi, có điều Khánh An gặp chuyện em phải bên cạnh cô ấy, có lẽ không ăn cơm với anh được rồi.”

“Vậy sao, em đang ở đâu?”

Tiếng “tinh” của thang máy vang lên Sầm Cảnh Đình vừa văn bước ra khỏi cửa, tiến về đại sảnh. Hãy ?ìm đọc ?ra?g chí?h ở ( T ? ? ? T ? ? ? Ệ ?.?? )

Bên kia Dương Ái Vân trả lời: “Tiệm cà phê đối diện Sầm Gia.”

“Ừ, anh biết rồi, anh sẽ qua đó.”

“Hả? Không cần đâu, anh đừng qua, em và Khánh An sẽ đi luôn.” Dương Ái Vân vội ngăn anh.

Sầm Cảnh Đình dừng bước giữa đại sảnh, nhíu mày nói: “Gấp gáp vậy sao? Em đã ăn gì chưa?”

“Chưa, em sẽ qua nhà Khánh An ăn cùng cô ấy, xin lỗi anh nhé.” Dương Ái Vân áy náy.

Lúc này Liễu Khánh An chợt lên tiếng: “Tớ muốn ở một mình, cậu cứ đi ăn cùng Sầm Cảnh Đình đi.”

“Thế sao được.” Dương Ái Vân tạm thời bỏ điện thoại xuống nhưng không tắt máy, cô nhìn Khánh An bảo: “Để tớ ở cùng cậu đi, chí ít cho đến khi chúng ta ăn xong tớ sẽ để cậu có không gian riêng, được không?”

“Tớ không có khẩu vị.” Liễu Khánh An sụt sịt nói, cả người tựa vào phía sau chiếc ghế.


Dương Ái Vân lại bảo: “Hay là cậu vào Sầm Gia ăn cơm cùng tớ, ăn một chút thôi cũng được, sau đó tớ bảo tài xế chở cậu về, chứ cậu thế này tớ rất lo.”

Liễu Khánh An thấy bạn lo lắng cho mình thì đồng ý. Dương Ái Vân thở phào nhẹ nhõm mới tiếp tục nhấc điện thoại lên: “Đình, anh còn đó không?”

“Ừ, anh đây.”

“Sắp xếp cho em một phòng ăn được không, yên tĩnh một chút, em với Khánh An muốn ăn cơm.” Dương Ái Vân nói.

“Được.” Sầm Cảnh Đình không suy nghĩ đồng ý, đợi cô cúp máy anh lại giao phó cho thư ký mấy câu.

Liễu Khánh An cùng Dương Ái Vân một lần nữa rời khỏi chiếc xe, không ngờ vừa mới đi được mấy bước thì Sầm Hạo Nhiên vừa vặn đi ra khỏi quán cà phê.

Một lần nữa bốn mắt chạm nhau, Liễu Khánh An cố kìm nén nước mắt không rơi xuống, ánh mắt của Sầm Hạo Nhiên lạnh như băng nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, có một phút hắn xém chút nữa chạy tới muốn an ủi người. Thế nhưng lý trí lại không cho hắn làm vậy.

Sầm Hạo Nhiên cứ thế lướt qua người Liễu Khánh An một cách vô tình, lạnh lùng, cứ như thế chỉ là người xa lạ không quen biết nhau.

Liễu Khánh An siết chặt bàn tay cố gắng để cho mình bình tĩnh nhất có thể, trái tim cô thắt lại đau đớn. Chợt, cô quay người lại kêu lên một tiếng: “Sầm Hạo Nhiên.”

Bước chân của người đàn ông khựng lại nhưng không quay đầu, giọng nói bỗng chốc giễu cợt: “Sao thế? Còn lưu luyến tôi sao?”

“Anh…” Liễu Khánh An kìm nén nỗi đau trong lòng hỏi: “Từ trước đến nay những gì anh thể hiện chỉ là giả thôi sao? Sự quan tâm, chăm sóc của anh có lúc nào là thật lòng hay không?”

Sầm Hạo Nhiên nghe cô hỏi hít thật sâu một hơi, cổ họng như muốn nghẹn lại không thể thốt ra lời sắp nói. Thế nhưng cuối cùng vẫn phải nói: “Đừng ảo tưởng, Sầm Hạo Nhiên tôi chưa từng thật lòng với ai, vở kịch này kết thúc được rồi.”

Dứt lời hắn cất bước rời đi, vừa hay có một chiếc Mercedes cũng dừng ngay trước mặt. Sầm Hạo Nhiên bước lên, chiếc xe cứ thế biến mất khỏi tầm mắt Liễu Khánh An, hai mắt cô cũng dần mờ đi, cuối cùng nước mắt đã kìm lại cũng không nhịn được rơi xuống.


197: Thanh Lọc


Dương Ái Vân đưa Liễu Khánh An vào trong thì Sầm Cảnh Đình đã đứng chờ cô từ bao giờ, nhìn thấy anh cô muốn cười nhưng không thể cười nổi, chỉ hỏi: “Anh đón em sao?”
“Ừ, đi thôi.” Sầm Cảnh Đình hộ tống hai người đi lên phòng phó chủ tịch, ở đó bày sẵn cơm nước cho hai người, anh cũng không ở lại làm phiền mà nói mình có việc phải xử lý.
Dương Ái Vân biết anh chừa không gian cho hai người lại bảo: “Anh cũng phải ăn cơm đi đấy, em sẽ kiểm tra.”
“Anh biết rồi, em mau ăn đi kẻo nguội.” Sầm Cảnh Đình vẫn dịu dàng nói.
Hôm nay anh mặc một bộ vest trắng áo sơ mi đen với dáng người cao lớn nhìn vô cùng bắt mắt, chưa kể khuôn mặt điển trai làm người ta mê muội, mặc dù Dương Ái Vân rất muốn thưởng thức cảnh đẹp này nhưng tình huống hiện tại không cho phép cô nhìn anh quá lâu.
Đợi người rời đi Dương Ái Vân lại có chút luyến tiếc.

Liễu Khánh An vào trong đây tâm tình cũng tốt hơn nhiều, cô nhìn ra vẻ tiếc nuối của cô bạn lại nói: “Xin lỗi cậu, vì tớ mà ảnh hưởng đến hai người bên nhau.”
“Có làm sao, cậu đừng nói thế, chúng tớ ngày nào chẳng ở cùng nhau, quan trọng là cậu đấy, mau ăn đi, dù tâm trạng có tồi tệ thế nào cũng không được làm khổ bao tử mình.” Dương Ái Vân gắp thức ăn đầy chén cho Liễu Khánh an lại thúc giục cô bạn.
Liễu Khánh An ăn nhưng lại không chút khẩu vị nào, cô cũng không biết mình đang ăn cái gì nữa, chỉ biết gắp vào miệng mà ăn.
Bữa cơm dù ngon nhưng do tâm trạng người mà trở nên nhạt nhẽo, Liễu Khánh An ăn xong nghỉ ngơi một chút thì rời đi, Dương Ái Vân tiễn người ra đến xe mới trở về, lúc quay người thì đụng trúng một lồ ng ngực, cô hơi ê mũi nhìn lên, lập tức giọng nói lo lắng vang lên: “Em có đau không?”

Bàn tay của người đàn ông xoa nhẹ mũi cô, Dương Ái Vân lại sà vào lồ ng ngực anh.

Thấy tâm trạng cô không tốt anh hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Sầm Hạo Nhiên làm tổn thương Khánh An, em đau lòng thay cô ấy.” Dương Ái Vân mệt mỏi nói.
Sầm Cảnh Đình nghe cái tên này lại nhíu mày, ban nãy anh cũng vừa gặp Sầm Hạo Nhiên, người này vẫn đưa ra yêu cầu vô lý như lúc trước khiến tâm tình của anh không tốt chút nào.
Sầm Cảnh Đình lại bảo: “Ái Vân, sau này tránh xa Sầm Hạo Nhiên một chút, được không?”
Chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy bất an, trong lòng cứ cồn cào khó chịu không thôi lại không biết nguyên nhân là gì.
Dương Ái Vân nhìn anh nói: “Em với cậu ta chẳng có việc gì phải gặp nhau cả.”
“Ý anh là sau này dù cậu ta có ngỏ lời muốn gặp em cũng không được đồng ý, hứa với anh, nhé?” Sầm Cảnh Đình tha thiết nhìn chăm chăm vào cô, như thể cô không đồng ý anh sẽ không buông tha.
Mặc dù không biết người đàn ông này lo lắng cái gì nhưng cô vẫn theo anh: “Được.”
Lúc này Sầm Cảnh Đình mới thở phào nhẹ nhõm, lại ân cần đưa cô vào trong, còn hai tiếng nữa anh mới tan ca không thể cùng cô về ngay được, cho nên anh đã để cô nghỉ ngơi trong phòng phó chủ tịch, bản thân lại giải quyết thêm vài chuyện.
Gần đây, khi anh quán triệt lại một số vấn đề về phòng ban có vài giám đốc hợp sức lại với nhau chống đối không làm theo, còn cố tình chỉ trích anh lợi dụng chức quyền để ra oai.


Thậm chí khi dự án mới được đề xuất họ cũng phản đối kịch liệt mà không cân nhắc.
Chưa kể những người phản đối bao gồm cả ban giám đốc thuộc hai phe ủng hộ Hạo Nhiên và Tuệ Nhi.
Bọn họ dường như muốn cùng nhau kéo anh rời khỏi vị trí, còn bất chấp cả lợi ích chung của công ty.

Chỉ cần đạt được mục đích thì công ty có thua lỗ bọn họ cũng không quan tâm.
Nói đi nói lại tập đoàn Sầm Gia là của nhà họ Sầm, bọn họ chỉ ăn lợi ích trong đây, ai cho bọn họ nhiều lợi thì họ theo phe người đấy.

Trong buổi họp Sầm Cảnh Đình một lần nữa triển khai dự án mới của mình.

Thế nhưng bên dưới chưa gì đã có người phản đối.
“Phó chủ tịch, cậu làm vậy có phải gấp gáp quá rồi không? Dự án này mọi người đều không đồng ý cậu muốn làm một mình sao? Lẽ nào cậu lên chức phó chủ tịch rồi không cần nghe ý kiến của ai nữa à?” Giám đốc Hoàng ở bộ phận tài chính lên tiếng.

Những người ở bộ phận khác cũng nhao nhao nói vào không ngớt: “Đúng vậy, thái độ của cậu không khác nào coi thường chúng tôi, sao có thể làm lãnh đạo.”
Sầm Cảnh Đình nhìn cuộc họp náo loạn như một cái chợ, không nhịn được đạp mạnh bản tư liệu xuống bàn: “Câm mồm hết đi.”
Bên dưới phút chốc lặng câm nhìn khuôn mặt xám xịt của anh, khí lạnh cũng dần lan tỏa khắp căn phòng.

Sầm Cảnh Đình chỉ ngồi đó thôi cũng đủ khiến người ta lạnh tê tái.
Anh không tiếp tục trình bày dự án nữa mà lạnh lùng nói một câu: “Một số người hình như không còn đủ năng lực đảm nhiệm chức vụ nữa thì phải, cho nên Sầm Gia sẽ thanh lọc ban giám đốc tìm người tài năng hơn.”
“Phó chủ tịch, ý cậu là muốn đuổi chúng tôi chứ gì?” Giám đốc Hoàng đen mặt lên tiếng.
Sầm Cảnh Đình mặt lạnh bảo: “Sầm Gia chỉ giữ được người tài, thứ lỗi không thể dung chứa những kẻ không có đầu óc.”
“Cậu, cậu nói vậy là có ý gì? Đây chẳng khác nào đấm vào mặt chúng tôi, cậu nên nhớ Sầm Gia lớn mạnh như hôm nay cũng có công sức của chúng tôi trong đó, cậu muốn vong ân bội nghĩa sao?” Ông Hoàng tức giận nói thẳng mặt.
“Tôi chưa từng phủ định công lao của bất cứ ai nhưng với những người cản trở sự phát triển của công ty tôi đương nhiên không thể giữ lại.” Sầm Cảnh Đình cười lạnh.
Một số người trong ban giám đốc nghe vậy nhìn nhau, không hiểu anh có ý gì, ông Hoàng định thần lại hỏi: “Phó chủ tịch nói vậy là sao? Chúng tôi ở đây ai cũng giúp công ty phát triển lớn mạnh, cậu không nhìn thấy sao còn muốn vu cáo chúng tôi?”
“Hay cho bốn từ phát triển lớn mạnh, vậy các người nói xem trong thời gian qua các người đã khiến nó lớn mạnh thế nào? Chi nhánh Nam An thua lỗ hơn 3 tỷ chỉ trong hai tháng, dự án phía tây Đông Đô bị trì trệ nửa tháng tiêu hao không ít thời gian và tài nguyên, các kế hoạch đưa ra thì sơ sài không có một định hướng rõ ràng nào.”
Sầm Cảnh Đình nói đến đâu người phía dưới cúi mặt đến đó.


Thế nhưng anh vẫn chưa dừng ở đây, tiếp tục nói: “Dự án vừa đưa ra chưa kịp đánh giá thì từng người đã lớn tiếng bác bỏ.

Tôi không hiểu các vị ở đây có phải là thành viên cốt cán lâu năm của Sầm Gia hay không? Ngay cả một chút tư duy cũng không có, các người ngồi ở vị trí này ăn tiền lương mỗi tháng có thấy xấu hổ hay không?”
Mặc dù ai nấy cũng bối rối, có chút xấu hổ nhưng ai cũng kiêu ngạo nên không hoàn toàn đồng ý với lời nói của anh.
Một người còn cứng rắn nói: “Chúng tôi, chúng tôi cũng cố gắng hết sức vì Sầm Gia, chỉ là mấy tháng vừa rồi thị trường có chút biến động, lại có vài tin đồn không hay về cậu nên, nên công ty cũng vì thế mà bị ảnh hưởng không ít.

Cậu, cậu không thể chỉ trích chúng tôi.”
“Sao? Các người không có năng lực lại đổ lỗi cho tôi à?” Sầm Cảnh Đình không lạnh không nhạt nói, khuôn mặt lại vô cảm khiến ai cũng không dám nhìn thẳng.
Anh lại cười nhạt: “Ngay cả khi tôi đã rời khỏi công ty thì các người vẫn còn xem tôi là nguyên cớ cho việc Sầm Gia bị trì trệ sao? Xem ra năng lực của ban giám đốc cũng chỉ đến thế thôi nhỉ? Thế thì tôi muốn thanh lọc các người còn có ý kiến gì? Không lẽ Sầm Gia phải nuôi một lũ vô dụng chỉ biết gây tổn thất cho công ty thôi sao?”
“Cậu, cậu… Càng nói càng quá đáng, tôi muốn gặp chủ tịch, cậu cho dù là phó chủ tịch cũng không có quyền đuổi chúng tôi.” Ông Hoàng tức giận đứng dậy chỉ vào mặt anh nói.
“Không có quyền sao? Giám đốc Hoàng, ông biết cái này là cái gì không?” Sầm Cảnh Đình đột nhiên ném ra giữa bàn một cái hộp, cái nắp vừa vặn bật ra.
Đám người hiếu kỳ nhìn vào cái hộp lập tức có những biểu cảm méo mó lẫn kinh sợ.


Bình luận

Truyện đang đọc