VŨ KHUYNH THÀNH

Trời tờ mờ còn sớm, sương trắng còn lượn lờ quấn quanh bầu trời, mang cảm giác mù mịt, tiêu điều. Hơi lãnh còn vương vấn khắp không gian, khiến cho người ta có chút buốt, chỉ mong có thể ở lại trong chăn ấm đệm êm thêm một chút nữa.

Tiếng vó ngựa từ xa tiến lại gần, thấp thoáng ẩn hiện ba người đang cỡi ngựa tiếng lại gần. Ba nhân phi ngựa như bay, khí thế ngùn ngụt, giống như có chuyện khẩn cấp lắm vậy. Bổng dưng ghìm ngựa lại, ngựa bất mãn hí vang.

“ trang chủ, phía trước có người” một trung niên hán tử thông báo.

“ Ngươi đến xem…” âm thanh lạnh lùng, nam nhân chỉ hai mốt tuổi nhưng dáng vẻ ung dung cao quý, ngạo thị thiên hạ khiến cho người ta phải khâm phục từ đáy lòng. Ngũ quan tuyệt mĩ như điêu khắc, mày kiếm, mắt săng, mũi thẳng, bạc thần tà mị, nam nhân một thân hắc y lãnh khốc, toàn thân tỏa ra khí chất lãnh lùng, làm cho người ta không dám đứng gần, nhất là đối diện với đôi con ngươi lãnh khốc kia.

“ Trang chủ, phía trước nằm một đứa nhỏ sáu bảy tuổi, đang hấp hối…” trung niên hán tử mím môi nói

Hắc y nam nhân mày kiếm khẽ chau, tựa đang suy tính có nên cứu tính mạng của hài tử này không, hoàng y nữ nhân bên cạnh vũ mị cười, đôi con ngươi lóe sáng tính kế, nàng ôn nhu nói:

“ Biểu ca, hài tử này thật đáng thương, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa bảo tháp a”

Hắc y nam nhân trầm mặc, mục quang lạnh lùng nhìn về phía hoàng y nữ tử khiến cho nàng có chút sợ, nhưng vẫn tỏ vẻ ung dung cười dịu dáng. Hoàng y nữ tử dung mạo diễm lệ, một đôi hoa đào mắt quang ba diễm lệ, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, nàng cười khẽ mang theo ba phần ôn nhu bảy phần vũ mị xinh đẹp 

“ Đem đi…”  hắc y nam tử ra lệnh, sau đó vút ngựa phi như bay, tiếp tục hành trình. Hoàng y nữ tử mím môi cười nhẹ sau đó phóng ngựa đuổi theo, trung niên hán tử lắc đầu thở dài, ôm lấy tiểu hài tử đặt lên ngựa đi tiếp. 

“ Tiếu điệp tỷ tỷ, ngạo ca ca đến nha….”  Liễu Cô Tuyết nhanh chóng chạy đến bên Hiên Viên Tiếu Điệp vui vẻ nói.

“ Sao cơ? Đại ca đến à…” Hiên Viên Tiếu Điệp giật mình, chắc là nhận được tin nàng mất tích. Hiên Viên Tiếu Điệp hứng khởi chạy ra ngoài đón tiếp. Vì từ nhỏ chỉ có hai huynh muội, cho nên Hiên Viên Tiếu Điệp rất ỷ lại ca ca của mình, mà Hiên Viên Ngạo tuy lạnh lùng tàn khốc nhưng đối với muội muội của mình thì yêu thương sủng nịnh vô cùng.

“ Hiên Viên trang chủ..!!”  Liễu Cô Phong ôn hòa cười, quả nhiên Hiên Viên trang chủ rất yêu thương muội muội của mình tin đồn không sai nha, mới có báo tin cách đây hai ngày mà hắn ở xa ngàn dặm đã nhanh chóng đuổi về, tốc độ quả thật kinh người.

“ Liễu công tử, tiểu muội của ta đã làm phiền nhiều…”  Hiên Viên Ngạo khách sáo nói.

“ Không có gì, Hiên Viên tiểu thư là bạn tri giao của Tuyết nhi…”  Liễu Cô Phong lắc đầu.

“ Mà, hai vị đây là…”  Liễu Cô Phong gật đầu chào hỏi hai người bên cạnh Hiên Viên Ngạo, một nữ nhân vận xiêm y màu vàng, cao quý thanh lịch, một trung niên hán tử khuôn mặt nghiêm nghị chính khí cùng với một tiểu hài tử đang bị ngất.

“ Liễu công tử hảo, ta là biểu muội của Hiên Viên trang chủ, Sở Y Nhân”  hoàng y nữ tử gật đầu nói. Nghe đồn Như ngọc công tử Liễu Cô Phong ôn nhuận như ngọc quả nhiên không sai.

“ Hài tử này bị làm sao vậy..”  Liễu Cô Phong nhíu mày nhìn tiểu hài tử trong vòng tay của trung niên hán tử.

“ Không biết, nhặt được trên đường…”  Hiên Viên Ngạo không để ý đáp lại. Hắn đang hối hận khi cứu đứa nhỏ này đây, lúc đó hắn đang vội đến xem muội muội của mình không suy trước đoán sau, hi vọng hài tử này không đem đến phiền phức cho hắn. Nam nhân này là như vậy, lãnh huyết vô tình, có thể khiến cho hắn một mặt ôn nhu bây giờ chỉ có muội muội ruột thịt của hắn- Hiên Viên Tiếu Điệp đi.

Liễu Cô Phong cười khổ, phân phó quản gia tìm thấy thuốc đến xem bệnh.

“ Ca ca…”  Hiên Viên Tiếu Điệp tươi cười rực rỡ nhìn đại ca của mình

“ Tiểu Điệp, không sao chứ…”  Hiên Viên Ngạo âm thanh nhu hòa vấn, tay khẽ xoa đầu muội muội của mình.

“ Ca ca, ta không sao…”  Hiên Viên Tiếu Điệp ngượng ngùng cười, ca ca lúc nào cũng xem nàng như tiếu hài tử, thật là..!

“ Biểu muội…”  hoàng y nữ tử - Sở Y Nhân gật đầu chào Hiên Viên Tiếu Điệp.

“ Oa! Biểu tỷ, người cũng đến sao..” Hiên Viên Tiếu Điệp hào hứng nhìn bên hoàng y nữ tử.

“ Ân, Tiếu Điệp càng lớn càng xinh đẹp!...”  Sở Y Nhân ôn nhu cười

“ Ngạo ca ca…”  Liễu Cô Tuyết ngượng ngùng cười nhìn Hiên Viên Ngạo

“ Liễu tiểu thư….”  Hiên Viên Ngạo đáp, xa cách mà hữu lễ khiến cho Liễu Cô Tuyết ánh mắt không khỏi ảm đạm

Võ Ngưng Sương vỗ vỗ vai Liễu Cô Tuyết, cười khẽ trấn an, Hiên Viên trang chủ này thật lãnh ngạo vô tình a, nhưng mà quả thật đầy sức quyến rũ nam tính, hèn gì Tuyết nhi lại như vậy yêu mến, nhưng mà nam nhân này thật khó động tình, người yêu hắn có khổ mà thôi. Dĩ nhiên nếu người này động tâm, nữ nhân được hắn yêu quả thật là nữ nhân hạnh phúc.

Đại sảnh Liễu phủ, trong chốc lát tập trung toàn nhân vật nổi tiếng giang hồ, tam đại mỹ nhân có đủ, hai trong tam đại công tử điều có, trong nhất thời bọn nữ tỳ cũng gã sai vặt liễu phủ thi nhau mà ngắm mỹ nhân cho thỏa mắt.

Không khí trong phòng có chút tiêu điều xơ xác, mọi người nói năng xa cách hữu lễ, ánh mắt thay nhau đánh giá loạn tùng phèo, bỗng một  tiểu vật nhỏ chạy vào sảnh đường khiến cho mọi người có lực phân tán chút ít.

“ Oa, tiểu bạch hổ, thật đáng yêu…”  Sở Y Nhân sáng mắt nói, nữ nhân nào không thích chưng diện chi tâm, huống chi tiểu bạch bộ lông trắng muốt không một sợi tạp mao nào, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp tuyệt luân khiến cho người ta nhìn vào yêu thích được ngay, với lại tiểu bạch hổ còn nhỏ, trông vô hại, nhìn nó béo mập đáng yêu như vậy, Sở Y Nhân hận không thể ôm vào lòng dày vò một phen

“ Khoan…!”  Liễu Cô Phong lên tiếng ngăn chặn ý định muốn ôm tiểu bạch hổ của Sở Y Nhân. Tiểu bạch hổ này tuy còn nhỏ nhưng hung hăn vô cùng, chỉ có Khuynh Thành mới ôm được nó, lần trước có một hạ nhân vừa mới chạm đến, nó đã cắn một phát rồi.

Sở Y Nhân nghi hoặc nhìn về phía Liễu Cô Phong. Liễu Cô Phong ôn hòa cười: “ Sở cô nương, tiểu bạch hổ này tuy còn nhỏ nhưng hung dữ vô cùng, nó không thích bị người ôm đâu…”

Sở y nhân có chút không phục, chỉ là một tiểu hổ nhỏ chút, nàng sợ nó sao. Nhưng mà có Hiên Viên Ngạo ở đây, nàng cũng không muốn dở tính đêu ngoa tùy hứng của mình, cho nên chỉ tiếc nuối mà nhìn tiểu bạch mà thôi.

Tiểu bạch hổ ngao ngán phe phẩy cái đuôi nhỏ xinh của mình, nó nằm dài ngay trên bàn, mắt lim dim như đang đợi ai đó, hoàn toàn không thèm để ý đến đám người nơi đây

“ Thần, hình như liễu phủ có khách nha…” giọng nói nhỏ nhẹ pha theo vài phần tò mò của Vũ Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Tiêu Dạ Thần, như muốn hỏi, có chuyện gì quan trọng sao. Âm thanh tuy nhỏ nhưng đối với đám người trong phòng, điều là kẻ có võ thì dễ dàng nghe được, mọi người nghi hoặc nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc