VŨ KHUYNH THÀNH

“ Thành nhi! Nàng có thể hứa với ta một chuyện được không?” Y mỉm cười nhìn nàng mà nói như thế, đôi con ngươi tuyệt đẹp vĩnh viễn chỉ lưu một hình bóng nữ nhân hồng y, sóng mắt nhìn nàng lúc nào cũng ôn nhuận, Vũ Khuynh Thành mỉm cười gật đầu, chỉ cần ngươi nói ta điều nghe, ngươi hiểu mà. Tiêu Dạ Thần đưa tay chạm nhẹ mái tóc xinh đẹp ấy, nhỏ giọng nói: “ xin đưng nương tay với kẻ thù!” Thành nhi, ta biết nàng dù lúc nào cũng tỏ ra hờ hững lạnh nhạt với xung quanh, nhưng ta hiểu rõ hơn ai hết nàng không muốn giết người dù kẻ đó có làm hại đến nàng đi chăng nữa, không phải là nàng thiện lương mà là quá vô tâm, vô tâm với tất cả những gì nàng không muốn nghĩ đến, ta thích nàng, yêu thương cái cách ung dung của nàng, yêu tính lạnh nhạt vô tâm không phế của nàng nhưng nàng biết không lắm lúc ta cũng rất sợ cái tính cách ấy, ta sợ có một ngày nàng vì nó mà khiến cho bản thân của mình bị thương.

“ Thần! ngươi đừng lo, ta sẽ không sao mà…” Vũ Khuynh Thành cười khẽ, ta sẽ không nương tay với kẻ muốn hại mình đâu, có lẽ sau chuyện này chúng ta sẽ thoải mái đi ngao du khắp nơi, xem phong cảnh khắp đại lục này, thưởng thức mỹ thực tam quốc, sau chuyện này ta và ngươi vĩnh viễn sẽ ở bên nhau, đúng không?

“ Ừ! Nhất định phải an toàn mà quay trở về đây…” Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng nói, nhìn bóng lưng của Vũ Khuynh Thành dần khuất bỗng dưng muốn đưa tay ôm lấy nhân ảnh ấy vào trong lòng, một chút thôi! Y thật sự muốn ôm lấy nàng ấy nhưng mà tiếng vó ngựa đã xa, hình bóng ấy chỉ còn một dấu chấm đen nho nhỏ trong tầm nhìn của y, xoay đầu về phía ngược lại, y giục ngựa chạy về hướng Thiên vọng.

Tối qua khi Chu đế quay về kinh đô, để lại hơn ba trăm ảnh vệ Bắc Chu quốc, y cùng Vũ Khuynh Thành chia làm hai hướng, một người đến Hắc nhai một kẻ đến Thiên vọng. Lẽ ra y muốn đi cùng nàng nhưng Vũ Khuynh Thành không đồng ý, một trong hai nơi có khả năng có tiểu hài tử, nàng không an lòng, tách ra làm hai phía có lẽ an tâm hơn. Vũ Khuynh Thành, Hồng Tuyệt, Phượng Y Diễm cùng Hiên Viên Ngạo đến Hắc nhai, đi cùng còn có ba trăm ám vệ của hoàng đế. Còn Tiêu Dạ Thần, Liễu Cô Phong, Bạch Vân Nhu lại tiến đến Thiên vọng, lực lượng của Dạ đế tách ra làm hai, một bên đi theo Tiêu Dạ Thần, một bên lại âm thầm bảo vệ Vũ Khuynh Thành.

‘ Hi vọng mọi chuyện lần này sẽ nằm trong sự sắp đặt của y’, Tiêu Dạ Thần nhìn trời xanh than nhẹ, chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng ấy lại khiến cho y không thể không lo lắng…

Hắc nhai

Đỉnh nhai thật cao, gió thổi phần phật, Hắc nhai nổi danh bởi bởi sự nguy hiểm cùng vẻ ngoài của nó. Hắc nhai thật đẹp, dường như đỉnh nhai lúc nào cũng sương trắng lượn lờ, cảm giác thật gần với bầu trời, chỉ cầu đưa tay là với đến, đỉnh hắc nhai tờ mờ sớm tuyệt đẹp, mặt trời không quá chói chang mà tỏa ánh sáng đỏ rực như mảnh gương đỏ từ từ nhô lên, quanh thân còn vương vấn vài sợi mây trắng bồng bềnh huyền ảo, từ đỉnh Hắc nhai ngắm cảnh vật thật đẹp, thật huyễn hoặc, dường như cả thiên địa thu trọn trong tầm nhìn, cũng như hoa đẹp thì hoa có gai, Hắc nhai phong cảnh mỹ lệ như vậy thì cũng có sự đáng sợ của nó. Không ai biết độ cao của hắc nhai là bao nhiêu, dường như nhai sâu đến nổi không có đáy, thử tưởng tượng một khi lỡ chân rơi xuống thì dù có là cao thủ tuyệt đỉnh cũng khó lòng sống nổi, cho nên dù phong cảnh nơi đây có đẹp đến mấy thì cũng chẳng mấy ai mạo hiểm tính mạng của mình mà đến đây cả, dĩ nhiên là trừ những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như lúc này đây.

“ Tiểu Thiên đâu…” Vũ Khuynh Thành nhìn nữ tử trước mặt vấn, vẫn âm thanh dễ nghe, vẫn tiếu dung như có như không, vẫn đôi con ngươi lạnh nhạt cùng vẻ mặt ung dung tự tại không chút một cảm giác được tiết lộ ra ngoài kia, Lam Tuyết Nhiễm căm giận, tại sao dù đứng trong thế bị động nhưng nàng ta vẫn khiến cho nàng cảm thấy mình không phải là người thắng kia chứ? 

“ Hài tử đó ở đây, không cần lo lắng…” Lam Tuyết Nhiễm cười dịu dàng, khiến cho người ta như cảm thấy hai người bọn họ chỉ là hai người bạn cũ mới gặp lại mà thôi, thái độ ôn hòa không mặn không lạt như vậy càng khiến cho người ta khó đoán ngươi đang nghĩ gì, muốn gì? Vũ Khuynh Thành không nói, tiếu dung lạnh nhạt yên lặng nhìn Lam Tuyết Nhiễm, lòng thở phào nhẹ nhõm, thì ra tiểu Thiên đang ở đây, vậy Thần không cần quá vất vả rồi. Thời gian cứ yên lặng trôi đi từng chút từng chút mà hai người kia cứ yên lặng nhìn nhau như vậy, nếu như xem nhẹ đỉnh đầu của Lam Tuyết Nhiễm có dấu hiệu bốc khói thì người ngoài nhìn vào sẽ tưởng hai người này có quan hệ mật thiết lắm vậy, cho nên mới ‘đắm đuối’ nhìn nhau.

“ Nói điều kiện của ngươi đi…” mãi cho đến khi dường như sức chịu đựng của Lam Tuyết Nhiễm gần đặt dấu chấm hết thì Vũ Khuynh Thành chợt mỉm cười nói. 

“ Vậy ngươi nhảy từ đây xuống, ta sẽ thả tiểu hài tử này…” Lam Tuyết Nhiễm ra lệnh thuộc hạ đem tiểu hài tử đến. Vũ Khuynh Thành thấy tiểu hài tử không bị thương tích gì cả, lòng cũng buông xuống, Lam Tuyết Nhiễm cũng không đến nỗi độc ác ra tay với tiểu Thiên! Thấy Vũ Khuynh Thành chợt im lặng không nói, Lam Tuyết Nhiễm cười lạnh: “ sao vậy! không dám sao?”

“ Ngươi…không sợ gây chiến tranh với Bắc Chu sao….” Vũ Khuynh Thành vẫn cười hỏi, như đang nói chuyện với một người bạn lâu năm, Phượng Y Diễm, Hồng Tuyệt cùng Hiên Viên Ngạo thì đứng yên bên cạnh không một tiếng động, yên lặng dõi theo tình hình, trên Hắc nhai này dường như bố trí rất cẩn thận, đến ba lớp người bảo vệ xung quanh Lam Tuyết Nhiễm, gần năm trăm người ẩn núp trên Hắc nhai, xem ra lần này Lam Tuyết Nhiễm chuẩn bị không một kẻ hở mà đến đây. Hiên Viên Ngạo ánh mắt sắc bén đánh giá đại công chúa của Nam Phong triều, quả nhiên đủ nhanh, đủ sắc bén cùng cơ trí, nữ nhân tài giỏi như vậy lại để tình lụy đến như thế, có đáng không?

“ Uh! Nói sao nhỉ?” Lam Tuyết Nhiễm cười khẽ “ dù gì cũng buồn chán mà, chiến tranh thì sẽ thú vị đấy, hơn nữa Bắc Chu dù có mạnh như thế nào thì so với nhị quốc hợp lực lại thì cơ hội thắng cũng không nhiều đâu, đến lúc đó không chừng đại lục lại phân chia lại thế cân bằng”. Hồng Tuyệt chợt cười lớn, âm thanh vang cả Hắc nhai: “ ta cứ nghĩ ta là kẻ ích kỉ nhất thế gian không ngờ có người còn hơn ta một bậc, Lam đại công chúa, xem nhân mạng như trò chơi, xem cảnh huyết chảy thành sông của lê dân bách tính như trò đùa, Hồng Tuyệt cam bái hạ phong”

“ Chậc! còn tốt hơn việc thích một nữ nhân, Hồng Tuyệt ngươi so với ta dường như càng khiến cho nhân thế khó chấp nhận…” Lam Tuyết Nhiễm ung dung cười, ánh mắt tràn đầy khinh miệt nhìn Hồng Tuyệt cùng Phượng Y Diễm, hắc y nhân xung quanh Lam Tuyết Nhiễm cùng có người cười mỉa, khinh bỉ. Bị nhìn như vậy, Hồng tuyệt có chút nổi nóng, nhân thế coi khinh nàng cũng không thèm để tâm nhưng nữ tử kia dùng ánh mắt khinh miệt như vậy nhìn người trong lòng nàng, khiến cho Hồng tuyệt không kiềm chế được lửa giận của mình. Muốn tấn công về phía nữ nhân kia thì một bàn tay đưa ra ngăn cản lấy Hồng Tuyệt, lại nói: “ ngươi hối hận khi yêu Phượng Y Diễm sao?” Vũ Khuynh Thành kiên định nhìn Hồng Tuyệt, thì ngay lập tức Hồng tuyệt đáp lại không chút do dự: “ không!” Vũ Khuynh Thành nghiêng đầu vấn Phượng Y Diễm: “ vậy còn ngươi, có hối hận khi nhận đoạn cảm tình cấm kị chi luyến này?” Phượng Y Diễm ôn nhu mỉm cười, khẽ lắc đầu. Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, một nụ cười khiến nhân thế say đắm, khiến cho phút chốc mọi tiếng ồn nơi đây im bặc, lại nói: “ yêu nhau như vậy, chuyện nhân thế liên can gì đến hai người đâu!” Một câu nói khiến cho mọi lời xì xầm bàn tán im bặc, đúng vậy chuyện của hai người đó liên can gì đến các ngươi, đến nhân thế này đâu?

Phượng Y Diễm cùng Hồng Tuyệt nắm lấy tay nhau, ôn nhu cười, tuy đoạn cảm tình này cả hai điều nhận trong lòng, nhưng những lời nói của thế gian đối họ quả nhiên ít nhiều cũng gây tổn thương, chợt câu nói của Vũ Khuynh Thành khiến cho bọn họ hiểu ra nhiều lắm, Hồng Tuyệt cười lớn, cao giọng nói: “ đúng vậy! ta yêu nữ nhân, thì đã sao, thiên hạ này có ai yêu so với ta sâu, yêu so với ta đậm, có ai đủ dũng cảm theo đuổi cảm tình này! các ngươi có từng vì ai cam nguyện từ bỏ tất cả dù là tính mạng này, trong các ngươi có ai yêu oanh oanh liệt liệt như ta?” Tiếng nói của nữ tử vang vọng khắp Hắc nhai khiến cho những kẻ xì xầm lúc nãy cũng không khỏi đỏ mặt vì xấu hổ, Lam Tuyết Nhiễm tuy trong lòng tức giận nhưng vẫn tao nhã cười: “ bội nghịch thiên lý!”

“ Vậy so với ngươi, vì tư tình cá nhân lại khiến liên lụy người vô tội, lại khiến cho nhân sinh lầm than, gây chiến loạn tam quốc…như vậy rốt cuộc là ai nghịch thiên, ai phá hỏng luân lí….” Phượng Y Diễm cười lạnh, Lam Tuyết Nhiễm bị nói như vậy cứng họng, không thể thốt thành lời được, có lẽ thẹn quá hóa giận mà lại quay về phía Vũ Khuynh Thành nói: “ ngươi đang kéo dài thời gian sao? Rốt cuộc có muốn cứu tiểu hoàng tử kia không?”

“ Tỷ tỷ…! đừng lo lắng cho tiểu Thiên, bởi vì nếu như vì tiểu Thiên mà người bị nguy hiểm thì cho dù tiểu Thiên có còn sống đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình đâu!....” tiểu hài tử chợt lên tiếng, phá hỏng không khí nơi đây, tiểu hài tử hơn mười tuổi nhưng này dung mạo, này đôi con ngươi sắc bén, này giọng nói khiến cho mọi người nơi đây ngạc nhiên. Chỉ mới hơn mười tuổi thôi, cái tuổi này vẫn còn làm nũng với phụ mẫu kia mà, nhưng khi đối diện với sinh tử lại bình tĩnh như vậy, lại thốt nên những lời như thế, khiến cho người ta bất giác đau lòng, Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, ánh mắt lưu chuyển ấm áp dịu dáng: “ Tiểu Thiên không tin tỷ tỷ sao?”

Tiểu hài tử gật đầu cười, làm sao không tin được? tiểu Thiên có thể không tin vào bất cứ ai trên thế gian này sao lại không tin vào tỷ tỷ được, tiểu Thiên luôn biết tỷ tỷ giỏi nhất, có thể làm bất cứ chuyện gì, so với phụ vương, so với mẫu hậu…tỷ tỷ vẫn luôn khiến cho tiểu Thiên có cảm giác an tâm nhất, có lẽ vào cái lúc tiểu Thiên mở mắt nhìn người, vào cái lúc tỷ tỷ ôn nhu cười nhìn tiểu Thiên, thì này phân tin tưởng với nhân thế, tin tưởng vào tình người, tiểu Thiên điều trao cho người mà, cho nên người nhất định vẫn mãi sẽ ở bên cạnh tiểu thiên đúng không? Vũ Khuynh Thành cười khẽ: “ vậy là tốt rồi, bây giờ tiểu Thiên chỉ cần nhắm mắt, đếm đến mười, là sẽ an toàn thôi!” Tiểu hài tử khẽ nhắm lại mắt, bắt đầu đến một..hai…

Hàng ngàn cánh hoa đỏ như máu không biết từ nơi nào xuất hiện rơi lả tả, đẹp đến yêu diễm, mềm mại nhưng lại sắc bén vô cùng, chạm vào ai là để lại vết máu đỏ tươi hòa cùng cánh hoa đỏ rực, gió không biết từ lúc nào ào ào bên tai, khiến cho người ta bất giác không phân biệt được tiến động. Lam Tuyết Nhiễm hét lớn: “ cẩn thận! giữ chặt lấy tiểu hoàng tử”  nhưng hàng vạn cánh hoa như che như không, gió cứ thổi vù vù che đi tầm nhìn cùng thính giác của mọi người, tất cả như hỗn loạn, là uy lực của Huyết mẫu đơn sao? Lam Tuyết Nhiễm kinh hoàng, từng nghe luyện đến tầng thứ mười của Huyết mẫu đơn, hoa cùng người hòa làm một, điều khiển một cách tự nhiên, nhưng mà nữ nhân đó tại sao lại luyện một cách nhanh như vậy! theo dự tính của nàng dù có là kì tài võ học cũng luyện ít nhất là mười năm nữa mới đến cảnh giới này chứ

Bảy…tám..chín….mười……

Hoa bay lả tả, rơi rụng khắp nơi, cả một hắc nhai bao phủ bởi hàng vạn cánh hoa đỏ như máu, gió nhẹ lại, hoa lấp lững không trung rồi bay cao lên, rồi lại rơi xuống cứ liên tục như vậy tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, hai bên đứng đối lập nhìn nhau, mà tiểu hài tử cũng đã nằm trọn trong vòng tay của Vũ Khuynh Thành, mọi người kinh hoàng, võ công của nữ tử này rốt cuộc đã đến cảnh giới nào rồi, có thể hòa cùng tự nhiên sao?

“ Tiểu thiên! Không sao rồi, có sợ không?” Vũ Khuynh Thành vuốt đầu tiểu hài tử ôn nhu vấn. Tiểu hài tử lắc đầu, vươn hai tay ôm chặt lấy cổ của vũ khuynh thành, nhỏ giọng nói: “ tiểu Thiên…rất nhớ tỷ tỷ!” Vũ Khuynh Thành cười nhẹ: “ ừ! Tỷ tỷ cũng vậy, cũng rất nhớ tiểu Thiên, sau này tỷ tỷ sẽ thường xuyên đến thăm tiểu Thiên nhiều hơn, được không?” Tiểu hài tử vui mừng, ánh mắt sáng lấp lánh, nụ cười còn rực rỡ hơn vầng thái dương ở trên cao kia: “ tỷ tỷ! đã hứa thì không được nuốt lời nha”. Vũ Khuynh Thành ôm lấy tiểu hài tử đưa cho Hiên Viên Ngạo, nói: “ dĩ nhiên, tỷ tỷ không nuốt lời đâu!” Tiểu hài tử mỉm cười thỏa mãn, nhưng nó vĩnh viễn không biết được rằng, nụ cười xinh đẹp cùng ánh mắt dịu dàng này lại biến mất trước mắt nói, và ấm áp hoài ôm kia…dù trong mơ cả ngàn lần đưa tay với đến cũng không bao giờ có được nữa, lúc đó bàng hoàng chợt nhận ra rồi lệ rơi như mưa, nguyên lai..tỷ tỷ của nó, không còn nữa rồi…

Bình luận

Truyện đang đọc