VŨ KHUYNH THÀNH

“ …Mật động này đích thân trẫm thiết kế, đích thân trẫm xây dựng cũng là nơi cuối cùng nàng cũng trẫm an nghỉ. Sinh thời nàng yêu nhất mẫu đơn chi hoa, từng gốc, từng gốc…trẫm tự trồng, tự chăm sóc. Nàng yêu nhất ngâm mình trong suối nước nóng, trẫm tự đào, tự dẫn nước, nàng thích nhất đọc sách, trẫm viết sách….trẫm đợi, đợi khi Chu giáng hồng chín quả, nàng hồi sinh, chúng ta lại sống bên nhau. Nhưng mà mòn mỏi năm mươi năm, trẫm dần kiệt lực, đến cuối cùng cũng không thể đợi nàng ngày hồi sinh…”

“..Nhân sinh nếu có kiếp sau, trẫm chỉ mong chúng ta chỉ là một đôi phu phụ bình thường, nàng cùng trẫm hưởng cuộc sống điền viên, bình an là phúc, được không? ái nhân của trẫm.!!!”

“ A, được cả thiên hạ lại mất đi ái nhân của mình, vị vua này đúng là số khổ…”  Vũ Khuynh Thành cảm thán. Nhưng mà thi thể của hai người ở đâu nhỉ? Chẳng phải nói nơi đây là nơi an nghỉ cuối cùng sao?! ấy! nghĩa là mình sống chung với người chết sao? Vũ khuynh thành liếc ngang liếc dọc có chút nổi da gà.

“ Năm mô a di đà phật…, xin lỗi vị tiền bối này, ta không cố ý chui vào mật động này đâu, càng không cố ý ăn cái quả chu giáng hồng kia, cho nên các vị tha thứ cho ta đi…”  Vũ Khuynh Thành lẫm nhẫm.

Ngọc Phong đại lục, chia thành tam thế cân bằng. Bắc Chu quốc, nam Phong triều cùng trung Ngọc quốc, ngoài ra vài chục bộ tộc cũng như các quốc gia nhỏ phụ thộc vào tam đại đế quốc này. Gần trăm năm trước, các nước vẫn chiến loạn liên miên, sau này Chu Khánh đế, tức là vị khai quốc hoàng đế của Chu quốc, dựa vào tài năng cùng mười lăm năm trên lưng ngựa, nam chinh bắc chiến, sau này lập nên thế cân bằng đại lục lúc bấy giờ cùng hiệp ước ba trăm năm các quốc gia tuyệt đối không nổ ra xung đột chiến tranh. Cho đến nay hiệp ước đã thực hiện được một nửa, tức là gần 150 năm chưa có cuộc chiến nào xảy ra chính thức cả, mặc dù lâu lâu có vài trận chiến nho nhỏ để góp vui cho mấy vị tướng quân chứ cũng chưa có xung đột vũ trang gì đáng kể, vậy nên đại lục lúc bấy giờ hoàn toàn an bình.

Thế nhưng triều đình an bình giang hồ lại chưa chắc yên ả, các thế gia trên giang hồ đua nhau ngấm ngầm phát triển thế lực của mình, tuy bên trong là những vụ ám sát, diệt gia diệt tộc tùm lum nhưng mà tạm thời nhìn lớp vỏ bên ngoài cũng khá hoành tráng. Ngọc Phong đại lục cân bằng bởi nhị trang, tam các, tứ lâu, ngũ cung cùng tam đại thế gia. Hiên Viên sơn trang ( Chu quốc) cùng Đông Phương sơn trang ( Ngọc quốc), hai sơn trang thay nhau kiềm chế lực cân bằng, gần trăm năm nhưng chẳng xác định rõ ai đứng đầu.

Tam các: Thính Vũ các, Diễm Cơ các cùng Tuyết Li các, tam các này phải nói là tranh nhau địa vị thiên hạ đệ nhất các gần chục năm nhưng lúc nào cũng cân bằng như nhau đôi lúc khiến cho những vị các chủ đời trước tức hộc máu.

Ngũ cung thì đỡ hơn một chút, ít ra xác định được Phượng Hi cung đứng đầu, nghe nói cung chủ cung này là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, võ công tuyệt diệu, nam nhân thấy qua dung nhan của nàng điều chết cả, cho nên vị lãnh mỹ nhân này khiến cho nam nhân tò mò đồng thời cũng khiếp sợ không thôi. Tứ cung còn lại là Phi Nhạn cung, Ưng Thanh cung, Thu Vũ cung cùng Nhạc Chu cung.

Tam đại thế gia đương nhiên không thể không nhắc đến, Liễu gia ( Chu quốc)- thiên hạ đệ nhất thủ phủ, phải nói là ngân phiếu của Liễu gia đốt ba ngày ba đêm cũng không hết. Nhị gia còn lại cũng không kém, Hạ gia cùng Kinh gia.

Các thế gia thi nhau dở đủ loại thủ đoạn, minh đấu có, ám đấu có…cả trăm năm cho đến bây giờ thành ra thế lực hiện giờ là như vậy. Còn về sau lại là chuyện khác a.

Liễu phủ

Mùa thu, không khí se lạnh, cơn gió mùa thu mang theo hương vị thoang thoảng làm lòng người thoải mái. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, xinh đẹp tuyệt luân, một vài cành liễu rũ xuống in bóng trên mặt hồ, nhẹ nhàng đưa đẫy theo làn gió nghịch ngợm.  Khung cảnh yên bình dịu êm vô cùng

Liễu đại thế gia, hai chục năm trước thật ra cũng chỉ ngang hàng so với nhị đại thế gia còn lại, sở dĩ nó phát triển nhanh như vậy là do Liễu Thanh Dục kinh thương kì tài, khiến cho Liễu gia phát triển với tốc độ chóng mặt như vậy, trong vòng hai chục năm đã đưa Liễu gia trở thành thiên hạ thủ phủ, phá tan thế cân bằng của tam đại thế gia gần trăm năm. Nói đến vị liễu thiếu gia liễu thanh dục này, thì có vài chục trang giấy cũng không sao nói hết về hắn. 

Hai mươi năm trước, khi Liễu Thanh Dục trưởng thành chỉ mới mười bảy tuổi, dung mạo thì tuấn mỹ vô cùng, ngay cả Phan An cũng cuối đầu chào thua. Biết bao nhiêu thiếu nữ vì hắn mà đắm đuối si mê, mất ăn mất ngủ. Nhưng mà vị Liễu thiếu gia này chẳng hề đoái hoài. Không phải hắn lạnh lùng vô tình mà ngược lại Liễu Thanh Dục là một nam nhân ôn nhu săn sóc, chỉ có điều Liễu Thanh Dục đối với ai cũng nhàn nhạt như nước ốc, không mặn không lạt, Liễu phụ Liễu mẫu ban đầu nghi ngờ có phải khuyển tử của mình bị long dương chi phích, cho nên hơn hai mươi tuổi mà trong phòng không có một phòng thiếp thất nào cả?!

Vì phòng ngừa Liễu gia mang đến tai họa vô con cháu nối dòng, Liễu phụ Liễu mẫu dùng mọi biện pháp, dụ dỗ có,uy hiếp có, đe dọa có… nhưng mà điều không có tác dụng đối với đứa con trai duy nhất của mình. Thật đáng thương cho cái tâm người làm cha mẹ trong thiên hạ, tưởng chừng Liễu gia đoạn nòi tiệt giống từ đây ai ngờ một hôm đứa con trai yêu quý của ông bà đem về một thiếu nữ xinh đẹp nói muốn lấy nàng làm vợ. Khi tận mắt thấy, tận tai nghe những gì ái tử của mình nói, hai vị Liễu phụ Liễu mẫu này vui mừng đến nỗi ôm lấy nàng con dâu tương lai mà khóc rống. Tạ ơn trời phật, thế là Liễu gia không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông a. Nhưng mà mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy, thiếu nữ được Liễu thiếu gia đem về là một sát thủ. Hai vị phụ mẫu kịch liệt phản đối, họ không muốn Liễu gia dính dáng đến những tổ chức giết chóc đó. Tuy nhiên Liễu đại thiếu gia lại không đồng ý, hắn lần đầu tiên biết thế nào là yêu, cho dù thiếu nữ kia có là ác quỷ hắn cũng không chê huống chi là một sát thủ đâu. Dưới sự đấu tranh vô cùng kịch liệt giữa Liễu Thanh Dục cùng hai vị phụ mẫu, cuối cùng hai vị phụ mẫu thỏa hiệp. 

Nói đến thiếu nữ được Liễu Thanh Dục đem về chính là đại danh đỉnh đỉnh một trong tam đại sát thủ hắc hoa hồng, người nghe tên đã sợ mất mật. Tình cờ một lần trọng thương được Liễu Thanh Dục cứu, thế là câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân diễn ra, mỹ nhân lấy thân tương hứa gì đó..! Thật ra Liễu Thanh Dục ôn nhu săn sóc đã khiến cho cõi lòng đầy máu tanh hòa lạnh lẽo của hắc hoa hồng hòa tan, đồng ý rời bỏ giang hồ làm hiền thê lương mẫu của Liễu gia. Cũng may khi thực hiện ám sát, Hắc hoa hồng lúc nào cũng đeo mặt nạ cùng ám sát 100% thành công, cho nên người biết được gương mặt thật sự của nàng rất ít, vì vậy mà thành thân gần hai mươi năm với Liễu Thanh Dục vẫn không có kẻ thù nào đến tìm đòi nợ. 

Được tin Liễu Thanh Dục lấy mỹ kiều thê, không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan nát đồng thời cũng không ít nam nhân nâng chén chúc mừng. Vì sao a?  Nam nhân xuất sắc như Liễu Thanh Dục thiên hạ có mấy ai bằng hắn, cho nên bọn nam nhân luôn luôn luồn cúi dưới cái bóng vĩ đại của Liễu Thanh Dục mà nhiều kẻ đã ngoài ba mươi vẫn chưa có thê tử. Nên liễu thanh dục thành thân, thì cơ hội dành được trái tim của các cô nương, tiểu thư khuê cát sẽ vô cùng to lớn.

Liễu Thanh Dục thành thân nhưng hơn năm năm vẫn chưa lấy thêm thê thiếp, tin đồn Liễu Thanh Dục ái thê như mạng, cả đời không lấy thiếp khiến cho hi vọng mong manh còn lại của các thiếu nữ hoàn toàn dập nát. Những người oán hận Hắc hoa hồng phải nói là xếp dài dài không hết. Nhưng mà điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống vô cùng hạnh phúc của hai phu phụ Liễu Thanh Dục cả.

Hai mươi năm chung sống, Liễu phu nhân sinh được cho Liễu Thanh Dục một nam một nữ, nam oa tên gọi Liễu Cô Phong, nữ oa gọi Liễu Cô Tuyết. Hai huynh đệ nhà họ Liễu này kế thừa ưu điểm của phụ thân cùng mẫu thân nam nhân thì anh tuấn tiêu sái, nữ nhân thì khuynh thành khuynh quốc. 

Liễu Cô phong năm nay mười  lăm tuổi, phong lưu không kiềm chế được, lúc nào cũng ôn nhu cười như mộc xuân phong khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng. Bộ dạng giống hệt Liễu Thanh Dục cho nên mới mười lăm tuổi đã tuấn mỹ hơn người. Có thể do gen của Liễu Thanh Dục tốt quá mà liễu cô phong cũng là một kinh thương kì tài không thua gì phụ thân của hắn, mới mười lăm tuổi đã bắt đầu quản lí gia nghiệp, khiến cho các thương nhân lão luyện cũng cuối đầu cam bái hạ phong.

Liễu Cô Tuyết, mười hai tuổi, tuy còn nhỏ nhưng bộ dạng hiện rõ nét khuynh thành chi tư sau này, tính cách thì trái hẳn với huynh trưởng, lì lợm nghịch ngợm vô cùng, hơi háo thắng một chút nhưng cũng là một tiểu cô nương thiện lương.

Bình luận

Truyện đang đọc