VƯƠNG GIA LẠNH LÙNG CHỈ SỦNG VƯƠNG PHI BỊ BỎ

Thời gian mỗi ngày xem như cũng là thoải mái, không có cái gọi là nỗi khổ tù nhân, tự do khắp viện phủ, nhưng là không thể ra khỏi viện phủ giam cầm này, tin tức trong Hạo Vương phủ không thể truyền trới, cũng tốt đối với cái xu thế không có bất kì khó tả.

Ngày hôm đó, Tiếu Tuyết trong viện tưới hoa, đi vào thời không này, Tiếu Tuyết cũng thành thói quen, không còn như lúc vừa tới nơi liền ngỡ ngàng, người khác nhìn vào thấy giống như dung nhập vào trong cổ đại phồn hoa, chẳng qua là trong lòng rung động mà ngoài mặt thanh thản mà thôi. 

Xa xa Tĩnh Nam Vương lòng đầy nghi hoặc, theo lời đồn thì đây là nữ nhi của Lý tướng quân hay sao? Vì sao nàng ta lại lạnh lùng như vậy, cứng cỏi như vậy, trên mặt nàng ta không hề biểu hiện chút nào ý tứ chán ghét. Mật thám nói, tân sủng của Liệt Hạo hiện tại là nàng, nhưng nàng đối với Liệt Hạo chỉ có khinh thường mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, nàng như vậy thật bất đồng, lhac1 xa với mọi người, siêu nhiên thoát tục, giống như không thuộc về thế giới này, người như nàng khiến người khác bị mê hoặc tâm trí, nếu không thì tại sao chính hắn mỗi khi thấy nàng lại tự nhiên chùn bước, đối với nàng có sự sợ hãi như vậy, đây là vì sao? Chính hắn cũng không hiểu lý do, cứ xem như là vì hắn yếu đuối đi, thế nhưng chính hắn cũng không cản được mình đi đến viện này để nhìn trôm bóng dáng nhỏ nhắn kia.

Trong phòng, Tiếu Tuyết đang đùa nghịch đàn cổ, lúc này có một ý nghĩ vừa loé lên trong lòng, nhưng vì hôm nay nàng không có tâm tình, nếu nhận thấy lòng mình phiền chán như vậy, sao không đàn một khúc để giải toả phiền muộn! đột nhiên cửa phòng mở ra, có mùi rượu thoảng tới, Tiếu Tuyết ngước mắt nhìn.

"Tĩnh Nam Vương?" 

"Đến đây, nàng bồi bổn vương uống một chén." 

"Ha ha…trong lòng Vương gia đem ta trở thành cái gì vậy? Tại sao đêm đến lại xuất hiện trong phòng của ta, ngài làm vậy không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình à?" 

"Mị phi nàng còn không sợ bị bôi nhọ thanh danh thì ta đây phải sợ cái gì?" 

"Vương gia không cần nói vậy, cho dù là ta sợ nhưng ngài có thể không tới đây hay sao? Ta đây chẳng phải là tù nhân của ngài sao?" Nói xong ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng thật là hận, cho dù bản thân phải rời khỏi Hạo Vương phủ, cũng không nghĩ thành người bị cầm tù thế này.

"Vương phi là đang trách bổn vương sao?" 

"Lý Mị Nhi nào dám! Vương gia đêm khuya đến đây, chắc có tâm sự phiền lòng, sao không nói ra nghe một chút." 

"Nàng có thể lắng nghe bổn vương nói sao?" Hắn thì thào nhẹ giọng, có thể Tĩnh Nam Vương thật sự có khúc mắc trong lòng, bằng không thì nên giải thích thế nào cho sự iều lĩnh đêm nay đây. “Mẫu phi của ta là phi tử vốn được Phụ vương sủng hạnh, khi ta lớn lên muốn một lòng vì Phụ hoàng mà chia sẻ chuyện quốc sự nặng nề. Thế nhưng, Mẫu phi của ta lại bị kẻ gian hãm hại, tống vào lãnh cung, từ đó về sau ta không còn được gặp người. Bổn vương biết mọi chuyện là do Mậu hậu của Liệt Hạo làm ra, tất cả cũng là vì ngôi vị Hoàng đế, kì thật bổn vương không hứng thú với ngôi vị đó, nhưng là bọn họ tính kế quá độc ác, không chừa cho bổn vương con đường sống. Chẳng lẽ bổn vương không nên hận bọn họ sao, đương kim Hoàng Thượng lại là đệ đệ của Liệt Hạo, tình cảm bọn họ rất tốt, mà ta thì….”

"Vương gia, oan oan tưởng báo đến khi nào." 

"Đó là do bọn họ gây nên... " 

"Đó có thể chỉ là thiên ý, nếu thật sự ngài không màng đến ngô vị Hoàng đế kia thì sao không chịu buông xuống cừu hận trong lòng. Mẫu phi ngài thật sự bị người khác cố tình hãm hại, cũng không thể trách cứ mỗi kẻ gây chuyện, nếu thật sự Tiên Hoàng yêu thương Mẫu phi của ngài thử hỏi làm sao có chuyện Mẫu phi của ngài bị hoài nghi như vậy." Tĩnh Nam Vương hai mắt si mê nhìn Tiếu Tuyết, trong lòng dâng lên từng trận sóng cuộn. Nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, lời nàng nói ra, nghĩ muốn gió thổi qua an ủi tâm tư rối loạn, ổn định rồi phiền não, cừu hận nhiều năm nàng chỉ một câu là hóa giải lệ khí (cừu hận). 

Tiếu tuyết lại nhẹ nhàng nói "Nấu đậu trì làm canh, lộc thị cho là nước. Ki ở phủ hạ cháy, đậu ở giữa nồi khóc. Cùng một cội sinh ra, đốt nhau sao quá mau?" 

Tĩnh Nam Vương hoàn toàn giật mình vì Tiếu Tuyết trước mắt, thật lâu không thể bình ổn!

Một chặng đường trăm sông nghìn núi,

Hai trái tim không tiếc hận nửa lời.

Gió thổi không cuốn bay lời hẹn ước,

Mưa sa không thấm ướt mối chân tình.

Muốn chữa hết đau khổ nhân gian,

Đem sợi tình nối thiên hạ mừng vui.

Một chặng đường trăm sông nghìn núi,

Hai trái tim không tiếc hận nửa lời.

Gió thổi không cuốn bay lời hẹn ước,

Mưa sa không thấm ướt mối chân tình.

Muốn chữa hết nhân gian đau khổ,

Đem sợi tình nối thiên hạ mừng vui

Mối tương tư tựa trăng và gió,

Dưới ánh dương hoa cỏ cũng đa tình.

Hai trái tim không tiếc hận bình sinh,

Nên thiên cổ tích mối tình đôi ta.

Mối tương tư tựa trăng và gió,

Dưới ánh dương hoa cỏ cũng đa tình.

Hai trái tim không tiếc hận bình sinh,

Nên thiên cổ tích mối tình đôi ta.

Một chặng đường trăm sông nghìn núi,

Hai trái tim không tiếc hận nửa lời.

Gió thổi không cuốn bay lời hẹn ước,

Mưa sa không thấm ướt mối chân tình.

Muốn chữa hết nhân gian đau khổ,

Đem sợi tình nối thiên hạ mừng vui

Một chặng đường trăm sông nghìn núi,

Hai trái tim không tiếc hận nửa lời.

Gió thổi không cuốn bay lời hẹn ước,

Mưa sa không thấm ướt mối chân tình.

Muốn chữa hết nhân gian đau khổ,

Đem sợi tình nối thiên hạ mừng vui

Mối tương tư tựa trăng và gió,

Dưới ánh dương hoa cỏ cũng đa tình.

Hai trái tim không tiếc hận bình sinh,

Nên thiên cổ tích mối tình đôi ta.

Mối tương tư tựa trăng và gió,

Dưới ánh dương hoa cỏ cũng đa tình.

Hai trái tim không tiếc hận bình sinh,

Nên thiên cổ tích mối tình đôi ta.

Mối tương tư tựa trăng và gió,

Dưới ánh dương hoa cỏ cũng đa tình.

Hai trái tim không tiếc hận bình sinh,

Nên thiên cổ tích mối tình đôi ta.

Mối tương tư tựa trăng và gió,

Dưới ánh dương hoa cỏ cũng đa tình.

Hai trái tim không tiếc hận bình sinh,

Nên thiên cổ tích mối tình đôi ta.

Lúc này Tiếu Tuyết nhẹ nhàng đàn, hát một khúc《 Khang Mỹ Chi Luyến 》 hy vọng có thể giải trừ một chút cừu hận chi tâm trong lòng hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc