VƯƠNG GIA LẠNH LÙNG CHỈ SỦNG VƯƠNG PHI BỊ BỎ

Ánh nắng sáng sớm không kiêng kị chiếu rọi khắp Vương phủ rộng lớn, trong Vương phủ khó được thanh tĩnh, đầy tiếng chim hót hoa hương! Trong không khí tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, Tiếu Tuyết thích mùi hoa hồng, hương vị ngọt ngào tĩnh mịch!

Từ sau lần đó Tiếu Tuyết cùng Hạo Vương gia trở mặt. Mọi chuyện trở lại bình yên như trước, Liệt Hạo cũng không còn ở tìm đến chỗ Tiếu Tuyết nữa, điều này làm cho Tiếu Tuyết cảm thấy rợn người. Cho dù Tiếu Tuyết có lạnh nhạt bao nhiêu, không quan tâm cường quyền bao nhiêu, nhưng mà ngẫm lại, nghĩ đến vẫn còn sợ, nơi này dù sao cũng là cổ đại, không giống hiện đại nam nữ bình đẳng, nơi này hoàn toàn là thiên hạ nam quyền (đàn ông làm chủ), cảm thấy chính mình là “điếc không sợ súng” dám lấy trứng chọi đá. Về sau sợ là đối mặt với Vương gia kia sẽ không được tốt lành gì!! Haizzz!!

Liệt Hạo ngày đêm uống rượu, đau đầu kịch liệt. Nữ nhân chết tiệt, thật là đáng chết, nếu không phải vì nể mặt Lý tướng quân, chính mình đã muốn một chưởng nhắm vào nàng. Nhưng là mình càng đáng chết hơn, suốt mấy ngày nay nghĩ đến nàng, có phải mình điên rồi hay không, nữ nhân là cái gì chứ, đơn giản chỉ là công cụ để mình giải toả dục vọng mà thôi, đơn giản chỉ dùng để bình định trong ngoài. Trong mắt lại sầu muộn, đây không phải là chính mình, thật không phải, Mị Nhi, rốt cuộc đâu mới thật sự là con người thật của nàng? Trong lòng ngàn vạn cảm xúc, trong mắt óng ánh trong suốt. Trong tay cầm bình rượu đã muốn văng tung tóe, càng uống rượu đầu càng đau, lời nói căm hận kia ăn mòn nội tâm của chính mình, máu tươi rơi từng giọt theo cánh tay tí tách đến bàn tay, nhiễm đỏ mặt đá cẩm thạch.

"Vương gia…." Trương Thanh nhìn Vương gia, trong lòng lại khổ sở, không biết như thế nào trấn an chủ nhân, nếu như có thể làm cho Vương gia tốt hơn, dù là bỏ mạng hắn cũng không thấy tiếc.

"Nàng… có khỏe không?" 

"Mị Vương phi tốt lắm, Vương gia, thương thế của ngươi…" 

"Lui xuống đi •••" 

"Vương gia…" Nhận được ánh mắt lạnh băng của Vương gia, Trương Thanh ngạc nhiên lui ra!

Ánh trăng sáng tỏ, chiếu rọi trên mặt Tiếu Tuyết, dung nhan yên tĩnh, đôi mắt nhắm chặt, hưởng thụ cảm giác được ánh trăng tắm rửa, một thân điệu vũ nghê thường trắng noãn xinh đẹp bao vây lấy đường cong như ẩn như hiện của Tiếu Tuyết, Tiếu Tuyết như Hằng nga tiên tử, lẳng lặng, bình thản, tùy ý gió mát nhẹ nhàng thổi tóc bay loạn!

Một bóng dáng u ám trong phòng, biến mất tại... ban đêm an tĩnh. "Nàng không sợ bị cảm lạnh sao? Nàng đang làm cái gì, vì sao lại mỉm cười như vậy, nghĩ đến chuyện tốt đẹp gì sao? Có nhớ tới mình không?" Thân ảnh này chính là Liệt Hạo. Liệt Hạo bất tri bất giác đi theo ý nghĩ đến Mị viện. 

Từ lúc nào thì hắn muốn nàng, quan tâm nàng, trước kia không phải rất không thích tính cách của nàng sao, vì sao nàng bây giờ lại có thể làm cho mình trầm mê như vậy, bất lực như vậy. Từ sau khi gặp chuyện không may, nàng trở nên khác hẳn, nàng yên lặng như vậy khiến hắn rung động nhưng nàng lại lạnh lùng, nàng mê hoặc tâm hắn không ai bì nổi, rốt cuộc ai mới thật sự là nàng, dung mạo giống nhau, tiếng nói giống nhau, thế nhưng lại bất đồng chỗ nào?! Đang trong suy nghĩ trầm tĩnh của chính mình, Liệt Hạo hoàn toàn không khống chế được, không chú ý tới một chỗ tối không xa, có một khuôn mặt ngăm đen nhìn thấy hết thảy, khóe miệng gợi lên âm tàn không phát hiện được!

"Tiểu thư, ban đêm cẩn thận bị cảm lạnh." Tình nhi cầm áo, khoác lên người chủ nhân.

"Tình nhi…" Tiếu Tuyết mở hai mắt, mỉm cười nhìn Tình nhi. 

Tình nhi vui biết bao khi thấy tiểu thư nở nụ cười, nụ cười từ chính nội tâm của nàng, mắt Tình nhi đã ươn ướt, hít hít cái mũi: "Tiểu thư, người mấy ngày nay làm Tình nhi lo lắng đến chết mất thôi." 

"Nha đầu ngốc…" Tiếu Tuyết ôm lấy Tình nhi." Ta nhất định sống cho bản thân mình, sẽ không để cho muội lo lắng" 

"Tiểu thư…"

Bình luận

Truyện đang đọc