VƯƠNG GIA LẠNH LÙNG CHỈ SỦNG VƯƠNG PHI BỊ BỎ

Tiếu Tuyết cùng Tĩnh Nam Vương Liệt Vinh Khang, Ngạo Trình cùng ngồi xuống bàn vuông.

Tay cầm tách trà hoa hồng, đặt bên môi, nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào, thơm ngát.

Suy nghĩ vẫn hỗn loạn, trí nhớ rối rắm không có đường ra, muốn nói gì, lại không thể nói, ánh mắt nhìn xuống tách trà.

Tĩnh Nam Vương cùng Ngạo Trình một bên thưởng thức trà một bên chăm chú nhìn Tiếu Tuyết, muốn biết nàng suy nghĩ cái gì, ánh mắt hai người đều nhìn về khuôn mặt của Tiếu Tuyết.

Thấy nàng chậm rãi uống trà, ánh mắt vẫn đặt trên tách trà, sắc mặt bình thản, nên không nhìn thấu được suy nghĩ của nàng.

Liệt Vinh Khang nói "Bổn vương vẫn nên gọi muội là Mị Nhi, hay là cũng gọi muội là Tuyết nhi như bọn họ?"

"Ha ha ha… Tĩnh Nam Vương không cần phân biệt xưng hộ, kỳ thật cái tên chỉ là một danh xưng thôi, ngài muốn gọi thế nào, đều được!" Tiếu Tuyết ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm thuý kia.

Tiếu Tuyết muốn hỏi chuyện trước kia, lại phát hiện lời muốn nói cuối cùng vẫn không có cách nào để nói ra.

"Tuyết nhi, về sau sợ là cơ hội tới thăm muội sẽ ít đi, huynh muốn cùng gia phụ rời khỏi Ngạo bảo, có lẽ một năm rưỡi cũng không trở về kinh, muội phải bảo trọng thật tốt!" Ngạo Trình cực lực bảo trì bình tĩnh nhìn người trước mắt, dao động trong lòng chỉ có chính hắn mới rõ ràng. Đó cũng là nguyên nhân hôm nay tới thăm nàng, không muốn cách xa nàng, nhưng hình như hắn cũng không có lý do gì có thể ở lại bên ngài nàng, như vậy thà rời khỏi, rời khỏi kinh thành, rời xa nơi nàng ở, hi vọng có một ngày, hắn có thể chân chính buông nàng ra.

Tiếu Tuyết vẫn bình tĩnh, ôn nhu nhìn Ngạo Trình nói "Tuyết nhi chúc huynh thuận buồm xuôi gió! Hi vọng khi huynh về phải mang về theo một thiếu phu nhân nha!" Hơi có vẻ nghịch ngợm, cũng chân thành chúc phúc ngươi thân như đại ca này!

Ừ, là đại ca, cảm giác của Tiếu Tuyết cảm thấy Ngạo Trình như là thân nhân của mình, càng giống đại ca quan tâm chính mình, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng là với hắn lại có sự ôn nhu quen thuộc, cảm giác này ấm áp như tình thân.

"Thiếu phu nhân?" Ngạo Trình chua xót nói ra ba chữ kia, dưới đáy lòng nổi lên đau đớn, thật sự có thể như nàng mong muốn sao? Trà trong miệng cũng mất hương vị, có điểm ê ẩm, đau đớn.

Liệt Vinh Khang từ trong lòng lấy ra một ngọc bội, ngọc bội dưới ánh chiều tà phát ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt, thật đẹp mắt.

"Đây là cái gì?" Tiếu Tuyết kinh hỉ nhìn ngọc bội đang phát sáng.

"Đây là Phượng Ngọc, là từ Đế Vương truyền lại, sau đó đến tay Tiên Đế, cũng chính là Phụ hoàng của bổn vương cùng Hạo Vương. Phụ hoàng vẫn tự tay bảo quản, thẳng đến sau khi Phụ hoàng băng hà, ngọc cũng biến mất không thấy nữa, lúc ấy cơ hồ lật toàn bộ Liệt Càn Cung, tất cả mọi người đều cho rằng bị trộm, nhưng là ngọc này lại xuất hiện tại trong hoàng cung, thẳng đến lúc muội đem nó giao cho bổn vương, bổn vương mới sáng tỏ hết thảy, Tuyết nhi, ngọc này với muội rất có duyên, bổn vương hiện tại giao cho muội, nó là ngọc bội chuyên trừ tà, lại hộ thân chi bảo, muội nhất định phải bảo quản thật tốt."

Nhìn Liệt Vinh Khang đem ngọc bội đặt ở trước mặt mình, nàng lại do dự. Ngọc bội quý trọng như vậy giao cho chính mình, có phải hay không rất không thích hợp?

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tiếu Tuyết, Liệt Vinh Khang ngay cả khí lực khống chế mình cũng gần như dùng hết. Đau đớn nói "Vì sao? Vì sao chứ? Bổn vương chỉ là muốn có vật để tưởng niệm, vì sao cũng không thể ban cho ta? Chẳng lẽ muội thật sự tàn nhẫn như vậy?"

Chống lại ánh mắt tuyệt vọng kia, Tiếu Tuyết lại chột dạ, vì sao hắn nhìn mình như vậy, lúc này càng thống hận sự bất đặc dĩ của mình.

Ngọc bội tản ra ánh sáng nhàn nhạt, vờn quanh Tiếu Tuyết, trong đầu nàng liền xuất hiện, trí nhớ mông lung kéo nhau đến, từng cái từng cái tái hiện. Ánh mắt Tiếu Tuyết nhắm chặt, ánh sáng bao trùm, cơ hồ bao phủ Tiếu Tuyết.

"A… không cần… không cần…" Tiếu Tuyết kinh hoảng thầm muốn bắt lấy cái gì, trong lòng hoảng sợ, cố gắng hét lớn, hai tay ôm đầu thật chặt.

"Tiểu thư, tiểu thư…." bên tai là tiếng Tình nhi thấp giọng kêu.

"Tuyết nhi, muội làm sao vậy, đừng dọa bổn vương, chỉ cần muội không có việc gì bổn vương sẽ không bức muội, không bức muội nữa." Liệt Vinh Khang thống khổ gầm nhẹ.

Chờ hết thảy khôi phục bình tĩnh, ánh sáng quanh ngọc bội cũng biến mất, Tiếu Tuyết cảm thấy không sao nữa, ngẩng đầu, chống lại vẻ mặt đau đớn của Liệt Vinh Khang, lấy tay xoa mặt hắn, sâu trong đôi mắt, nơi đó chất chứa tình cảm mãnh liệt sâu đậm như sóng biển, bao phủ chính mình.

Tiếu Tuyết cả kinh, phút chốc thu hồi bàn tay đang đặt trên mặt Liệt Vinh Khang.

"Ngài… để ngọc bội lại cho muội đi, muội sẽ bảo quản thật tốt, thẳng đến ngày ngài tìm được người có thể cùng ngài chung sống cả đời, ngài lại đến lấy." Nói xong cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt thất vọng của hắn.

Thời điểm chìm vào ánh sáng của ngọc bội, Tiếu Tuyết mơ hồ nhìn thấy một ít hình ảnh bản thân cùng Liệt Vinh Khang, hắn đối với mình thâm tình như vậy, nhưng chính mình lại không thể cho đi. Trong lòng chua xót, khẽ đau đớn, vì không đành lòng, nam tử như vậy, nên cùng một nữ tử tuyệt thế cùng xứng đôi.

"Người có thể chung sống cả đời? Ha ha ha… Tuyết nhi, muội cho rằng bổn vương còn có thể gặp được sao?"

"Có thể. Chỉ cần ngài quên hết thảy khúc mắc kia." Tiếu Tuyết nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, thản nhiên nói, hi vọng hắn có thể hiểu được.

"Phải không? Vậy cũng tốt, ngọc này trước giao cho muội, bổn vương còn có việc, đi trước." Nói xong không hề lưu luyến bước xuống cầu thang, yên lặng rời đi. Cước bộ nhẹ nhàng lay động lá cây bay lên, sau đó lại lặng yên hạ xuống, trở về bình thường.

"Tuyết nhi, huynh cũng phải đi rồi, muội phải sống thật tốt, bảo trọng!" Ngạo Trình dùng sức nhớ kỹ dung nhan của nàng, nhớ kỹ nụ cười của nàng, khắc sâu vào trong lòng.

Trong mắt đã có lệ, rơi xuống mặt, xoay lưng qua chỗ khác, yên lặng rời khỏi tầm mắt của Tiếu Tuyết.

Một trận gió lạnh thổi tới, Tiếu Tuyết ôm chặt thân thể, có thứ gì mặn mặn rơi xuống khóe miệng, là nước mắt, quẹt nước mắt, lại chảy ra, nguyên lai bọn họ trong lòng nàng cũng trọng yếu như vậy, tựa như là mất đi thân nhân, cũng như mất đi bằng hữu trong lòng, cái loại đau đớn chua xót này, không thể nào nguôi.

“Tạm biệt, bằng hữu…”

Bình luận

Truyện đang đọc