VƯƠNG GIA LẠNH LÙNG CHỈ SỦNG VƯƠNG PHI BỊ BỎ

Hôm sau…

Từ trong mộng đẹp thức tỉnh, Tiếu Tuyết lười nhác vươn vươn chân, chạm tới một khối thân thể nóng rực, hai mắt mê ly nhìn nam nhân nằm kế bên.

"Hạo, chàng bây giờ sao còn chưa tiến cung thế?"

Khi nàng vừa tỉnh thì Liệt Hạo cũng thức giấc, khóe miệng tràn đầy ý cười, mắt nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ của nàng.

"Hôm nay không đi, ở nhà cùng nàng!"

"Không được, như vậy người khác sẽ nói này nọ!" Tiếu Tuyết nghiêm trang nói. Không hề muốn bị người ta bàn tán, trong lịch sử không phải đều có ghi lại sao, hoàng đế ham mê nữ sắc, bỏ quên triều chính mà không để ý, tuy rằng hắn không phải hoàng đế, nhưng cũng không thể để cho người ta phá hư thanh danh của hắn.

"Nàng nha." Liệt Hạo véo véo mũi nàng, sủng nịch. "Lập tức để Tình nhi tắm sơ cho nàng một chút, đợi lát nữa phụ thân của nàng muốn đến đây thăm nàng."

"A? Vậy sao ngày hôm qua chàng không nói." Tiếu Tuyết trắng mắt liếc Liệt Hạo một cái.

"Ngày hôm qua là bị Hồ Thái Y làm tức giận nên đã quên nói." Nói xong hai tay không kìm được vuốt ve lên thân thể khiến người ta sôi máu kia.

Nhìn thấy ánh mắt nhiễm đầy tình dục của hắn, Tiếu Tuyết run khẽ, mặt hồng lên, đôi tay nhỏ bé dùng sức ngăn cản bàn tay to đang tiến công của hắn.

“Uhm… Hạo… ngừng…" Tiếu Tuyết bỗng chốc động tình, hai má đỏ ửng.

Hắn cúi đầu hôn lên bầu ngực mềm mại của nàng, một tay di chuyển trên thân thể nàng đốt lửa lên. Thẳng đến khi bụng dưới căng thẳng, mới ngạc nhiên buông Tiếu Tuyết ra, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng khàn khàn nói "Khi nào thì mới có thể cho ta?"

Tiếu Tuyết ôm hắn, khôi phục tâm tình "Đợi thêm, được không? Như vậy đối với bảo bảo không tốt."

"Khụ…" thở dài một tiếng, nâng Tiếu Tuyết dậy.

"Tuyết nhi, vì sao bổn vương đối mặt với nàng luôn không khống chế được dục vọng của mình? Vì sao bổn vương luôn cảm thấy muốn nàng không đủ?" Hai tay vuốt ve kia khuôn mặt đỏ ửng vì tình dục kia.

Tiếu Tuyết không nói gì, vấn đề này nàng làm sao biết.

"Hạo, chúng ta đứng lên đi, không phải phụ thân của thiếp muốn tới sao?" Tiếu Tuyết nhìn vẻ mặt không thỏa mãn tình dục của Liệt Hạo, nói lảng sang chuyện khác.

Giúp Tiếu Tuyết sửa sang lại quần áo hỗn độn, Liệt Hạo mới mặc ngoại sam vào.

"Người đâu, giúp Vương phi tắm rửa, thay quần áo!"

Ngoài cửa Tình nhi cùng vài người nô tì tay chân lanh lẹ bước vào.

Một lát sau…

Liệt Hạo dắt Tiếu Tuyết đi vào phòng khách.

"Bẩm báo Vương gia, Lý Tướng quân cùng Đồng Công tử đến."

"Mời bọn họ vào đi!"

Tiếu Tuyết bị Liệt Hạo lệnh ngồi trên cái ghế mềm mại nghỉ ngơi, nam nhân này, sau khi biết nàng mang thai liền cực kì cẩn thận, cảm giác nàng như là thủy tinh dễ vỡ, bất quá đối với sự cẩn thận của hắn, Tiếu Tuyết vẫn cảm thấy ngọt lịm trong lòng.

Nhìn thấy Tướng quân, Tiếu Tuyết mới đứng dậy nghênh đón, tuy rằng hắn cũng không phải cha của mình, bất quá tốt xấu cũng chiếm dụng thân thể nữ nhi của hắn, vậy tất nhiên cứ theo bổn phận làm nữ nhi đi.

"Mạt tướng tham kiến Vương gia, Vương phi."

"Lý Hoài tham kiến Vương gia, Vương phi." Nói xong ánh mắt nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết.

"Đều không cần khách sáo, Mị Nhi là ái phi bổn vương, cũng là nữ nhi của ngài, đây không phải là trong cung, người trong nhà không cần khách khí."

Nói xong Liệt Hạo chờ bọn họ ngồi xuống, sai người đưa lên nước trà cùng điểm tâm.

"Mị Nhi hiện tại cảm thấy ra sao?" Lý Hoài quan tâm hỏi.

"Cảm ơn ca ca, muội đã khỏe hơn nhiều." Tiếu Tuyết mỉm cười nhìn tướng mạo bất phàm của Lý Hoài, hình dáng thế này có người thân cũng không thể nào tệ nha.

"Mị Nhi, có thời gian hồi Tướng Quân phủ đi một chút!" Đại tướng quân Lý Kỳ Uy nhìn nữ nhi chưa từng chú ý này, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất có lỗi với nàng, muốn được bù đắp.

"Nữ nhi đã biết…"

"Mị Nhi vừa mới có thai, có khả năng phải đợi thân thể nàng tốt lên chút, bổn vương sẽ mang nàng hồi Tướng Quân phủ." Liệt Hạo đột nhiên nói.

"Mị Nhi có thai?" Lý Hoài vẻ mặt cao hứng.

"Vâng ca ca, huynh chuẩn bị làm cậu rồi." Vẻ mặt Tiếu Tuyết cười đẹp như hoa.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…" Đại tướng quân cũng liên tiếp gật đầu bảo tốt, vẻ mặt kích động.

Trên bàn cơm trưa, người một nhà hòa thuận vui vẻ cùng nhau dùng bữa, có nói có cười. Liệt Hạo trút bỏ vẻ lạnh nhạt, sắc lạnh thường ngày, vẻ mặt như gió xuân cùng trò chuyện. Tiếu Tuyết mới biết, cổ nhân cũng có cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi tràn đầy hạnh phúc dào dạt, biết sở dĩ Liệt Hạo làm những điều này là vì mình, nếu như không phải, một vị Vương gia làm sao từng có hành vi như thế.

Đại tướng quân Lý Kỳ Uy cùng nhi tử Lý Hoài, nhìn thấy Hạo Vương lạnh đạm, tàn nhẫn trong truyền thuyệt thế nhưng vì nữ nhi và muội muội của mình lại khiêm nhường như vậy, vẻ mặt ôn nhu như nước với Mị Nhi, trong lòng hai người đều cảm thấy an ủi vạn phần.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ làm sao có thể tin tưởng chuyện này, xem ra lần này bọn họ đến Hạo Vương phủ, là quyết định đúng đắn, đối với Mị Nhi, bọn họ cũng yên tâm rồi.

Ánh hoàng hôn hiện lên, Tướng quân cùng nhi tử đứng dậy hành lễ, rời khỏi Hạo Vương phủ, vẻ mặt Lý Hoài dịu dàng nhìn muội muội mình yêu thương từ nhỏ, biết nàng sống ở Vương phủ rất tốt, từ nay về sau hắn cũng ít phải phiền não.

Tiễn bước phụ thân cùng ca ca, Liệt Hạo ôm lấy Tiếu Tuyết, vận khinh công bay về biệt viện, trong phòng châm huân hương dịu nhẹ, đó là mùi hương Tiếu Tuyết rất thích.

"Hạo, cảm ơn chàng…" Ánh nến đong đưa trong phòng, Tiếu Tuyết vẻ mặt hạnh phúc rúc vào trong lòng Liệt Hạo.

"Cảm ơn cái gì, nàng là ái phi của bổn vương, tất nhiên là không thể bạc đãi người nhà của nàng, mặc dù là trên danh nghĩa." Vẻ mặt thâm tình chân thành.

"Hạo, chàng thay đổi rất nhiều, không còn lạnh băng nữa, chàng như vậy, Tuyết nhi càng yêu thích." Tiếu Tuyết thản nhiên cười.

"Vậy Tuyết nhi có phải hay không nên thưởng nha?" Ánh mắt mị hoặc lóe lên tinh quang, nhìn nữ nhân trong lòng.

Tiếu Tuyết lặng yên cười cười, dâng lên môi mềm, nhắm lại mắt, hôn hắn.

Liệt Hạo vội vàng ôm hôn, hiện tại cũng chỉ có thể để dùng cái hôn để an ủi hắn vì không được làm chuyện vợ chồng.

Bình luận

Truyện đang đọc