VƯƠNG GIA LẠNH LÙNG CHỈ SỦNG VƯƠNG PHI BỊ BỎ

Tiếu Tuyết đột nhiên sáng tỏ tất cả.

Hình như gương mặt nho nhã trước mắt có cảm giác quen thuộc? Đôi mắt, lông mày, còn có hình dáng đôi môi thế này, Tiếu Tuyết nhớ không lầm, rất giống Công Chúa Ngụy Linh Lung, mình khi nào đắc tội tới bọn họ? Thật đáng buồn chính là tình cảnh bây giờ khổng phải đã rõ à.

Tiếu Tuyết đột nhiên cảm thấy chơi trò như vậy rất ngây thơ, rất nhàm chán. Không có tâm tình nói chuyện phiếm, im lặng xoay người tránh ra. Nhưng bước chân mới bước đi...

"Không muốn cùng trẫm nói chuyện một chút?" Người phía sau đột nhiên lên tiếng ngăn lại bước chân Tiếu Tuyết.

"Ta không cho là ta với ngài - Quốc Quân Ngụy Quốc có thể nói gì." Tiếu Tuyết đưa lưng về phía hắn.

"Thật thông minh, biết cả trẫm. Bất quá nàng nên cảm tạ trẫm cứu nàng."

"Vương thượng, nàng…" An Nhã muốn nói, lại bị ngăn lại, nhận thấy ánh mắt sắc lạnh của Vương thượng, An Nhã cùng An Văn lặng lẽ lui ra.

"Ta cũng không có cầu ngài cứu ta, cho nên sẽ không cảm kích ngài. Nếu như ngài cảm thấy sự tồn tại của ta trở ngại tình cảm của ngài với Công Chúa muội muội cao quý, như vậy ngài cứ giết chết ta là xong." Tiếu Tuyết xoay người, ánh mắt đạm mạc kiên định nhìn nam tử nhìn như ôn hoà kia, nhưng cũng là quỷ mị vô cùng.

"Giết nàng? Ha ha ha… tại sao phải giết nàng, mặc dù nàng là chướng ngại vật tình cảm của Linh Lung, bất quá lại khiến trẫm nhìn sáng tỏ một chuyện." Nói xong nhìn chằm chằm mặt Tiếu Tuyết.

"Chướng ngại vật? Ngài đề cao ta quá rồi, coi như không có Lý Mị Nhi, ta tin tưởng còn có những người khác, nói thế nào ta lại thành chướng ngại vật đây."

"Nàng rất có ý tứ, chẳng những thấy trẫm không sợ hãi, lễ tiết tối thiểu nàng cũng không hiểu sao?" Đột nhiên nói.

Tiếu Tuyết bối rối, dù sao chưa từng thấy qua ai nói sang chuyện khác nhanh như vậy.

"Ngài cũng không phải là Vương của Liệt Quốc, ta nghĩ ta không cần thiết đối với ngài cũng ba quỳ chín lạy đi." Tiếu Tuyết biểu tình như không dám theo cung quy.

Nhìn thấy trước mắt nàng hồn nhiên như vậy, không sợ cường quyền như vậy, nàng rốt cuộc là dạng nữ tử thế nào?

"Theo trẫm thấy nàng cũng không hề thực hiện lễ tiết với hoàng đế Liệt Quốc không phải sao?" Nheo lại mị mắt, khóe miệng nhếch lên, tựa như đang mỉm cười, lại như đùa cợt.

"Ngài thật đúng là một vị ca ca tốt, vì muội muội kia thật không tiếc giá cao để điều tra ta. Ta thật là vinh hạnh!" Tiếu Tuyết tự giễu cười lạnh.

"Tất nhiên, hoàng muội là muội muội ruột của trẫm, là muội muội chung một mẹ, trẫm sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng." Hắn lạnh lùng, vẻ mặt sắc lạnh nhìn Tiếu Tuyết.

"Ta cũng không có năng lực thương hại tới Ngụy Quốc Công Chúa đâu?" Trong lòng Tiếu Tuyết lại nghĩ đến không biết người nào tổn thương người nào nha, làm nàng hôn mê không nói, còn giao mình cho tên điên Liệt Tuấn. Trong lòng Tiếu Tuyết thầm nguyền rủa.

Hắn một khắc cũng không bỏ qua vẻ mặt phức tạp của nàng, lúc là giận, lúc là tức, lúc thì dáng vẻ như là đang nguyền rủa thầm, biểu tình kia nhìn thế nào trong mắt cũng là thật đáng yêu!!

Đáng yêu! Trong lòng căng thẳng. Nhíu mày, sao lại thế này, chỗ nào không đúng, nàng là tình địch của muội muội nha.

Tiếu Tuyết nhìn hắn, biểu tình lúc sáng lúc tối, cảm thấy mỗi người đều có hai mặt, mắng nhỏ một cái "Bệnh thần kinh" không muốn để ý tới. Xoay người rời đi.

Đợi đến lúc phát hiện Tiếu Tuyết không có ở đây thì hắn sững sờ tại nguyên chỗ.

Lần đầu tiên vì một nữ tử mà mất hồn.

Lần đầu tiên vì một nữ tử mà cảm thấy thương tiếc.

Lần đầu tiên vì nữ tử tâm thần không yên.

Cũng lần đầu tiên vì một nữ tử mà không tự chủ được.

Bao nhiêu cái lần đầu tiên cũng là một nữ nhân —— Lý Mị Nhi, đến tột cùng nàng là nữ nhân như thế nào, có thể để cho Hạo Vương gia Liệt Quốc lạnh lùng, thô bạo một cái chớp mắt liền trở thành nhu hoà. Cũng có thể khiến cho hoàng đế Liệt Quốc vì nàng mà phản bội hoàng huynh của mình. Thần bí Tĩnh Nam Vương gia cũng chỉ vì giai nhân mà bảo vệ nàng, ngay cả Ngạo Bảo thiếu chủ Liệt Quốc vang danh khắp thiên hạ cũng si mê say đắm. Nàng là họa thủy sao? Là tinh linh sao? Hay là yêu nữ?

Vị quân Vương Ngụy Quốc lần đầu tiên một mình đứng ở trong biển hoa, tự lẩm bẩm.

Kể từ lúc Linh Lung dùng bồ câu đưa tin, nói Liệt Hạo bạc tình như thế nào, vì hắn bị bao nhiêu uất ức, dùng phương thức nguyện ý cùng sống chung cũng bởi vì nàng hủy bỏ tất cả. Có thể nghĩ tới lúc ấy phẫn nộ của mình lớn thế nào, vì hoàng muội không ngừng âm thầm thu tập tình báo, nghĩ tới vì hoàng muội không tiếc, trừ bỏ nàng cho thống khoái, nhưng là thường thường ngài tính không bằng trời tính.

Khi sát thủ Tề Lan Quốc đến thì hắn cũng thay đổi quần áo tự thân ra tay. Cũng tra biết nàng ở một chùa cổ, dẫn dắt sắc thủ ngàn dặm xa xôi đi tới Liệt Quốc, ẩn thân ở gần chùa, nhưng không nghĩ tới hoàng đế Liệt Quốc cùng Hạo Vương mang theo Vệ Quân thân cận nhất đi tới chùa, trong lòng tính toán, nữ nhân này đối với Hạo Vương thật rất quan trọng.

Lúc nghe nàng nói, không muốn huynh đệ tương tàn, một Vương của Ngụy Quốc, tự nhiên lại kinh hãi tại chỗ. Lời kia vẫn giống như còn bên tai "Yêu là một cho, là chúc phúc, không phải mạnh mẽ đoạt lấy, chỉ cần ngài mình yêu hạnh phúc, cũng là một hạnh phúc." Nói xong không chút nào lưu luyến tay cầm lưỡi đao, sượt qua cổ mình, mặc cho máu tươi chảy xuống thân thể, đôi mắt tuyệt vọng không thấy đáy kia, có tình cảm áy náy cùng quyết tuyệt. Mà mình là lần đầu tiên thương tiếc cùng bận tâm, không hề nghĩ ngợi, âm thầm phát ra tín hiệu, làm hôn mê những ngài liên can, đem nàng bắt đến Ngụy Quốc, quốc thổ của hắn, trong lòng vẫn nói, là đang trả thù nàng, là cầm tù nàng, chỉ cần không để cho Liệt Hạo tìm được nàng, như vậy hoàng muội có thể vận dụng sức quyến rũ bản thân lấy được tình yêu của hắn. Đối với dung mạo khuynh thành của hoàng muội, chưa bao giờ từng hoài nghi tới rằng, hắn... lần đầu tiên có nghi ngờ.

Nhưng là thật sự lại khác? Hoàng muội có được người nàng muốn yêu, mà mình thật sự là muốn cầm tù nàng sao? Tại sao tâm lại rung động, lại mê mang như vậy!

Lần đầu tiên hắn —— Quân Vương Ngụy Quốc không có cách nào nắm trong tay tim của mình!!

Bình luận

Truyện đang đọc