Sau đó, thì lật sách để xem rốt cuộc chỗ nào có ghi chép về huyết linh dương.
Nhưng, mọi người lật cả nửa ngày đều không nhìn thấy tư liệu về huyết linh dương, đang lúc rầu rĩ thì Viện phán xuất cung đến.
Ông ta nghe thấy huyết linh dương, thì sững sờ một hồi, cau mày suy nghĩ, nói với Mộ Dung Khanh: “Vi thần có nghe nói Hoàng cung Lương Quốc từng có một cặp sừng huyết linh dương, là ngày trước của Ôn Yến đại phu, sau này đã cho đại công chúa Kinh Mặc, nghe nói sau này đại công chúa lại cho Thái tử điện hạ của Lương Quốc rồi.”
Lời của Viện phán đã dây lên tinh thần cho mọi người.
Bởi vì, Thái tử Lương Quốc tối nay sẽ đến Kinh Đô, nếu như hắn thật sự có sừng huyết linh dương, đồng ý cho mượn, cho ngựa chạy nhanh đến Lương Quốc rồi quay về, đại khái là mười ngày.
Bây giờ sâu bảy đốt có thể ở trong cơ thể bẩy ngày, sau khi dụ ra thì có thể phong châm lần nữa, là có ba ngày, cộng lại là mười ngày.
Thái tử Lương Quốc có đến Đại Chu hai lần rồi, cộng thêm lần này là ba lần.
Mỗi lần đến, đều nhận được sự tiếp đãi long trọng của Đại Chu, nhưng, đều không long trọng bằng lần này.
Hắn còn chưa đến cổng thành thì đã nhìn thấy hai hàng người dài ngoằng, trải thảm đỏ từ cổng thành đến nửa dặm. Hai bên thảm đỏ, vệ binh đứng ngay ngắn, khi nhìn thấy xe ngựa cửa hắn, liền bắt đầu tấu nhạc và đốt pháo, vì trời vẫn còn chưa tối nên pháo hoa cũng không đẹp, nhưng thực sự đã doạ phải Thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương rồi.
Khi đội xe đến gần hơn một chút, hắn nhìn thấy một đám người đang đứng dưới thành lầu, sau khi cẩn thận phân biệt, hắn gần như nhìn thấy tất cả các thành viên của hoàng tộc, Lễ Thân vương, An Thân vương, Nhiếp chính vương, Định Quốc Vương, Lương vương, Bắc Tương vương, Lương hầu gia, Tịnh Quốc công, v.v.
Hắn vội vàng hỏi người hầu bên cạnh: “Triều Đại Chu này bị sao vậy? Bày trận lớn như vậy để tiếp đãi bổn vương?”
Người hầu cũng có chút kinh ngạc: “Nô tài cũng không biết là sao nữa, người xung quanh thì cũng thôi đi, nhưng Nhiếp chính vương đích thân ra cửa thành nghênh tiếp thật đúng là bất thường.”
Phải biết, Nhiếp chính vương bây giờ bằng với quốc vương rồi, nghênh tiếp Thái tử nước khác không cần phải phiền đến hắn, hơn nữa, cho dù hắn muốn nghênh tiếp cũng không nên đến cửa thành.
Xe cộ lũ lượt ngừng lại, Thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương nhảy xuống xe, một thân áo bào gấm màu trắng tung bay trong gió lạnh, tuy đã ba sáu ba bẩy tuổi nhưng vẫn anh tuấn như cũ.
Hoàng thất Lương Quốc sinh toàn người đẹp, thiên hạ đều biết, vị Thái tử này có được sự chân truyền nhan sắc của Thái Thượng hoàng Lương Quốc, cũng chính là tổ phụ của Tống Đoan Dương, Tống Trọng Lâu.
Tống Đông Dương dẫn sứ quan tiến lên trước, Mộ Dung Khanh cũng tiến lên trước, không đợi các sứ thần chào, Mộ Dung Khanh đã kéo tay Tống Đoan Dương, bộ dạng thân thiết: “Tống huynh, đi đường vất vả rồi đúng chứ? Bổn vương đã chuẩn bị yến tiệc ở Vương phủ chiêu đãi chư vị rồi.”
Một tiếng Tống huynh khiến cho Tống Đoan Dương gần như lòi cả mắt ra, hắn nhìn Mộ Dung Khanh, thần sắc nghi hoặc: “Vương gia, cái này…” Hắn quay đầu lại nhìn một cái, sứ quan lũ lượt hành lễ.
“Ồ!” Mộ Dung Khanh như mới nhớ ra chuyện xã giao, sau đó xua xua tay: “Đại Chu bọn ta và Lương Quốc giống như huynh đệ vậy, giữa huynh đệ, không cần khách sáo nhiều như vậy, đều miễn lễ, miễn lễ đi!”
“Tạ Nhiếp chính vương!” Các sứ thần nói.
Tống Đoan Dương đến Vương phủ trong muôn vàn sự ngạc nhiên, vừa xuống xe ngựa, liền thấy Vương phủ bày trận cũng rất lớn, cửa treo đèn màu sắc, pháo nổ đỏ rực, hắn vừa đi vào liền nghe thấy tiếng vang ‘bụp bụp bụp bụp’, hắn còn chưa kịp phòng bị gì thì đã giật mình đến trắng toát cả mặt.
Căn bản là không kịp hàn huyên gì thì đã bị đưa vào tiệc, các vị thân vương lũ lượt đến kính rượu, cứ một vòng như thế, hắn uống đến cả bẩy, tám ly.
Có sứ thần muốn tiến lên trước giúp hắn uống rượu, Mộ Dung Khanh vậy mà lại bưng rượu lên kính cả vị sứ thần đó, sau khi Mộ Dung Khanh kính xong, những thân vương khác cũng kính, sứ thần này chỉ muốn giúp Thái tử uống một ly thôi, cuối cùng bản thân mình bị kính tới bẩy, tám ly, hơn nữa phẩm giá của hắn lại thấp, chư vị vương gia kính rượu với hắn, sau khi kính xong hắn phải uống ba ly để bày tỏ lòng thành kính, mấy sứ thần này đều là người uống được, dù sao cũng là ứng xử ngoại giao, dù gì cũng phải có tửu lượng tốt, nhưng, 10 ly uống vào, hắn say đến bẩy hay tám phần, đi bộ cũng không vững nữa.
Thương Mai tối nay cũng có mặt, không trách được hành động đáng sợ này của Mộ Dung Khanh, bởi vì, thật sự thời gian rất gấp rút.
Bọn họ đã phân tích qua, Thái tử Lương Quốc muốn đến để cầu thân, nếu như biết Tráng Tráng tự vẫn vì tên nam nhân khác, hắn chưa chắc sẽ cứu, cho nên, cách tốt nhất là chuốc hắn say bẩy, tám phần, rồi lên tiếng, một khi hắn nói cho, viết chỉ thị xong sẽ lập tức ra lệnh cho người xuất thành đến Lương Quốc.
Nghiêm Vinh và Tô Thanh đã đợi ở bên ngoài, chỉ đợi lấy được chỉ thị viết tay là sẽ lập tức xuất phát.
Nhưng, hiển nhiên Thái tử của Lương Quốc không giống với Thái tử Đại Chu, hắn uống một tràng, nhưng không có thấy say, ngẩng đầu lên, trong đôi con ngươi có ánh sáng tinh khôn: “Vương gia, có lời gì xin cứ nói.”
Hắn nhìn ra được, yến hội tối nay là được sắp xếp trước, bình thường mà nói, sứ giả đến nước, yến tiệc đều sẽ sắp xếp vào ngày hôm sau, ngày đầu tiên chắc chắn là để cho sứ giả nghỉ ngơi.
Nhưng, bọn họ còn chưa được uống một ngụm nước thì đã trực tiếp bị kéo vào đây rồi.
Hắn cũng biết, Nhiếp chính vương Mộ Dung Khanh rất ít khi tổ chức yến tiệc khoản đãi, hoặc là nói, chưa hề có.
Mà hôm nay lại không có chủ đề nói chuyện nào, chủ đề duy nhất là khiến hắn uống rượu.
Mộ Dung Khanh đặt ly rượu xuống, tất cả mọi người đều đặt ly rượu xuống, nhìn nhau một cái.
Mộ Dung Khanh trầm mặc một hồi, nói: “Đích thực là có chút chuyện, cũng xin điện hạ đừng chấp nhặt, bổn vương nghe hỏi, điện hạ có phải là có sừng huyết linh dương không?”
Tống Đoan Dương nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Vương gia sao lại hỏi như vậy?”
“Tiểu cô cô của bổn vương trúng độc rồi, cần phải có sừng huyết linh dương giải độc.” Mộ Dung Khanh từ bỏ kế hoạch ban đầu, bởi vì Tống Đoan Dương rõ ràng rất thản nhiên, hắn cũng dứt khoác nói cho rồi.
Thần sắc Tống Đoan Dương chợt căng lại: “Công chúa trúng độc? Sao lại vậy?”
“Nói ra thì rất dài, từ từ rồi nói với điện hạ.” Mộ Dung Khanh nhìn hắn: “Vậy, điện hạ có phải thật sự có sừng huyết linh dương không?”
Tống Đoan Dương gật gật đầu: “Phải.”
Mộ Dung Khanh đối mắt nhìn nhau với Thương Mai một cái, Thương Mai đè nén sự vui mừng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy không biết điện hạ có thể cho bọn ta mượn sừng huyết linh dương một chút không? Bọn ta chỉ cần một chút xíu bột mài là được, còn lại thì có thể trả lại cho điện hạ.”
Tống Đoan Dương cười khổ một tiếng: “Qủa thực bổn vương có sừng huyết linh dương, nhưng, mười bảy năm trước đã bị người ta trộm đi rồi.”
Đám người hả một tiếng, khó tránh thất vọng.
Mộ Dung Khanh có chút không tin: “Có người vào Hoàng cung trộm đồ? Là ai trộm? Cuối cùng không thể truy đuổi lại sao?”
Tống Đoan Dương cầm ly rượu lên, gần như là cắn răng mà nói: “Bổn vương cũng đang tìm tên trộm này, tên này ngoại trừ trộm đi sừng huyết linh dương, còn trộm đi một thứ cũng rất quan trọng với bổn vương, đến nay vẫn chưa trả về?”
“Là ai?” Thương Mai hỏi.
Sắc mặt Tống Đoan Dương rất kìm nén, cũng rất phẫn nộ: “Là bang chủ cũ của Diêm Bang trong nước ta, tên là Lưu Nguyệt, tên nữ đầu sỏ này, nếu như bổn vương tìm được nàng ta chắc chắn sẽ xử trí nàng ta thật nặng.”
Thương Mai hỏi: “Vậy tại sao lại không trực tiếp đến Diêm Bang tìm người? Nàng ta chạy rồi sao?”
“Chạy rồi, Diêm Bang cũng không cần nữa, sau khi trộm đồ của bổn vương đi thì đêm đó đã dọn nữ trang chạy rồi, bổn vương đã tìm mười bẩy năm trời, cũng không có tung tích của nàng ta.”