CHƯƠNG 814: THƯƠNG MAI TỈNH LẠI
Đại Chu vừa mới bình định giặc ngoài, sau lại chiêu bình thêm lần nữa, sau khi về triều, cực kỳ coi trọng quân sĩ, địa vị của binh lính cũng được tăng cao theo, vì thế cũng ra sức rất nhiều về mặt quân vụ.
Phủ Thanh Châu phái người đến quân doanh cầu cứu, Dương tướng quân thống lĩnh Triệu Châu hỏi kỹ càng tỉ mỉ lý do, còn hỏi đối phương có bao nhiêu người, cứu binh do tri phủ đại nhân phái đi đều kể lại rõ ràng, Dương tướng quân bàn bạc với các vị tướng lĩnh trong quân, cho rằng một hai nghìn lính cỏ này biết được quận vương gia Tần Châu của Bắc Mạc đến Đại Chu, nên mới mượn danh nàng định kiếm một khoản tiền ở Thanh Châu.
Hắn lập tức điểm binh, suất lĩnh ba nghìn người, xuất phát đến Thanh Châu ngay trong ngày, nếu bắt được đám giặc cỏ này cũng là lập được công lớn.
Nói đến cũng rất trùng hợp, Dương tướng quân là thuộc hạ cũ của Mộ Dung Khanh, trước đó từng xuất chinh Bắc Mạc cùng Mộ Dung Khanh, sau đó đại quân hồi triều, phân phối sắp xếp lại một lần nữa, hắn tới Triệu Châu, chính đốn quân doanh Triệu Châu Quân nhân xuất binh đều cực kỳ nhanh chóng, dọc đường đi cũng không hề chỉnh đốn nghỉ ngơi, chỉ dừng lại ăn chút lương khô, uống chút nước là lại tiếp tục xuất phát.
Từ Triệu Châu đến Thanh Châu, đi đường thủy sẽ nhanh hơn, nhưng ba nghìn người xuất phát, nếu đi đường thủy thì phải xuất động rất nhiều chiến thuyền, giặc cỏ đông như thế, chắc chắn sẽ sắp xếp người giám sát ở bến tày, chiến thuyền lại không thể tàn hình được, nếu đổ lộ phong thanh, giặc cỏ cướp sạch Thanh Châu rồi bỏ trốn mất dạng thì lại không ổn.
Sau nha môn Thanh Châu, lúc này cuối cùng tri phủ đại nhân cũng tìm được một vị đại phu khá đáng tin, vị đại phu này chỉ đi ngang qua, thấy trong thành Thanh Châu dán bảng cầu danh y nên ông đã đến.
Vị đại phu này giỏi châm cứu, sau khi khám bệnh cho Thương Mai xong, lập tức châm cứu.
“Sao rồi?” Tần Châu thấy ông không giống như những vị đại phu khác, mấy người lúc trước sau khi khám xong lập tức xua tay, tuy có kê đơn, nhưng cũng chỉ là thuốc trị vết thương ngoài, còn có chút thuốc dưỡng thai, không dám kê các phương thuốc khác.
Vị đại phu này lại giỏi châm cứu, trong mắt những người không biết y thuật như Tần Châu, ông đã là thần y.
“Đại nhân, vết thương của phu nhân này rất nghiêm trọng, vết thương sau lưng đã bị thối rữa, hơn nữa đã có thai sáu tháng, không thích hợp để dùng thuốc, chỉ có thể châm cứu, đương nhiên cũng không phải không thể không dùng thuốc hoàn toàn, nếu có thể dùng ngoài da thì tốt hơn cho uống vào người.”
Tần Châu gật đầu lia lịa: “Vậy có nguy hiểm tính mạng không?”
Đại phu lắc đầu: “Chuyện này khó mà nói, nếu nói không có việc gì thì cũng sẽ không đến mức nhiều ngày không tỉnh, nhưng nếu nói hết thuốc chữa thì cũng không đến nước này, tất cả đều phải xem số phận của nàng.”
Ông kê đơn, nói với Tần Châu: “Đây là phương thuốc dùng để rửa sạch vết thương, dùng để khử mủ, ngăn nhiễm trùng, không để vết thương trở nặng hơn, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Tần Châu nghe thế, vội vàng bảo người đi sắc thuốc.
Chữa trị cho Thương Mai xong, Tần Châu lại dẫn đại phu vào phòng Mộ Dung Khanh.
Đại phu kiểm tra vết thương của Mộ Dung Khanh, lại bắt mạch rồi bắt đầu nhíu chặt mày lại.
“Sao rồi?” Tần Châu thấy lúc nãy đại phu cũng không căng thẳng như thế này, xem ra vết thương của Mộ Dung Khanh nghiêm trọng hơn của Thương Mai rất nhiều.
Đại phu ngẩng đầu, có hơi quái dị nói: “Ta làm nghề y đã nhiều năm, đương nhiên cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy vết thương nghiêm trọng như thế này, nhưng trước đây đều chỉ nhìn thấy trên xác chết, hắn đã hôn mê bao lâu rồi?”
“Năm ngày.” Trong lòng Tần Châu trầm xuống, trả lời.
Đại phu không khỏi kinh ngạc: “Năm ngày? Vết thương nặng như thế mà còn có thể chịu đựng năm ngày chưa chết? Vậy thì đúng là kỳ quá, vết thương của hắn nằm ở ngực trái, ngay ngực, trái tim bị thương, sao lại không chết? Kỳ lạ, kỳ lạ…”
Dừng một chút: “Kỳ tích, kỳ tích.”
Tần Châu nghe mà không hiểu lắm: “Đại phu, ý của ông là?”
Tần Châu cực kỳ tôn trọng các vị đại phu, cho dù là vị đại phu này hay là những vị đại phu lắc đầu xua tay lúc trước, nàng cũng chưa bao giờ mắng chửi, đương nhiên là vì họ đều là đồng nghiệp của Thương Mai.
Yêu ai yêu cả đường đi.
“Vết thương của hắn nghiêm trọng như thế, người bình thường đều chịu không nổi.”
Tần Châu suy nghĩ: “Ý của ngươi là hắn đã chết rồi?”
Tần Châu cảm thấy câu hỏi của nàng cực kỳ có trình độ, bởi vì đại phu nói vết thương nghiêm trọng như thế sẽ không sống được nữa.
Đại phu liếc nàng: “Đương nhiên là không chết, nếu đã chết thì sao lại có mạch đập?”
Tần Châu ngượng ngùng nói: “Vậy ngươi xem, có thể cứu được không?”
Đại phu nói: “Không thể nói chắc được, ta chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Đại phu nhìn Mộ Dung Khanh, lại liên tục nói: “Thật đúng là kỳ tích, kỳ tích mà.”
Tần Châu chờ ông kê phương thuốc mới hỏi: “Xin hỏi tên họ của đại phu? Là người nơi nào? Xưa này hành y ở đâu?”
“Ta kêu Ngô Yến Tổ, người Việt Châu, còn chuyện hành y cũng không có nơi cố định, đi đến đâu thì chữa đến đó.”
Tần Châu cảm thấy người ta đi tứ phương chắc là cũng có năng lực thật sự, liên tục khâm phục tôn kính gật đầu.
Nhưng A Cảnh lại nói: “Vậy chẳng phải là đại phu chân đất sao?”
Đại phu lạnh nhạt liếc nhìn A Cảnh: “Đại phu chân đất thì vẫn là đại phu.”
Tần Châu ngơ ngác, đại phu chân đất? Đại phu chân đất bình thường làm gì có bản lĩnh thật sự nào chứ? Chỉ có thể chữa được mấy bệnh chảy nước mũi hoặc là bị côn trùng cắn linh tinh thôi đúng không?
Lúc nãy còn tưởng ông tài giỏi đến mức nào, không ngờ lại là một đại phu chân đất lang thang khắp giang hồ.
Tần Châu lập tức hoàn toàn thất vọng, cũng không biết có nên để Thương Mai dùng nước thuốc kia rửa sạch hay không.
Ngô Yến Tổ hình như đã nhận ra suy nghĩ của nàng, nói: “Nếu đại nhân không tin ta, ta cũng không có cách nào khác, nhưng nếu không tranh thủ chữa trị vết thương cho vị phu nhân kia, không đến hai ngày là sẽ mất mạng.”
Tần Châu nhớ tới lúc ông ta châm cứu lúc nãy, động tác vô cùng thành thạo, nàng từng thấy Thương Mai châm cứu, động tác cũng tương tự như thế, dù sao bây giờ cũng không có đại phu giỏi nào khác, còn không bằng thử xem, nếu phát hiện không ổn thì dừng lại ngay là được, dù sao cũng không cần phải uống thuốc đó, chỉ rửa miệng vết thương mà thôi.
Nàng bảo sư gia nha môn sắp xếp Ngô Yến Tổ ở lại ở sân sau nha môn, chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Còn chuyện rửa vết thương, cô không nhờ người khác làm, cũng không cho Ngô Yến Tổ giúp đỡ, dù sao tuy Ngô Yến Tổ đã bốn năm mươi tuổi nhưng vẫn là nam tử, vẫn cần phải tránh né.
Rửa sạch vết thương, lại cắt sạch mũ trên vết thương dưới sự chỉ dẫn của đại phu Ngô Yến Tổ, băng bó lại một lần nữa, lại để Thương Mai nằm nghiêng một bên, vì bây giờ cô đang mang thai, nằm ngửa hay nằm nghiêng gì cũng không thích hợp.
Sau khi rửa sạch vết thương xong, Ngô Yến Tổ lại châm cứu cho Thương Mai, lầm này châm cứu vào huyệt thái dương, Tần Châu biết hai huyệt đạo này khá quan trọng, nhìn chằm chằm Ngô Yến Tổ không chớp mắt.
Sau khi Ngô Yến Tổ thu châm lại, nói với Tần Châu: “Khoảng một canh giờ sau phu nhân sẽ tỉnh lại.”
“Thật sao?” Tần Châu vô cùng vui vẻ.
A Cảnh lại cảnh giác hỏi: “Nếu sau một canh giờ không tỉnh thì sao?”
Ngô Yến Tổ trừng hắn: “Vậy thì chờ thêm một canh giờ!”
Vị đại phu chân đất Ngô Yến Tổ này vẫn có chút tài năng.
Chưa đến một canh giờ, Thương Mai đã tỉnh lại.
Ngay khoảnh khắc Tần Châu nhìn thấy hàng mi của Thương Mai khẽ nhúc nhích, vô cùng vui vẻ nói: “Thưởng! Thưởng!”
Ngô Yến Tổ giả vờ như thản nhiên tự đắc, nhưng cũng thầm vui vẻ.
Có thưởng là được.
Bọn họ là người trong giang hồ, kiếm cơm trên lưỡi đao, bộ dễ dàng lắm sao? Nếu trị không hết sẽ bị đánh một trận, bị kề đao tống cổ ra ngoài.