VƯƠNG PHI ĐA TÀI ĐA NGHỆ

CHƯƠNG 822: TẦN CHÂU CÓ NGƯỜI MÌNH THÍCH

Nhu Dao tức giận vô cùng, rõ ràng nàng không nói muốn gả cho hắn: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế? Chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, ngươi tưởng là thật à?”

Nói xong liền quay người rời đi.

A Cảnh ngơ ngác một chút rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, A Cảnh này cũng thẳng tính quá, lời này sao có thể dễ dàng nói ra trước mặt nhiều người như vậy được? Nhu Dao lại không câu nệ, nhưng cũng là tự mình hứa hẹn hôn sự, nhưng đi ngược lại lễ giáo thì sao dám thừa nhận?

“Ngươi đến dạy A Cảnh một chút, hắn lỗ mãng như vậy, sợ là thịt đến miệng lại còn bay mất.” Linh Lợi cười nói với Tần Châu.

“Hết cách rồi.” Tần Châu lắc đầu: “Dạy mà không giỏi, bảo hắn nhập gia tùy tục, làm việc nói chuyện đều nghĩ trước rồi làm sau, nhưng hắn không nhớ được.”

Quậy một trận như thế, tiệc rượu liền tản đi.

Thương Mai thấy Mộ Dung Khanh có chút mệt mỏi, liền cười nói: “Được rồi, náo một trận, tản đi thôi, mọi người đều về phòng đi, mọi người, tìm một góc nhỏ ngắm hoa dưới trăng đi.”

Lời này rõ ràng là đặc biệt dành cho Tráng Tráng và Tiêu Kiêu, hai người dùng cơm trước rồi nói là muốn đi ra ngoài một chút, nhìn cái trấn nhỏ này về đêm, Thương Mai ở bên cạnh đã nghe được.

Tráng Tráng trừng mắt nhìn Thương Mai một chút: “Sao nói nhiều lời vậy? Vết thương vừa mới lành một chút liền bắt đầu ba hoa đúng không?”

“Đừng có nhầm lẫn chứ, không nói các ngươi, ta nói ta và Tần Châu ra ngoài đi dạo không được chắc?” Vốn Thương Mai tính trêu ghẹo, vì hai ngày này tất cả mọi người đều có chút tùy tiện, nhất thời cô không nhớ nổi Tần Châu có tình cảm với mình mà thốt ra lời như vậy.

Nói xong, chính cô cũng có chút ngơ ngác, vô thức nhìn về phía Tần Châu, Tần Châu vẫn ngắm vuốt chén rượu, dường như không nghe thấy câu nói đầy tình ý kia của cô.

Ai đi đường nấy, trở về phòng, Thương Mai có chút ảo não nói: “Ta vừa nói bậy gì vậy chứ?”

Sắc mặt Mộ Dung Khanh có hơi đỏ lên, thương thế của hắn vừa mới khỏi hẳn, đêm nay lại vui tính tiếp hai chén rượu, Thương Mai biết trong lòng hắn đang vui vẻ, cho nên cũng mặc kệ hắn.

Nghe Thương Mai nói vậy, Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút: “Ta cảm thấy, không bằng nàng nói chuyện với người ta đi, xem người ta có buông xuống được không, làm như vậy chính nàng ta cũng không có ích gì.”

Nếu như là trước kia, chưa chắc hắn sẽ tán thành Thương Mai chú ý tới tình cảm của Tần Châu, nhưng mắt thấy Tần Châu nỗ lực vì Thương Mai nhiều như vậy, lòng người làm từ thịt, ít nhiều gì hắn cũng thấy cảm động, có điều, nỗ lực của Tần Châu nhất định không có thu hoạch.

Nếu có thể khiến nàng ta hiểu ra, để nàng ta buông xuống, đối với chính nàng ta cũng là điều tốt.

“Những chuyện này không nên vạch trần.” Đáy mắt Thương Mai có chút cảm thông, cô có ngu ngốc trong tình cảm đến thế nào cũng có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng Tần Châu, sao nhẫn tâm đi đâm thủng chứ?

“Vạch trần, dù sao bây giờ cũng vượt qua, thật ra trong lòng nàng ta cũng không dễ chịu gì.” Mộ Dung Khanh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngắm nhìn gương mặt Thương Mai: “Suy bụng ta ra bụng người, nếu nàng và người khác có được nhân duyên mỹ mãn, trong lòng ta đại khái cũng như thế…”

Gương mặt Thương Mai liền chấn động: “Chàng…”

“Trải qua nhiều như vậy, ta còn có thể không thay đổi chút nào sao? Đúng là ta cũng bị Tần Châu làm cho cảm động.” Mộ Dung Khanh nói ra lời này, trong lòng cũng thấy khó chịu không nói ra được.

Ngừng một chút, hắn nói: “Bây giờ nhân lúc còn chưa trở lại kinh thành, mấy ngày này chúng ta nên nói rõ mọi chuyện ra đi, Tần Châu cũng nên quyết định một lựa chọn.”

“Không phải nói bản án của Bắc Mạc…” Thương Mai chần chừ một chút, cũng cảm thấy bản án có lẽ không quan trọng đến thế, nếu như Tần Châu quyết tâm hung ác.

“Bản án chỉ là tạm thời, nàng ta càng ở bên nàng sẽ càng làm hao mòn nhuệ khí của nàng ta, nàng ta sẽ tham luyến loại thời gian an bình ấm áp này, sợ là đến lúc phải khởi hành trở về, nàng ta sẽ không nỡ, ta dự đoán, bây giờ, mặc dù Lạc Thân Vương nắm trong tay toàn bộ cục diện, nhưng từ đầu đến cuối tâm cơ của hắn ta cũng không kém Sở Kính, mà phía sau Sở Kính còn một Tần gia, trước sau Tần Châu cũng phải trở về.”

Vợ chồng hai người hiếm khi cùng nhau tiến sâu vào bàn luận về vấn đề của Tần Châu, bây giờ nói ra, Thương Mai lập tức sáng tỏ.

Suy tư một chút, nàng nói: “Cũng được, ta đi nói với nàng ấy.”

“Nói chuyện cẩn thận một chút, con người Tần Châu rất kiêu ngạo.” Mộ Dung Khanh nói.

“Ta biết, ta sẽ cân nhắc rồi mới nói.”

Thương Mai dìu hắn lên giường, Mộ Dung Khanh nói: “Ta không sao, nàng đi đi.”

“Vậy được.” Thương Mai cúi đầu hôn hắn một cái: “Lão Thất, cảm ơn chàng.”

Đổi lại là một nam nhân khác, nếu như biết tâm tư mà Tần Châu đối với cô, chỉ sợ là không hào phóng như vậy.

Hắn vén chăn lên nằm xuống: “Phàm là người tốt với nàng, bản vương đều sinh lòng kính trọng.”

Thương Mai động tình cười một tiếng, đắp chăn cho hắn, rồi quay người đi.

Đêm nay Tần Châu uống quá nhiều, sau khi trở về phòng, giày cũng không cởi, nửa nằm trên giường, nghe được tiếng đập cửa, nàng ta nói: “Vào đi.”

Cửa không khóa, chỉ khép hờ.

Thương Mai đẩy cửa vào, đèn đuốc trong phòng có chút ảm đạm: “Sắp ngủ rồi sao?”

Tần Châu thấy là cô thì giữ vững tinh thần, ngồi xuống: “Vẫn chưa, còn chưa tắm rửa.”

Nàng ta ngồi ở mép giường, nhìn Thương Mai: “Có việc sao?”

Thương Mai ngồi trên ghế cạnh bàn, gỡ xuống châm cài tóc khều bấc đèn một chút, ngọn lửa lập tức bùng lên, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của cô.

“Không có gì, tới tâm sự với ngươi.” Thương Mai nghiêng đầu nhìn Tần Châu một chút, mỉm cười nói.

Thật ra cô chưa sắp xếp được ngôn từ, cũng không biết mở miệng thế nào, trong nháy mắt khi bước vào cửa, cô liền hối hận vì đã tới đây một chuyến, cô sợ mình nói sai nhiều.

Cô biết ý nghĩa mà lão Thất bảo mình đến bàn trận này, cũng không phải làm thay đổi hướng giới tính của Tần Châu, mà là nàng ta yêu phải một người đã có người thương rồi.

Nhưng việc này khiến cô khó mà mở miệng.

“Ừ! Muốn nói gì?” Tần Châu đứng dậy, ngồi ở bên cạnh Thương Mai, tóc cài của nàng chưa loạn, khí khái vẫn hào hùng như cũ, con ngươi thâm thúy như hai miệng giếng cổ vừa sâu vừa âm u.

Thương Mai còn đang cân nhắc xem nên mở lời thế nào, Tần Châu lại cười một tiếng: “Không ngờ chuyến đi này lại làm cho ngươi có thêm một đệ tử, đúng là thế sự khó liệu.”

Thương Mai nhớ tới Ngô Yến Tổ, không khỏi cười: “Việc này cũng không có gì khó liệu, với cả quả thực ta cũng không có tư cách nhận đồ đệ, nếu như hắn muốn học, ta có thể chỉ một hai.”

Tần Châu rót trà, đưa cho cô, nói: “Ngươi không ngủ được mà tới tìm ta nói chuyện cũng vừa đúng lúc, trong lòng ta cũng có chút lo lắng.”

“Vì chuyện của Bắc Mạc à?” Thương Mai nhấp một ngụm trà, hỏi.

“Cũng không hẳn vậy.” Dường như Tần Châu có chút buồn, nhìn Thương Mai, nói: “Trước đó Hoàng Thượng đã cầu thân với ta.”

“Hả?” Một miệng trà của Thương Mai gần như phun ra ngoài, trừng to mắt: “Hoàng thượng? Vị Hoàng thượng kia sao?”

Tần Châu cười, lộ ra hàm răng trắng nõn: “Đương nhiên là Hoàng thượng của Bắc Mạc ta, chẳng lẽ là bệnh quân bên Đại Chu các người sao?”

Thương Mai ừ một tiếng: “Sao trước đó không nghe ngươi nói qua?”

“Ta chưa nghĩ xong, cho nên không nói.”

“Vậy bây giờ ngươi nghĩ kỹ chưa?” Thương Mai giật mình, chỉ cảm thấy việc này đến đột ngột quá, sợ là lão Thất cũng không biết?

Tần Châu gật đầu: “Đúng vậy, suy nghĩ kỹ rồi.”

Thương Mai ngừng một chút, thăm dò mà hỏi: “Vậy ngươi và Khang Bình đế?”

Tần Châu lộ ra một tia đáng yêu của nữ nhi: “Có lẽ, trong lòng ta cũng có chút thích hắn?”

Thương Mai trợn tròn mắt, điều này… là thật sao?”

“Ngươi thích hắn?”

“Hoàng thượng là người tốt, chắc hẳn ngày sau cũng sẽ đối tốt với ta, là nam nhân đáng giá để phó thác cả đời.” Tần Châu nói.

Thương Mai cảm thấy kỳ quái, trước kia hai người họ còn thảo luận xem rốt cuộc nữ nhi có nhất định phải lấy chồng hay không.

“Lúc ấy trong nhà vì ta và cháu trai của Long lão tướng quân có đề cập đến kết thân, ta không đồng ý, khi đó, đại khái là ta đã có tình cảm với Hoàng thượng rồi, chỉ là tự ta chậm chạp không có phát hiện thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc