VƯƠNG PHI ĐA TÀI ĐA NGHỆ

CHƯƠNG 882: NHU DAO CỨU NAM HOÀI VƯƠNG

Nếu như Nhu Dao đưa Nam Hoài vương đi, vậy thì mọi người càng lo lắng hơn nữa.

Bởi vì Nhu Dao cũng sẽ có nguy hiểm, thích khách nhận tiền chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, hắc đạo cũng có đạo nghĩa của hắc đạo.

Mọi người không có cách nào khác, quan trọng nhất chính là không ai biết Nhu Dao đã đưa Nam Hoài vương đi đến nơi nào, Nhu Dao có bị thương hay không.

“Nhưng mà võ công của Nhu Dao không cao, nàng ta cứu người đi bằng cách nào vậy?” Tiêu Thác không hiểu mà hỏi.

Tô Thanh nhìn một cái, nói: “Sợ là Nhu Dao đã biết hành động ám sát cho nên đã có chuẩn bị từ trước, nếu như không thì cũng không thể nào cứu người từ trong tay của thích khách.”

“Dạ Vương có tin tức của thích khách không?”

Dạ Vương lắc đầu: “Làm gì nhanh như vậy được chứ, vẫn còn đang trong quá trình điều tra.”

Đúng là Nam Hoài vương đã được Nhu Dao cứu đi.

Ngày hôm đó ở trong tủ nàng ta đã nghe lén thấy đại bá phụ Tôn Quốc Cữu cùng với một người xa lạ đang thương lượng cái gì đó, mặc dù là nàng ta không nghe rõ bọn họ đang thương lượng cái gì nhưng mà nghe trộm thì cũng nghe nói tới cái gì mà đồng mệnh cổ, Nam Hoài vương, trực giác của nàng ta biết có liên quan đến Mộ Dung Khanh.

Thế là nàng ta đi theo người lạ đó, có biết được bọn họ tìm Nam Hoài vương, muốn ám sát Nam Hoài vương.

Nàng ta âm thầm gấp gáp, muốn trở về tìm người nhưng mà đã rời đi Kinh Thành, trở về thì sợ là không đuổi kịp nữa.

Lúc Thương Mai dạy lão thất làm thuốc nổ thì nàng ta có đứng ở bên cạnh lén nghe một chút, mua thuốc nổ trong trấn nhỏ, dựa theo cách mà Thương Mai đã dạy làm mấy gói thuốc nhỏ mang theo ở bên người.

Vì để mang Nam Hoài vương đi, nàng ta cần mua xe ngựa, đặt tại giao lộ, lén lút đi vào núi với thích khách.

Nàng ta không ngờ đến là Nam Hoài vương lại bị giam trong một cái miếu Long Vương, ở bên ngoài Kinh Thành trong một vùng núi hoang sơ mà loại có miếu Long Vương, nàng ta cũng không biết có lẽ bởi vì không có người nào biết tới. Nàng ta đi đến bên ngoài, nhìn thấy miếu Long Vương rất mới, dường như chưa từng được dâng hương.

Nàng ta đi vòng qua từ đằng sau miếu Long Vương đi vào trong, trước khi thích khách động thủ, nàng ta liền tung ra hai gói thuốc nổ, nhưng mà cái này rõ ràng không phải là túi thuốc nổ, mà là bom khói, nàng ta thất bại rồi.

Nhưng mà trận sương mù này vẫn có thể để nàng ta mang người đi trong lúc thích khách đang hỗn loạn, lúc đấy Nam Hoài vương bị đâm một đao, cũng không bị thương nặng, cũng có thể chạy đi với nàng ta.

Nam Hoài vương lại điên điên khùng khùng, chạy còn nhanh hơn so với nàng ta.

Lúc sắp đến giao lộ, thích khách đuổi tới nơi, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng mà một thanh trường kiếm bay trên không đâm xuyên qua sau lưng của Nam Hoài vương Nhu Dao bị dọa nhanh chóng ném một túi thuốc nổ trở về, liền có một trận sương mù dâng lên, nàng ta thừa cơ đó mà đỡ Nam Hoài vương lên xe ngựa. Vốn dĩ muốn về Kinh Thành, chỉ là vừa mới quay đầu xe thì liền thấy mấy người cưỡi ngựa đi đến, cách ăn mặc giống như những tên thích khách đó, nàng ta đành phải quay đầu lại bỏ chạy về một hướng khác, sau đó ném thêm một túi thuốc nổ nữa, lần này vậy mà lại nổ, mấy tên thích khách cưỡi ngựa bị nổ bay, những tên thích khách ở đằng sau đi bộ cũng không chạy nhanh hơn so với ngựa, cho nên nàng ta tạm thời có thể thoát khỏi cuộc truy sát.

Ở trên xe ngựa, nàng ta nhanh chóng xử lý vết thương cho Nam Hoài vương trước, may mắn là nàng ta quen mang theo kim sang dược và một ít bột cầm máu, tuy nhiên sau khi rút cây kiếm ra Nam Hoài vương chảy máu rất nhiều, mặc dù sau đó đã dừng lại nhưng mà đã mất máu quá nhiều, gần như là hôn mê.

Hắn không thể bị sốc nảy được, nếu không thì cái mạng này sẽ bị ném đi.

Trước đó trốn thoát với A Cảnh, nàng ta đã có kinh nghiệm cố gắng không chạy trên con đường chính, có thể chạy lên núi tránh thì cứ chạy lên núi tránh. Bởi vì có vết thương cho nên có làm như thế nào cũng không so được tốc độ của người ta, đi vào núi, ở trong núi có rất nhiều con đường, những nơi để trốn cũng rất nhiều, nếu như đối phương không tìm kiếm kỹ càng thì rất khó để phát hiện ra bọn họ.

Cho nên nàng ta dừng xe ở dưới núi, xuống xe ngựa, hung hăng đánh con ngựa một roi để con ngựa tiếp tục chạy ra phía trước, trước tiên nàng ta đỡ Nam Hoài vương đến dưới tán cây ở bên cạnh ngọn núi, lại lau chùi vết máu ở ven đường.

Sau khi lên núi, bởi vì có nhiều lá khô, màu sắc khác nhau, rất khó phát hiện ra vết máu, chỉ cần không có người nào phát hiện bọn họ xuống xe ngựa ở đây, cơ bản có thể trốn được rồi.

Trên ngọn núi này có rất nhiều hang động, Nhu Dao đỡ hắn vào trong hang động chữa vết thương cho hắn.

Nam Hoài vương vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ là không rên rỉ nữa.

Nhu Dao xử lý vết thương cho hắn, hắn lặng lẽ mà nhìn Nhu Dao, có đau cũng không kêu lên một tiếng.

“Nhu Dao!”

Sau khi xử lý vết thương xong, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, đã tỉnh táo hơn trước đó rất nhiều.

Tay của Nhu Dao cứng lại một chút, đặt chiếc khăn tay để nhuốm máu qua một bên: “Ngươi đừng nói chuyện.”

“Ta sắp chết rồi.” Nam Hoài vương cười, vẫn luôn nhìn nàng ta: “Ta không ngờ đến là lúc ta chết, nàng lại ở bên cạnh ta.”

“Đừng có nói bậy, ngươi không chết được đâu.” Nhu Dao nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói.

“Nàng sợ ta chết hay là sợ Mộ Dung Khanh chết?”

“Ngươi có chết không ta không quan tâm chút nào hết.” Nhu Dao lạnh lùng thốt lên.

Nam Hoài vương thở dài một tiếng: “Nàng hận ta như vậy à?”

Nét mặt của hắn rất bình tĩnh, chỉ là một loại bình tĩnh sau khi điên cuồng qua đi, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, mắt nhìn thẳng vào Nhu Dao, tình cảm trong mắt rất phức tạp.

Nhu Dao nhớ đến chuyện lúc trước, trong đầu liền cảm thấy rất hận.

Nàng ta thật sự hận hắn, hận đến thấu xương.

“Thật sự xin lỗi.” Nam Hoài vương nhẹ giọng nói.

Trong đáy mắt của Nhu Dao dâng lên nước mắt, gần như là tầm mắt của nàng ta đã bị che lại, không nhìn thấy được hận thù và lửa giận trong đáy mắt, nàng ta vẫn luôn không muốn đối diện thẳng với Nam Hoài vương, chuyện trôi qua nhiều năm như vậy rồi, nàng ta cũng không muốn đối mặt với hắn.

“Im miệng!” Nhu Dao hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng nhộn nhạo.

“Nếu như nàng gả cho ta, có lẽ là cuộc đời của ta sẽ thay đổi.” Nam Hoài vương nhìn qua chỗ khác, nhẹ nhàng thở một hơi.

Điều đã như vậy, nàng ta thà rằng gả cho con quỷ bị lao cũng không gả cho hắn.

Ngày hôm đó nàng ta đã nói cho dù có gả cho heo gà chó cũng sẽ không gả cho hắn.

Lúc nàng ta nói ra câu nói này, bây giờ vẫn còn nhớ rõ hận ý trong đáy mắt, cũng giống như là bây giờ.

Nhu Dao không muốn nói chuyện với hắn, đứng dậy đi ra ngoài ngồi ở cửa hang động, sắc trời đã sập xuống, bây giờ nàng ta chỉ muốn làm như thế nào để có thể giữ lại tính mạng cho Nam Hoài vương.

“Nhu Dao.” Hắn lại gọi nàng ta.

Nhu Dao không trả lời, chỉ là hung hăng lau nước mắt.

“Thật sự xin lỗi.”

Hắn lại nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng mà ta không hối hận, ta chỉ có thể dùng phương thức như vậy mới có thể có được nàng.”

“Câm miệng lại, câm miệng lại!” Nhu Dao bỗng nhiên lại nhảy dựng lên chỉ vào hắn rồi hét lên: “Ngươi có tư cách gì mà nói xin lỗi, ta hận không thể chém ngươi nghìn đao.”

Nam Hoài vương nằm trên mặt đất nhìn nàng ta, vốn dĩ tia sáng ảm đạm, nàng ta còn có cảm xúc hắn nhìn không rõ ràng, muốn chống người, lại khẽ động đến vết thương, hắn vẫn vô lực nằm xuống.

“Nàng hận ta cũng tốt thôi, tốt xấu gì ta cũng có một vị trí trong lòng của nàng.” Nam Hoài vương cười, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mệt mỏi, vết thương rất đau.

“Mộ Dung Khanh có cái gì tốt chứ? Cho dù là rất tốt thì có lợi ích gì, một người không yêu nàng có tốt bao nhiêu cũng không có liên quan gì đến nàng, tại sao nàng lại bỏ rơi ta?”

Giọng nói của hắn rất bi thương, dường như tất cả các bi kịch của hắn đều bắt đầu bởi vì Nhu Dao từ chối hắn.

Cả người của Nhu Dao run rẩy, nhớ đến A Cảnh đã từng nói với nàng ta ở trong thư, nàng ta không chịu được mà rơi nước mắt cuồn cuộn.

Lúc chạy trốn cho dù nàng ta không nói thẳng nhưng mà những chuyện A Cảnh đã từng tiết lộ với Nam Hoài vương chắc là A Cảnh cũng đã đoán được cho nên nàng ta có nói ở trong thư cho dù nàng ta có trải qua chuyện gì thì trong lòng của hắn nàng ta vẫn là tốt đẹp nhất.

“Nàng thật sự thích Tô Thanh à? Ta nghe nói sau đó nàng thích Tô Thanh, nàng không yêu Mộ Dung Khanh thì đã yêu Tô Thanh, nhưng mà Tô Thanh ghét bỏ nàng, có đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc