VƯƠNG PHI ĐA TÀI ĐA NGHỆ

CHƯƠNG 807: TRẬN PHÁP BÊN NGOÀI MIẾU LONG VƯƠNG

Sau nửa canh giờ, Thương Khâu đi từ trong sương phòng ra, Nam Hoài vương đang chờ ở cửa, hắn ta đưa quẻ bói cho Nam Hoài vương.

Thương Khâu đi theo Nam Hoài vương đã lâu, mỗi lần bốc quẻ hắn ta đều sẽ giải thích. Bởi vậy, Nam Hoài vương cũng biết chút ít về sáu mươi tư quẻ tượng này.

Nhưng chỉ mới nửa canh giờ mà Thương Khâu đã già đi rất nhiều, tóc mai bạc trắng. Có thể thấy hắn ta đã tốn rất nhiều tâm lực để đi dò xét thiên cơ.

“Đây là chỗ ẩn nấp của Mộ Dung Khanh, rất chính xác, hơn nữa tại hạ cũng đã bốc một quẻ xem tương lai của Vương gia. Vương gia xem hay không tùy ngài.” Thương Khâu mỏi mệt nói, sau đó đưa một tờ giấy khác cho Nam Hoài vương.

Nam Hoài vương nhận lấy tờ giấy thứ nhất, mở ra xem rồi cất vào túi.

Sau đó, hắn ta nhìn tờ giấy thứ hai, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Không cần, mạng của ta không phải do ông trời định đoạt.”

Thương Khâu chậm rãi rút tay về, khẽ thở dài nói: “Nếu Vương gia đã tự tin như vậy thì tại hạ cũng không miễn cưỡng.”

Hắn ta chắp tay nói: “Tại hạ phải đi Vương gia hãy bảo trọng.”

“Không vội, chờ bắt được Mộ Dung Khanh, tiên sinh rời đi cũng không muộn!” Nam Hoài vương nói.

Thương Khâu nhìn hắn ta, đáy mắt ngập tràn chua xót: “Vương gia, tại hạ trợ giúp Vương gia nhiều năm, không có công cũng có cán, xin Vương gia…”

Nam Hoài vương ngắt lời hắn ta, cười nói: “Tiên sinh nói gì vậy? Tiên sinh giúp đỡ bổn vương nhiều năm như vậy, ơn đức như trời biển, bổn vương nhất định sẽ đối xử tử tế với tiên sinh.”

Nói xong, hắn ta khoát tay gọi hai người tới nói: “Đưa tiên sinh trở về phòng, bảo vệ chặt chẽ tránh cho kẻ giặc thừa dịp lợi dụng.”

Nam Hoài vương nói xong thì nhanh chân bước ra ngoài.

Miếu Long Vương thật sự là một chỗ ẩn nấp rất tốt. Thanh Châu đúng là có một ngôi miếu Long Vương, nằm dưới ngọn núi Tây Bắc của Thanh Châu, bên đó không hề có dấu chân người, hơn nữa còn phải vượt qua một ngọn núi. Đêm đó mưa lớn như vậy, thế mà bọn họ lại có thể dẫn một người bị thương băng qua núi tới được chỗ đó, chẳng trách đám người Nam Hoài vương không tìm được người.

Hắn ta phái người điều tra trước, nếu Tần Châu đã đến phủ Thanh Châu, trước khi xác định được tung tích của Mộ Dung Khanh, hắn ta không thể khua chiêng gióng trống ra ngoài.

Sau hai canh giờ, trinh thám trở lại bẩm báo, quả thật phát hiện bên trong miếu Long Vương có người.

Nam Hoài vương nghe vậy, khẽ giơ ngón tay lên gõ từng nhịp lên mặt bàn, sau đó thở dài: “Tiên sinh đúng là người phi phàm!”

Hắn ta đứng lên nói tiếp: “Thực sự là đáng tiếc, đáng tiếc mà.”

Hắn ta đi ra ngoài, có bốn người đi theo sau đẩy cửa sương phòng Thương Khâu ra.

Thương Khâu ngồi trên ghế, mặt xám như tro tàn, con ngươi xám trắng hơi lóe lên vẻ châm chọc: “Vương gia, quẻ bói không sai chứ?”

“Tiên sinh thần cơ diệu toán, bổn vương khâm phục!” Nam Hoài vương cười nói.

“Tần Châu đã đến Thanh Châu, dù có biết tung tích của Nhiếp Chính vương, Vương gia còn mạng rút lui sao?” Thương Khâu hỏi.

“Tiên sinh không cần lo lắng, bổn vương tự có cách.” Nam Hoài vương khom người, chắp tay với Thương Khâu: “Mấy năm nay được tiên sinh hết lòng giúp đỡ, bổn vương vô cùng biết ơn, cũng không có gì báo đáp, lễ này xin tiên sinh hãy nhận.”

Ánh sáng nơi đáy mắt Thương Khâu nhạt đi: “Nhiều năm qua tại hạ chưa từng bốc quẻ cho mình, nếu không phải Vương gia cứu giúp thì tại hạ đã chết từ lâu rồi. Một người đã chết lại bốc quẻ nữa chính là giờ chết đã đến, nhưng cuối cùng ta vẫn không nhịn được. Vừa rồi khi bốc quẻ cho Vương gia, ta cũng tự bốc quẻ cho mình. Tại hạ tự biết, không thể thoát khỏi tai ương. Chuyện đã đến nước này, dù tại hạ có nói gì sợ là Vương gia cũng không nghe. Còn một quẻ ở trong túi áo của tại hạ, sau khi tại hạ chết, Vương gia có thể lấy ra xem thử.”

Nam Hoài vương khẽ mỉm cười: “Tiên sinh nói gì vậy? Tiên sinh sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Nói xong hắn ta xoay người đi ra ngoài.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, hắn ta đứng trước hành lang, nhìn bông hồng ló ra từ góc tường từng đóa hoa nở rộ xinh đẹp, như những vết máu đỏ tươi.

Trong phòng truyền đến một tiếng ho khan, sau đó im bặt.

Cửa phòng mở ra, chỉ thấy một vũng máu đỏ đến chói mắt, Thương Khâu chết không đau, hai mắt nhắm lại, ngoài sắc mặt hơi trắng ra, còn lại như giống như đang ngủ, rõ ràng hắn ta đã sẵn sàng chờ chết.

Nam Hoài vương đứng ở cửa cúi người với thi thể nói: “Vĩnh biệt tiên sinh.”

Trong đáy mắt hắn ta lóe lên vẻ đau thương nhàn nhạt, nhưng vừa quay người lại, đã trở nên dứt khoát, quyết tuyệt.

Hơn ba mươi người giả dạng thành gia đình của phú hộ, lần lượt rời khỏi tòa nhà.

Nam Hoài vương giả thành phú thương, lên kiệu bốn người khiêng đi về phía Tây Bắc.

Trong thành có mấy đám người đang kiểm tra, lục soát các cửa hàng và nhà cửa ở gần đó.

Nam Hoài vương khẽ buông rèm che xuống, nhắm mắt lại, Tần Châu cũng đến thế mà thôi.

Bên trong miếu Long Vương, mưa đã tạnh, sắc trời sáng lên.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng mặt đất, sau cơn mưa thế gian như được gột rửa.

Mộ Dung Khanh kéo thân thể bị thương nặng đi xem xét địa thế xung quanh miếu Long Vương, sau đó dường như có quyết định liền trở về.

“Chúng ta phải đi sao? Thời tiết đã tốt lên, bọn họ nhất định sẽ tìm đến.” Hạ Thương Mai hỏi.

Mộ Dung Khanh khẽ lắc đầu: “Không cần!”

Hắn bảo Hạ Thương Mai xé màn trướng trong miếu Long Vương xuống bao chặt vết thương cho hắn. Sau đó hắn ra ngoài dời rất nhiều tảng đá lớn, chặt trúc, cắm thành mấy hàng, thoạt nhìn hơi buồn cười.

“Đây là cái gì?” Thương Mai tò mò hỏi.

“Đây là trận pháp mà lão tổ tông đã dạy trước kia, gọi là Trận Trúc.” Mộ Dung Khanh vỗ tay: “Có thể chống đỡ được một thời gian.”

Thương Mai thật sự tò mò với bản lĩnh của lão tổ tông: “Bà ấy cũng biết trận pháp à?”

“Đây là trận pháp đơn giản nhất. Bà ấy còn biết những trận pháp tinh vi hơn, chỉ là lúc đó bà ấy dạy ta phần nhiều là những trận pháp dùng trên chiến trường.”

Hạ Thương Mai chưa từng nghiên cứu sâu về trận pháp, nhưng lúc còn ở hiện đại cô cũng đã từng đọc qua sách cổ và binh pháp nên biết hầu hết những binh gia lợi hại đều giỏi dùng trận pháp.

Cô nhìn mấy hàng trúc và tảng đá cảm thấy rất đơn giản, ngay cả đường đi cũng nhìn thấy rõ ràng, làm sao có thể ngăn cản kẻ địch được?

Mộ Dung Khanh thấy cô có vẻ không tin, cười nói: “Nàng thử ra ngoài rồi quay trở lại thử xem.”

Thương Mai nói: “Được, vừa lúc có thể nghiệm chứng một chút rốt cuộc ngươi đã học được mấy phần bản lĩnh của lão tổ tông.”

Thương Mai bước ra ngoài, đi ra rất đơn giản bởi vì từ cửa nhìn ra ngoài có thể thấy đường đi rất rõ.

Tuy nhiên, sau khi ra khỏi trận pháp cô không thấy đường đâu nữa, chỉ thấy rừng trúc dày đặc, ngoài ra còn có những tảng đá lớn cố thủ.

Thật là kỳ lạ, rõ ràng chỉ có mấy hàng trúc cắm xuống, tuy nói trên đó cũng có mấy lá trúc nhưng ở bên trong chỉ nhìn sơ qua là có thể thấy được sự huyền bí, thế mà tại sao ở bên ngoài nhìn thế nào cũng không thấy lối đi hết vậy?

Hơn nữa, lúc ở bên trong cô còn thấy mấy cây trúc được cắm rất thưa thớt, nhưng khi ra đến ngoài lại cảm thấy rất dày đặc, từng tảng đá lớn kia giống hệt những hòn non bộ.

Cô cố gắng đi vào, nhưng chỗ nào cũng là rừng rậm, lại bị vấp chân bởi mấy tảng đá, không thể đi vào.

“Lão thất!” Cô kêu lên.

Bên kia không có động tĩnh gì, thậm chí cô cũng không thể nhìn thấy Mộ Dung Khánh.

Hạ Thương Mai nghĩ thầm, lúc nãy cô ở bên trong có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình bên ngoài, nhưng bây giờ cô ở bên ngoài sao lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên trong hết vậy?

Đây…rõ ràng là trái với nguyên tắc vật lý mà.

Bình luận

Truyện đang đọc