VƯỢT RÀO

Biên tập: Min

Sáng sớm hôm sau Lâm Vị Quang đã dậy rất dớm.

Lớp 12 Ứng Hoài sẽ tổ chức lễ khai giảng tại giảng đường của trường, yêu cầu học sinh phải ăn mặc chỉnh tề, đúng 7 giờ tập trung tại trường.

Ngày hôm qua Hà Thứ đã mang đồng phục đến cho cô, hai bộ đồ treo trên giá đồ, Lâm Vị Quang sờ chất vải, rất dễ chịu.

Hai bộ đồ được treo trên giá áo, một là đồng phục thể thao xanh biếc, một là đồ vest lịch sự được đặt may khéo léo, áo sơ mi trắng, váy chữ A và cà vạt, rất trang trọng.

Lâm Vị Quang chỉnh lại rồi đẩy cửa đi ra khỏi phòng ngủ, vừa được nửa bước đã ngửi thấy mùi hương cà phê thơm phức và tinh khiết trong không khí, còn có vị đắng chát, là cà phê đen.

Theo bản năng cô thả nhẹ bước chân, dừng ở ngã ba phòng khách và hành lang, nhìn về nguồn sáng cách đó không xa.

Sắc trời còn chưa hửng sáng, cửa sổ sát đất đang mở, ánh sáng nhu hòa mạ lên thân hình rắn rỏi cao lớn, người đàn ông ấy dựa vào lan can, anh đứng nơi ấy đẹp như một bức poster của bộ phim điện ảnh.

Không hiểu sao Lâm Vị Quang lại nảy sinh ra chút vắng lặng.

Cô đứng yên không động, lúc này mới chợt nhớ ra thân phận cao quý của Trình Tĩnh Sâm, có chăng là cũng đã trải nghiệm qua cảm giác bị phản bội và bị chúng bạn xa lánh từ lâu rồi cũng nên.

Dẫu sao thì ở cái tuổi này anh đã dẫm lên đám già làng hổ báo để leo lên được cái vị trí này, thì người chung quanh anh đều mất hết tự tin cũng nên.

"Cháu định đứng đấy bao lâu?"

Lâm Vị Quang chìm trong suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng nói của người đàn ông nên nhất thời kinh hãi, vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh mắt anh.

Cô ho nhẹ một tiếng, thấy nét mặt người ấy thản nhiên, không có ý trách tội, mới bình tĩnh lại: "Còn tưởng chú đang bận suy nghĩ gì cơ, hóa ra cũng phát hiện ra tôi."

Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm dừng trên người cô, quan sát trang phục hôm nay mà cô mặc, chân mày nhếch lên.

Nhóc con bình thường ăn vận chẳng chỉnh chu, bây giờ mặc đồng phục vào, anh mới cảm nhận được chút thanh xuân đâu đó.

Lâm Vị Quang không bận tâm, duỗi tay đến gần anh: "Sao, lớn tuổi rồi nên bắt đầu hoài niệm về tuổi trẻ à?"

Trình Tĩnh Sâm cười khẽ, hờ hững nhìn cô: "Cháu thấy tâm trạng tôi tốt nên lại hếch mặt lên đấy sao?"

Cô giả ngu giả ngơ, cười hì hì, "Nào dám chứ chú, không phải chú cũng từng có tuổi 18 sao, thanh xuân là lứa tuổi tốt nhất để hoài niệm mà."

"Tiếc thật, lúc bằng tuổi cháu tôi còn đang đặt bẫy đâu ra đó cho một đám lão cáo già, không rảnh trải nghiệm cuộc sống thanh xuân vườn trường."

Lâm Vị Quang lại dựa vào trí nhớ của mình, năm Trình Tĩnh Sâm 16 tuổi đã về nước chỉnh đốn lại gia tộc họ Trình, 18 tuổi ngồi vững ở vị trí kia, vậy thì chẳng phải những năm nên thoải mái nhất đã bị hoang phí ư?

"Thảm thật." Cô nói từ tận đáy lòng, "Chắc hẳn chú không yêu sớm rồi nhỉ."

....

Hiếm khi Trình Tĩnh Sâm phải quay sang nhìn cô, cười khẽ.

"Chỉ cần cháu có năng lực." Anh nói, "Đừng nói là yêu sớm, bắt cá nhiều tay cũng tùy cháu đấy."

Lâm Vị Quang sửng sốt, giây sau tai chợt nóng lên, hung hăng quát: "Tuổi trẻ bọn tôi chỉ có tình yêu ngây thơ thôi nhé, tư tưởng của mấy người trưởng thành bọn chú thật là dơ bẩn!"

Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý, cũng không chọc cô thêm nữa, chỉ nói: "Quý trọng khoảng thời gian này, những ngày tương lai sau này của cháu chắc sẽ không còn được nhẹ nhàng thế đâu."

"Biết, không cần chú nhắc, tôi cũng sẽ không quên chuyện chính."

"Nhóc con thì nên có dáng vẻ của nhóc con, tâm tư đừng sâu thế."

Lâm Vị Quang nhìn anh: "Tôi những tưởng chú muốn nói tôi không có tư cách để làm một đứa trẻ bình thường chứ."

Trình Tĩnh Sâm nhìn thoáng qua cô, "Nếu cháu đã do tôi quản, thì chỉ cần sống như một đứa trẻ, người khác có, cháu chỉ có hơn chứ không thua thiệt."

Lâm Vị Quang chớp mắt, đứng lặng người.

Trình Tĩnh Sâm không muốn nhiều lời, duỗi tay ra nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa bèn xoay người đi về phía phòng khách, kết thúc cuộc trò chuyện buổi sáng này.

Đi được một đoạn, phía sau vang lên tiếng cười của cô gái nhỏ: "Trình Tĩnh Sâm này, tôi thấy con người chú không tệ lắm, câu này không phải là giả dối đâu."

"Đừng nói nhảm nữa."

Anh không dao động, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, "Ngày khai giảng đầu tiên, nhanh lên chút."

Lâm Vị Quang búng tay một cái, không lãng phí thời gian, đi đến phòng bếp lấy sandwich ra giải quyết bữa sáng.

Ăn uống no đủ cũng vừa lúc 6:20.

Ứng Hoài cách đây không xa, đi chừng 15 phút là có thể đến nếu không bị kẹt xe. Vì có ván trượt nên Lâm Vị Quang uyển chuyển từ chối lời đề nghị đưa đón của tài xế, định bụng lướt ván đi học.

Cô đến huyền quan đổi giày, đang định xách ba lô lên đi ra ngoài, lại thấy cổ trống vắng, mới nhớ ra mình chưa thắt cà vạt.

Chưa từng làm cái thứ phức tạp này, Lâm Vị Quang chỉ đành lên mạng tìm cách thắt, kết quả mất hết nửa buổi vẫn không có cách nào làm xong.

Kiên nhẫn hoàn toàn cạn sạch, cô dứt khoát tìm kiếm viện trợ: "Chú ơi!"

Huơ cà ạt trong tay, cô nhìn anh với vẻ rất chính đại: "Tôi không biết làm, mau giúp đi nào, sắp đến giờ vào học rồi!"

Nghe thế nào cũng giống giọng điệu sai sử, Trình Tĩnh Sâm không khỏi nhăn mày lại, đặt tách cà phê nóng lên bàn trà.

Tuy rằng anh rất muốn xách cổ áo Lâm Vị Quang quăng cô ra ngoài, nhưng nói gì cũng là con nít con nôi, thật sự không nên so đo.

Anh xoa nhẹ mi tâm, đứng lên đi đến nhận lấy cái cà vạt, "Xoay người lại."

Lâm Vị Quang không hiểu, "Hả?"

Trình Tĩnh Sâm không lặp lại lần thứ hai, bèn vặn hai vai cô đặng xoay người lại, đưa lưng về hướng mình.

Lâm Vị Quang vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đã bị người đàn ông ấy nửa ôm mình từ sau vào lòng.

Cà vạt vòng qua cổ, lớp vải mỏng cọ qua da thịt mang theo sự ngứa ngáy khó tả.

Theo bản năng cô muốn trốn đi, song hô hấp ấm áp phả qua bên tai, cô nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Trình Tĩnh Sâm: "Đừng động đậy."

Gần quá.

Lâm Vị Quang chưa từng nghe thấy âm thanh gần đến thế này từ Trình Tĩnh Sâm, âm giọng của anh trầm thấp, dù bình thản nhưng vẫn chọc cho lòng ai rung động.

Phảng phất như chiếc ôm này là một cái bẫy, khiến cho từng tuyến phòng thủ của cô dần sụp đổ.

Lâm Vị Quang suy nghĩ loạn xạ, khó trách Chu Vô Ngu thích anh, đôi lúc sự dịu dàng của người này còn khiến cho chính cô không chịu nổi nữa là.

Chỉ với nửa phút, Trình Tĩnh Sâm đã thắt cà vạt xong, đầu ngón tay cũng dời đi.

Nhận ra được cô bé trước mắt cứng đờ, anh nheo mắt lại.

Ánh mắt trượt từ trên đỉnh đầu cô xuống chiếc cần cổ trắng ngần có thể mơ hồ nhìn thấy rõ được những mạch máu xanh bên dưới gáy cô.

Mà ngay lúc này, trên nét mặt ửng đỏ ấy càng làm cho nỗi lòng của chủ nhân nó không sao giấu được.

Chỉ đoan trang trong giây phút ngắn ngủi, anh dời mắt đi lui ra sau nửa bước, để cho cả hai quay trở lại khoảng cách an toàn.

Lâm Vị Quang như trút được gánh nặng, mất tự nhiên sờ cổ, quay đầu lại hỏi: "Thắt có cái cà vạt mà phải làm từ sau sao?"

Trình Tĩnh Sâm bình thản, "Tôi chỉ biết thắt theo hướng chính diện."

Lý do quá chuẩn, không thể cãi lại.

Lâm Vị Quang hầm hừ nửa ngày, lại bật ra một câu: "Vậy sao chú không luyện trở tay đi?"

Trình Tĩnh Sâm quan sát cô một chập, như cười như không: "Luyện với cháu?"

...

Lâm Vị Quang không muốn nói chuyện với anh nữa.

Cô mang cặp lên rồi cầm lấy ván trượt, làm mặt quỷ với anh xong mới mở cửa đi học.

Khúc nhạc nhỏ kia cũng không trì hoãn quá lâu, đã thế cả đường đi vận may khá tốt, gặp toàn đèn xanh, lúc Lâm Vị Quang đến trường chỉ mất một nửa so với bình thường.

Diện tích Ứng Hoài rất lớn, cho phép chạy xe vào trong khuôn viên, lúc cô đến khu vực dạy học mới cất ván trượt đi lên lầu.

Trong lớp đã có không ít bạn, Sở Nguyên đang ngồi ăn sáng, vừa thấy cô liền vẫy tay.

Lâm Vị Quang đi đến chỗ ngồi của mình mới phát hiện người bạn cùng bàn vắng mặt ngày hôm qua đang nằm bò lên bàn ngủ, mặt chôn trong khuỷu tay, chỉ để lộ mái tóc suôn mượt.

Hình như tên là Tạ Đinh.

Động tác của cô thật nhẹ nhàng để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của đối phương, song Tạ Đinh ngủ rất nông, vừa nghe thấy tiếng ghế đã từ từ ngẩng đầu lnee.

"Xin lỗi, quấy rầy cậu..."

Chữ "rồi" của Lâm Vị Quang còn chưa dứt lời, sau khi trông thấy gương mặt của cô gái đã im bặt.

Đôi mắt đen nhánh hờ hững, con ngươi được ánh sáng mạ lên lấp lánh, làn da cô ấy rất trắng, gương mặt xinh đẹp không dính khói bụi trần gian, lại có chút cảm giác u ám tối tăm.

Mê hoặc lòng ai.

Lâm Vị Quang chưa từng gặp ai có ngũ quan thanh tú đến thế.

Vốn là kẻ mê sắc, cô không kìm được phải thưởng thức hồi lâu, đến tận lúc đối phương khó chịu nhíu mày, cô mới hoàn hồn.

Tình huống có chút xấu hổ, Lâm Vị Quang thanh thanh cổ họng, nói: "Chào cậu, tớ là Lâm Vị Quang, vừa mới chuyển đến, là bạn cùng bàn với cậu."

Tạ Đinh ra chiều không hứng thú, gật nhẹ đầu, mở sách giáo khoa có tên mình ra, nhếch mắt với cô, "Tạ Đinh."

Nói rồi, cô ấy lại chỉnh một tư thế khác, nằm sấp xuống bàn ngủ tiếp.

Tầm nhìn của Lâm Vị Quang dời đến trang sách, hai chữ Tạ Đinh đập vào mắt, nét chữ trông còn giản dị hơn chủ nhân, phóng khoáng và sang trọng.

- -- Bạn cùng bàn là một cô gái xinh đẹp.

- -- Đáng tiếc không dễ làm quen cho lắm.

Đấy là điều đầu tiên Lâm Vị Quang đúc kết được trong học kỳ này.

Cô âm thầm thở dài, đặt cặp lên lấy sách vở bên trong ra, vừa mới dọn ra xong, Lý Thiến đã đi vào lớp.

Lễ khai giảng tổ chức tại hội trường, lớp vẫn chưa sắp xếp vị trí cố định, học sinh có thể chọn bàn.

Đương nhiên Lâm Vị Quang bị Sở Nguyên bắt cóc.

Các dãy tòa nhà được nối với nhau bằng cầu vượt, thuận tiện để đi đường tắt, Lâm Vị Quang vừa cảm khái cách bố trí của Ứng Hoài phức tạp, vừa cố gắng ghi nhớ các đoạn đường này.

Xuống cầu vượt, cô thấy Trình Minh Dật đang đứng chờ ở đại sảnh, nghiêng người dựa trên cột đá, rất nhiều bạn học đến chào hỏi cậu, có vẻ rất nổi tiếng.

Hai người vừa đến cậu đã phất tay chào tạm biệt người bạn kia, lên đón, "Mau đi, chiếm chỗ cho hai vị rồi đó."

Đoạn, cậu nhìn Lâm Vị Quang, ánh mắt hàm ý sâu xa, tựa như sau một đêm tự hỏi đã thông suốt ra được rồi vậy.

Lâm Vị Quang không có cách nào để giải thích, tránh cho Trình Minh Dật đưa ra mấy cái đề tài quái gở, cô vội đẩy Sở Nguyên ra, "Cậu thanh mai này của cậu hữu dụng đấy, tớ cũng được thơm lây."

Sở Nguyên gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Dù sao tớ cũng là ba cậu ấy mà."

"So lớn nhỏ với ai đó?" Quả nhiên Trình Minh Dật bị dời lực chú ý ngay, tức giận nhìn Sở Nguyên, vươn tay cố ý xoa rối tóc cô ấy.

Ngay lúc Sở Nguyên la lên, cậu bỗng kề đến cúi người áp sát vào.

Sở Nguyên luống cuống tay chân sửa lại tóc, hung dữ trừng mắt: "Làm gì thế!"

Trình Minh Dật quan sát cô ấy, "Cậu makeup này."

"Chỉ thoa son thôi nhé, tớ còn phải về lớp học nữa."

"Màu đẹp đó, cẩn thận bị tóm đấy."

Sở Nguyên nghe thế, vội vã quay đầu về phía Lâm Vị Quang xin giúp đỡ: "Vị Vị, mang khăn giấy không?"

Lâm Vị Quang sờ túi áo, đang muốn nói để đi mượn thì thấy Trình Minh Dật vươn tay ra, dùng bụng ngón tay cái nhẹ nhàng cọ qua môi Sở Nguyên.

Đoạn, cậu ngửi ngửi, có vẻ bất ngờ, "Vị chocolate."

Sở Nguyên đứng đực ra một chỗ, hai má ửng đỏ lên.

Cô lui ra sau nửa bước, cả giận: "Trình Minh Dật, cậu ngốc hả?!"

Trình Minh Dật: "?"

Cậu nhìn cô ấy với vẻ không sao hiểu nổi, thật không biết sao mà con gái lại lật mặt nhanh đến thế, "Đang tốt lành sao lại mắng tớ?"

"... Cút! Cút xa tớ ra!"

Đến tận hội trường mà hai người này vẫn chưa ngừng đấu võ mồm.

Mà Lâm Vị Quang-cả quá trình được chứng kiến một màn này, mặt mày vô cảm.

Trong lúc hai người họ nhốn nháo, cô chỉ thấy bản thân sao thật dư thừa.

Thật sự, rất dư thừa.

Tham gia lễ khai giảng xong thì cũng đã thành học sinh lớp 12, cuộc sống của Lâm Vị Quang có chút hỗn loạn.

Tiết tấu dạy và học của lớp 12 quá nhanh, tuy cô đã học bù rất nhiều song chung quy lại cái nền cơ bản cũng không vững như những bạn học khác, vậy nên phải cố gắng hơn nhiều.

Cũng may sao mỗi khóa học vẫn không đến nỗi bị chệch đường ray, vẫn có thể kéo ngắn sự chênh lệch với nhóm chuyên trong lớp ở học kỳ sau, điều này khiến cô khá yên tâm hơn.

Vì Lâm Vị Quang báo nhập học vào ngay lúc nghỉ hè, nên có rất nhiều bạn học nghỉ trước kỳ nghỉ hè mà cô không biết. Vào giờ nghỉ giữa tiết, Lý Thiến gọi cô đến văn phòng để giải thích chi tiết về việc sắp xếp bài học cho học kỳ này.

Nhân tiện, Lâm Vị Quang còn thu hoạch được một xấp các tài liệu và chi phí bổ sung từ cô giáo, trên đó chi chít tên sách, đều là những cuốn sách thông dụng mà học sinh lớp 12 cần mua.

Tổng số tiền không cao, nhưng cần phải ký tên, cô bèn về lớp nhắn tin cho Hà Thứ, nhờ anh ta chiều nay tan học đến trường để làm thủ tục.

Ứng Hoài-5:30 chiều giờ tan học, đến 7 giờ là các bạn đã có thể rời trường. Đúng giờ, Lâm Vị Quang nhận được định vị của Hà Thứ gửi đến, không dám chần chờ đã đi vội về hướng cổng trường.

Chiếc Maybach 62s này quá bắt mắt, cô không phí bao nhiêu công sức đã có thể tìm được mục tiêu, kéo cửa sau ra ngồi vào trong xe, vừa quay đầu lại đã thấy bên cạnh là Trình Tĩnh Sâm.

Cô không khỏi nhướng mày, "Úi, hiếm thấy thật."

Trình Tĩnh Sâm nhẹ nhàng đặt tay lên tay vịn, không nói nhảm với cô, "Không phải nói cần ký tên?"

Lâm Vị Quang chặc một tiếng, đưa danh sách cho anh, "Đây, tiết tự học tối phải nộp rồi."

Trình Tĩnh Sâm nhận danh sách, còn không buồn đưa mắt nhìn đã ký ngay vào chỗ ký tên, đưa lại cho cô.

"Hào phóng thế." Lâm Vị Quang tặc lưỡi, "Tôi còn tưởng chú muốn làm người giám hộ của tôi thật lâu đấy."

Trình Tĩnh Sâm lười để ý đến cô, "Còn nói nhảm nữa thì cút."

Lâm Vị Quang bĩu môi, điện thoại đột nhiên rung lên, cô đưa mắt nhìn, là Sở Nguyên, bèn mở loa ngoài lên: "A lô?"

"Vị Vị cậu đâu rồi, sủi nhanh thế?"

"Cổng trường, tớ ra đây tìm người."

"Được, tớ đến tìm cậu." Sở Nguyên hỏi, "Người kia có cái gì để dễ tìm không?"

Lâm Vị Quang lấy danh sách về, nghe thế thì liếc mắt nhìn Trình Tĩnh Sâm bên cạnh mình, nói: "Có một người đàn ông đẹp trai cực."

Hà Thứ ngồi hàng phía trước đảm nhiệm vị trí không khí bỗng ho khan.

Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, ánh mắt hờ hững.

"Đẹp gì..." Bên phía Sở Nguyên vang lên một loạt tạp âm, đoạn, bất thình lình vang lên tiếng Trình Minh Dật----

"Không có gì đâu, cậu cứ bận rộn cùng chú hai đi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi!"

Nói đoạn, cuộc trò chuyện cũng quyết đoán kết thúc.

Bàn tay đặt trên tay vịn của Lâm Vị Quang đã cứng đờ.

Nếu nói vừa nãy cô có lá gan để trêu chọc Trình Tĩnh Sâm, thì sau khi chuyện này bị Sở Nguyên biết, mới là hiện thực khiến cô xấu hổ.

Trời giết Trình Minh Dật đi.

Vờ như không có chuyện gì xảy ra rụt tay về, Lâm Vị Quang siết chặt điện thoại, còn đang suy tư xem nên làm thế nào để hóa giải xấu hổ một cách không để lại dấu vết, cửa xe đã bị gõ nhẹ từ bên ngoài.

Trong lòng cô vô cùng vui mừng, những tưởng Sở Nguyên quẳng Trình Minh Dật ra để đến cứu mình, vội mở cửa sổ xe xuống, lắp bắp ngẩng mặt lên, nhìn thấy---

Chu Vô Ngu.

Lâm Vị Quang: "...."

Đù.

Chu Vô Ngu cũng không ngờ đến là cô, nụ cười đúng tiêu chuẩn một tiểu thư khuê các có chút vết rách, nhưng lại nhanh chóng được sửa thật tốt.

Cô ta làm như không thấy Lâm Vị Quang, ánh mắt dừng đến bên người Trình Tĩnh Sâm, cười dịu dàng: "Em thấy quen lắm mà, thật không ngờ là anh Trình."

Anh Trình?

Lâm Vị Quang nghe mà run cả tim.

Tuy nói bỏ bốn lên năm, bạn của anh trai cũng cùng thế hệ, và đối với người đàn ông ở tuổi 30 cũng không ngoại lệ, nhưng cô con gái rượu nhà họ Chu này cũng khá là thật thà đấy.

Cô âm thầm cảm thán, rồi rụt người ra sau, ý đồ cố gắng làm giảm sự tồn tại của bản thân.

Đối mắt với sự ân cần của Chu Vô Ngu, Trình Tĩnh Sâm còn không thay đổi sắc mặt, gật đầu tiếp lời, "Chu Biện Thanh không đến đón em?"

Chu Vô Ngu vô tội chớp mắt, nói: "Công ty anh trai em còn có việc nên tạm thời không đến, em đợi lâu lắm rồi."

Ám chỉ rất rõ ràng, Lâm Vị Quang ngồi xem diễn, chỉ ước gì có thể nhường vị trí này cho Chu Vô Ngu càng sớm càng tốt, còn bản thân thì mau chóng thoát thân.

Vừa nghĩ thế, Trình Tĩnh Sâm bên cạnh đã lên tiếng.

"Thế sao." Anh ra chiều đã rõ, ngữ điệu ôn hòa, "Để anh giúp em gọi điện giục cậu ta."

Vẻ mặt của Chu Vô Ngu cứng đờ.

Lâm Vị Quang lặng lẽ nhắm mắt, ngồi yên một chỗ giả chết.

- -- Sao cô lại có thể quên được nhỉ, rằng vị này chính là một gả gặp người nói tiếng quỷ.

Vậy nên đừng ôm cái hy vọng gì.

Ý tứ của Trình Tĩnh Sâm rất rõ ràng, Chu Vô Ngu trầm mặc một lúc, rủ mi nhấp môi, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản như trước.

Cô ta vén mái tóc bên má ra sau tai, săn sóc: "Không cần đâu ạ, em đợi thêm một lát nữa là được, trông anh có việc bận nhỉ, em không quấy rầy anh nữa."

Trình Tĩnh Sâm khẽ gật đầu, thái độ ôn hòa vẫn không mất đi xa cách, "Thay anh chào hỏi anh trai em."

Ý cười của Chu Vô Ngu lấp lánh, "Đương nhiên, vậy anh đi đường cẩn thận nhé."

Kết thúc đoạn đối thoại này, Trình Tĩnh Sâm nheo mắt ý bảo Hà Thứ nâng cửa xe lên.

Lâm Vị Quang lén trợn mắt, ngay giây cuối cùng trước khi cửa xe khép lại, đối diện với ánh mắt của cô gái kia trong một khoảng cách hẹp dài, lạnh lẽo đến cực hạn.

Cô chững lại, chưa kịp suy nghĩ, thì khoảng cách ngắn ngủi

này đã bị ngăn cách.

Theo lý thuyết thì có lẽ đây chỉ là một cáu biểu hiện gì đấy thôi, nhưng Lâm Vị Quang nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Chu Vô Ngu vẫn cảm thấy khó chịu từ tận đáy lòng.

Không sao hiểu nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc