Biên tập: Min
Tiệc mừng thọ của lão Trọng hạ màn, những ngày ở Berlin của Lâm Vị Quang cũng nhàn nhã hơn.
Nghỉ ngơi lấy sức một ngày, Lâm Vị Quang nằm trong nhà làm mấy đề thi, qua đầu giờ chiều đã rảnh rỗi không có gì làm, bèn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Tạ Đinh, quấy rầy cô ấy.
Vì chênh lệch múi giờ bảy tiếng, cô cứ tưởng trong thời gian ngắn sẽ không nhận được tin trả lời, ai ngờ vài phút sau trên khung chat đã nhảy ra một dòng tin nhắn mới.
Tạ Đinh: 【Thức xuyên đêm?】
Lâm Vị Quang sửng sốt, mới nhớ ra mình vẫn chưa nói chuyện đi nước ngoài cho cô ấy, bèn đáp: 【Không, tớ ở Berlin, chênh lệch múi giờ, người thâu đêm là cậu đó.】
Tạ Đinh không gửi tin nhắn nữa mà gửi một đoạn video sang cho cô, thoạt nhìn như vẫn còn đang ở phòng vẽ tranh, ánh sáng chung quanh không chói lắm, có vẻ như còn chưa mở đèn trong nhà lên.
【Cậu chuyên nghiệp thật】Cô gửi tin nhắn đi,【Ở trong nước chắc vừa mới hừng sáng nhỉ, cậu ở trong phòng vẽ tranh cả đêm?】
【Đêm đến mới có linh cảm, ban ngày ngại ồn lắm.】 Tạ Đinh lời ít ý nhiều, 【Cậu xuất ngoại không đi chơi đi, tìm tớ nói chuyện gì?】
Lâm Vị Quang chụp những tập đề thi rải rác trên bàn, 【Làm bài tập đấy thây, lớp 12 sao xứng đáng được nghỉ?】
Gửi xong tin nhắn này, qua một hồi lâu Tạ Đinh mới nhắn lại: 【Ồ, lâu quá rồi tớ không làm bài tập, quên mất chuyện này】
Lâm Vị Quang bị chọc tức cười, một hồi lâu sau thì gọi điện thoại đến muốn tìm cô ấy tính sổ, đối phương phải mất một hồi lâu sau mới nhận máy.
“Gọi cả điện thoại đến luôn cơ.” Trong điện thoại truyền đến giọng cười khẽ của Tạ Đinh, “Hâm mộ tớ thế à?”
“Hâm mộ muốn chết tớ.” Lâm Vị Quang xoay bút bi trong tay, hừ hừ, “Tớ phải dựa vào học hành tìm đường cho tương lai, tìm mà không ra thì phải chờ cậu bán tranh nuôi tớ đấy.”
Tạ Đinh chậc một tiếng, “Sao nghĩ đến chuyện ăn cơm mềm rồi.”
Hai người châm chọc nhau đôi ba câu, Lâm Vị Quang nghĩ rằng có thể mình sẽ gây chậm trễ công việc của cô ấy, định kết thúc cuộc trò chuyện này.
Trước khi ấn tắt điện thoại, Lâm Vị Quang bỗng nhanh trí, còn chưa có ý nghĩ suy xét xem nên nói hay chăng, lời đã thốt ra khỏi miệng: “Tạ Đinh này, cậu đã từng thích ai chưa?”
Còn chưa dứt lời, cô không đợi Tạ Đinh trả lời đã thở dài tiếp: “Thôi, kiểu người lạnh lùng như cậu sau này chắc là nuôi một cậu trai trẻ cũng nên.”
Tạ Đinh: “…”
“Hóa ra là tìm tớ tư vấn tình cảm à?” Tạ Đinh nhướng mày, “Hóa ra cậu cũng có thứ buồn phiền này, đánh trực diện không phải là cái mà cậu am hiểu nhất sao?”
Lâm Vị Quang bĩu môi, “Vì tớ sợ anh ấy từ chối, ngẩng đầu cúi đầu đều gặp được nhau, xấu hổ lắm.”
“Xác suất bị từ chối cao hơn xác suất được chấp nhận?”
“Chắc thế.”
“Vậy anh ta giỏi hay cậu giỏi? Ở mọi phương diện.”
Hiếm lúc Lâm Vị Quang lại suy nghĩ thế này, mới đáp, “Cái gì anh ấy cũng giỏi hơn tớ.”
Tạ Đinh chìm trong im lặng.
“Vốn muốn nói mạnh miệng là không sao đâu.” Cô ấy thong dong nói, “Vậy thì chờ thời cơ thích hợp tỏ tình đi, cùng lắm thì xong việc rồi chạy, có gì đâu chứ?”
Lâm Vị Quang nghĩ ngợi lời cô ấy nói, thấy rất có lý, thời gian cô và Trình Tĩnh Sâm ở bên nhau cộng lại không được bao lâu, cứ để tùy duyên vậy.
Người có tiền như anh không dễ tìm thật, nhưng nói không chừng sau này có thể tìm được một người trẻ hơn anh, đẹp hơn anh thì sao?
Lâm Vị Quang an ủi mình thành công, sau khi tắt điện thoại tâm trạng của cô cũng tươi tỉnh như tiết trời ban ngày, thoải mái xán lạn rời khỏi phòng.
Đứng ở tay vịn cầu thang lầu hai nhìn xuống, phòng khách không một bóng người, thế là Lâm Vị Quang quay đầu đi đến phòng sách, quả nhiên tìm thấy Trình Tĩnh Sâm an nhàn rảnh rỗi ngồi đọc sách.
“Chú ơi.” Cô dựa vào khung cửa, dò đầu vào gọi anh, “Tôi muốn đi chơi, chú có rảnh không?”
Trình Tĩnh Sâm nhìn thoáng qua cô, sau đó dời mắt qua nhìn đồng hồ, “Một lát nữa tôi có cuộc họp, trễ thêm một chút mới có thể đưa cháu đi được.”
Nghĩa là ngầm đồng ý đưa cô đi chơi.
Nhưng Lâm Vị Quang lại không biết ‘trễ một chút’ trong câu anh nói là mấy giờ, dù sao thì công việc của lão không bao giờ là hết, nên cô cũng chẳng biết sẽ chờ trong bao lâu.
Hôm nay cũng không bận lắm, cô chớp chớp mắt nói, “Tôi giải đề cả buổi sáng, mệt muốn chết, nên ra ngoài đi dạo đây, sẽ về nhanh thôi.”
Trình Tĩnh Sâm hơi chau mày, dù sao cũng không phải là trong nước, ngại vấn đề an toàn, anh còn định từ chối nhưng khi đối diện với đôi mắt long lanh của cô, thì không nói nên lời.
“Để Hà Thứ đưa cháu đi.” Anh niết nhẹ mi tâm, nhường một bước, “Đây không phải là thành phố A, tự cháu phải hiểu, đừng hành động một mình.”
Lâm Vị Quang phát hiện anh càng ngày càng dễ nói chuyện, lập tức nở nụ cười tươi thủ thế OK, bước chân phơi phới gọi điện thoại cho Hà Thứ.
Trình Tĩnh Sâm nhìn bóng dáng dần đi xa của cô, cô bé nhảy chân sáo, vui vẻ chạy đi, khắp người tỏa nên khí chất thiếu niên, đâu đâu cũng phát sáng được.
Cũng không biết tìm đâu ra chuyện mà ngày nào cũng vui vẻ thế kia.
Anh dời mắt đi, thấp giọng cười khẽ, “Nhóc con.”
?
Berlin có rất nhiều địa điểm vui chơi, nhưng Lâm Vị Quang lại không mấy hứng thú với đồ ăn hay cảnh đẹp, cô muốn Hà Thứ đưa cô đi leo núi.
Đương nhiên, Hà Thứ chắc hẳn đã xin lịch trình của Trình Tĩnh Sâm trước khi đi ra ngoài, vậy nên suy nghĩ vừa mới nhen nhóm này của Lâm Vị Quang đã bị bóp chết khi còn ở trong nôi.
“Tôi không thể biết cháu ở đâu khi ra ngoài, vậy nên hãy thành thật một chút.” Vừa ra đến cửa, Trình Tĩnh Sâm đã thay cô chỉnh lại cổ áo khoác, “Leo núi thì có gì mà thú vị, cháu muốn tìm kích thích, chi bằng tìm tôi.”
“Tháp truyền hình ở Berlin thế nào?” Anh làm như tùy tiện đề nghị, giọng điệu và nét mặt ôn hòa đến cực hạn, “Tôi có thể tìm một chiếc trực thăng để đưa cháu lên đó, cháu muốn làm gì cũng được.”
Lâm Vị Quang: “….”
Muốn chơi chết cô à.
Thế là Lâm Vị Quang xám xịt từ bỏ ý định đấy, ngoan ngoãn theo Hà Thứ đi tham quan các địa điểm du lịch.
Trong nước có kỳ nghỉ ngắn ngày không đại biểu là khách du lịch ở nước ngoài sẽ nhiều, lưu lượng khách không so được với nghỉ hè và nghỉ đông, lui tới chỉ có dân bản xứ.
Lúc còn nhỏ Lâm Vị Quang cũng hay đi du lịch nước ngoài với ba mình, chỗ lớn chỗ nhỏ đã ghé qua rất nhiều, nhưng trong ấn tượng cũng đã mờ nhạt, bây giờ nhìn lại vẫn thấy rất thú vị.
Hà Thứ rất có tư cách của một hướng dẫn viên, lời nói ngắn gọn súc tích, cả quá trình đều ở bên cạnh cô, nhàn rỗi trò chuyện phiếm, thời gian cứ thế bất giác trôi đi.
Cả một buổi trưa, hai người chỉ quanh quẩn ở khu danh lam thắng cảnh này, Lâm Vị Quang tiện tay vớ được một chú gấu Berlin nhỏ chừng lòng bàn tay, là ban nãy thấy trong tủ và mua nó.
Cô định mua hai cái, nhưng sau nghĩ lại cũng không để tặng ai cả, Trình Tĩnh Sâm sẽ không nhận cái món đồ chơi ấu trĩ này đâu, đành thôi vậy, tự mình vui vẻ là được rồi.
Trên đường về nhà, Hà Thứ ngồi ghế trước lái xe, Lâm Vị Quang ngồi sau nghịch cuốn sổ tay mua được từ chỗ quà lưu niệm, bên trong giới thiệu những nơi nổi tiếng để đi chơi, đúng lúc cô mua về tham khảo.
Tiếng Anh của cô không tệ, xem mấy cái này không đến nỗi mù mịt, nhưng hồi lâu vẫn thấy nhàm chán, liền hỏi Hà Thứ: “Chú Hà ơi, có phải là trước khi đến Berlin, các chú đã nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra trong tiệc mừng thọ rồi không?”
Hà Thứ không tỏ ý, chỉ nói: “Những bữa tiệc gia đình trước kia đều bình an vô sự, nhưng cháu cũng biết chuyện trước đó, lão Trọng tay chân không sạch, cậu Trình chỉ mượn cơ hội này để làm rõ mọi chuyện thôi.”
Anh ta nghĩ ngợi, tưởng rằng chuyện này làm cô vẫn còn sợ hãi, bèn trấn an: “Lúc ấy mọi chuyện xảy ra bất ngờ, không để cháu kịp chuẩn bị, hy vọng không làm cháu bị dọa sợ.”
“Vẫn ổn ạ.” Lâm Vị Quang buông sổ tay ra, nhếch cằm, “Chỉ là không ngờ… các chú lại dùng đến những thủ đoạn đấy.”
Cái cô ám chỉ là người đàn ông hôm ấy bị giày vò không ra hình người.
Hà Thứ hiểu, mỉm cười: “Trong cái giới này, có rất nhiều chuyện không nằm trong ánh sáng, cuộc sống của cháu từ nhỏ đã rất thoải mái, không biết cũng là bình thường.”
Lời này rất có lý, Lâm Vị Quang nghĩ đến cuộc sống nhà giàu mười năm về trước của mình, trừ ăn nhậu chơi bời bị gặp rắc rối ra, thì gần như chưa từng gặp phải chuyện gì quá nghiêm trọng.
Công việc làm ăn của nhà họ Lâm đều ở ngoài sáng, không cầu lợi nhuận kếch xù chỉ mong an ổn, vậy nên hiểu biết của cô về chuyện kinh doanh của gia đình chỉ gói gọn trong giới hạn ba cô.
Đâu như một cái lưới của gia tộc họ Trình, phung phí cuộc đời và tiền bạc để đấu đá tranh giành quyền lực, cũng coi như cô có thêm được kiến thức vậy, ít nhất thì đã hiểu rõ Trình Tĩnh Sâm chẳng những nhìn không giống người tốt, mà vốn dĩ anh đã chẳng tốt lành gì rồi.
Ngặt nỗi, cô cũng không phải.
“Thật ra, bác cháu và Thẩm Minh Trạch dạo này rất hay lui tới với nhau.” Hà Thứ nghĩ mãi, cuối cùng vẫn nói với cô, “Tuy rằng hiện tại cháu đang căng thẳng vì học hành, nhưng có một số cần phải làm rõ trước, con đường mà cháu đi rất dài, sau này còn phải gặp nhiều khó khăn hơn cả trong tưởng tượng của cháu nữa.”
“Cháu biết ạ.” Lâm Vị Quang cong môi nhìn anh ta, đôi mắt sáng ấy thật xinh đẹp, “Chú Hà à, cháu là một người có mục tiêu rõ ràng, bất kể là quyền lực hay địa vị đều thế, chỉ cần là cháu muốn, cháu sẽ luôn có thủ đoạn để giành lấy được nó.”
Rõ ràng là những lời nói không biết trời cao đất dày, nhưng khi được cô nói lại có một cảm giác tin tưởng kỳ lạ, thật giống như với cô không gì là không thể.
Trên người Lâm Vị Quang luôn mang theo một loại khí chất bồng bột song lại tràn đầy sức sống và hướng về tương lai, ngọn lửa cháy rực trong đôi mắt vĩnh viễn không bị dập tắt, dù đã qua bao lần phá hủy, cũng chỉ khiến cho ngọn lửa ấy càng thêm rực cháy.
Nguồn năng lượng ấy của cô không một ai sở hữu được, cũng bắt chước không tới.
Là độc nhất vô nhị thuộc về cô.
Là khí chất lãnh đạo trời sinh. Đây là dòng suy nghĩ đầu tiên của Hà Thứ.
Nhiều năm về trước, anh ta từng nhìn thấy được khí chất đặc biệt này ở trên người Trình Tĩnh Sâm thuở niên thiếu, nào có ngờ sau này lại có cơ hội gặp được người thứ hai như thế.
Hà Thứ dường như đã hiểu ra, tại sao Trình Tĩnh Sâm xưa nay lạnh lùng xa cách, lại chỉ đối xử khác thường với duy nhất mình cô bé này.
Kẻ mạnh đấu nhau, cũng sẽ hút nhau.
Hà Thứ không nghĩ nữa, tán dương tự đáy lòng: “Cháu thật sự là một người đặc biệt lắm đó.”
Lâm Vị Quang không hề khiêm tốn chút nào, còn không cần hỏi lý do đã mỉm cười đồng ý với lời khích lệ này: “Cảm ơn chú Hà, cháu cũng thấy vậy.”
“Có điều,” Cô chuyển đề tài, bấy giờ mới có chút trẻ con ở lứa tuổi này cần, bất mãn lầm bẩm, “Các chú cũng không nên xem cháu như con nít mãi thế chứ, thật ra tự cháu luôn hiểu rõ bản thân mình nên làm cái gì mà.”
Hà Thứ hiểu ý cô, gần đây cũng phát hiện ra giữa cô và Trình Tĩnh Sâm có chút khác biệt, những tưởng cả hai đang bất đồng về vấn đề này, không khỏi thở dài thườn thượt trong im lặng.
Một người thẳng đuột như ruột ngựa, một người thì lười giải thích, khó xử ở đây không phải là kẻ trung gian như anh ta sao.
“Thật sự thì cậu Trình luôn muốn bảo vệ cháu.” Anh ta châm chước tìm từ, thả lỏng người, nói: “Không đơn thuần là vì bảo vệ sự an toàn về thân phận của cháu, mà còn được đúc kết từ kinh nghiệm của bản thân Cậu, chuyện gì không tốt thì cố mà tránh, không nhất thiết phải nói cho cháu biết, dù sao thì môi trường sống của cả hai từ nhỏ đã khác nhau, những chuyện với Cậu là bình thường nhưng với cháu thì có thể sẽ rất khó mà chấp nhận nỗi.”
“Cô Lâm, sau khi vứt đi thân phận thiên kim nhà họ Lâm, cháu sẽ nhận ra có rất nhiều chuyện không phải là dễ như trở bàn tay mà cháu tưởng tượng. Sau khi ba cháu xảy ra chuyện, 5 năm sau đó cháu chỉ sống ở viện phúc lợi, dưới hoàn cảnh cố định có thể tầm nhìn của cháu là hữu hạn.”
Hà Thứ dừng một lát, tựa như cảm thấy bản thân không cần phải lý thuyết suông quá nhiều, cái gì cần cô gái nhỏ này đều hiểu rất rõ, tiện đà nói thêm: “Những người như các cháu, dù có quay về lại thân phận bình thường thì vẫn khác với họ, sau này khi đã bước ra khỏi sân trường cháu sẽ hiểu rõ.”
“Tâm lý của cháu rất khó bắt được, nếu có thể duy trì được một cách ổn định thì còn gì tuyệt vời hơn nữa. Cậu Trình không nói những lời này với cháu là có băn khoăn của Cậu, một số việc nếu tránh được thì không cần phải trải qua.” Anh ta khẽ than ôi, như là nhớ ra chuyện gì đó, ngữ điệu trầm lại, “Dù sao cũng là đi con đường không sáng sủa, một khi đã bước vào thì sẽ không thể đi ra được nữa.”
Lâm Vị Quang có lòng tự tôn cao, sẽ không nghe lời ai, nhưng Hà Thứ ôn hòa chừng mực với cô, trong lòng cô cũng tự xem anh ta là trưởng bối thật sự của mình, vậy nên khi nghe anh ta nói những lời này, cô cũng để trong lòng.
“… Cháu biết.” Cô mím môi, cụp mắt xuống, trong lòng rối ren, “Nhưng chú ấy chưa bao giờ nói cho cháu nghe cả, cái cháu tức nhất là điều này… Thôi vậy, dẫu gì cháu và chú ấy cũng không phải là quá thân thiết, cháu làm thế này cũng chỉ tự khiến mình bực bội thôi.”
Hà Thứ nghe vậy, định nói gì đó, nhưng khi đảo mắt nhìn qua kính chiếu hậu lại phát hiện ra điều khác thường.
Lâm Vị Quang cũng cảm giác được bầu không khí nặng nề đi, nhanh chóng thu hết lại những cảm xác dư thừa, sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn ra phía sau.
Chỉ thấy có một chiếc xe hơi đang theo sát đằng sau, vì lúc này đường khá rộng lại không có xe nào khác nữa, vậy nên mục đích của đối phương rất rõ ràng, đó là bọn họ.
Lúc trước cả hai nói chuyện phiếm nên không chú ý đến vấn đề này, không biết đi theo đã bao lâu rồi nữa.
Trái tim Lâm Vị Quang nhất thời lạnh run lên, không tự chủ nhớ đến chuyện đã diễn ra trong phòng VIP, dù sao nước ngoài cũng không an toàn bằng trong nước, có quá nhiều nhân tố không xác định được, cô cắn răng tặc lưỡi.
Hà Thứ hiểu cô đang lo lắng cái gì, lên tiếng trấn an: “Yên tâm đi, dù cho lá gan của Thẩm Minh Trạch có lớn cỡ nào cũng sẽ không làm ra chuyện khiến người khác chú ý thế này, bên kia không có dao súng gì đâu.”
Bấy giờ Lâm Vị Quang mới thoáng yên lòng, không cần Hà Thứ nhắc nhở đã tự giác quay đầu nhanh nhẹn thắt chặt dây an toàn lại, ý bảo anh ta cứ an tâm làm việc là được.
Hà Thứ hành động cũng rất dứt khoát, không nói hai lời, giẫm chân ga lạnh lùng tăng tốc, muốn cắt đuôi đối phương ở ngay ngã rẽ trước mặt.
Chiếc xe phía sau cũng nhận ra, không còn thong dong theo đuôi như trước nữa mà cũng tăng tốc đuổi theo, rất có tư thế đầu xe đâm đít xe, tao sống mày chết.
Là một tên không muốn sống.
Huyệt thái dương của Lâm Vị Quang run lên, không biết tại sao cứ thấy có chỗ nào đấy không đúng, ngay lúc cô mong rằng giác quan thứ sáu đừng chuẩn như thế, nếu không thì có khi ra nước ngoài chơi một chuyến mà dâng mạng nơi dị quốc này mất thôi, mệt thật sự.
Nhưng suy nghĩ ấy vừa nhảy ra, biến cố tràn lan, khi bọn họ sắp rẽ vào khúc ngoặt kia, một chiếc xe chạy ngược đường vọt đến, tốc độ không hề giảm xuống mà đâm thẳng tới.
Đối phương hiển nhiên đã có âm mưu từ trước, Hà Thứ bất ngờ, không kiềm được nhân phẩm dưỡng dục bao năm mà chửi thề, siết chặt tay lái gấp gáp quay đầu xe, ý định muốn quặt ngược lại thoát khỏi sự bao vây.
Nhưng khúc ngoặt đã ngay trước mắt, nào có khả năng quay đầu, đầu xe tung vào hàng rào chắn bên đường rồi bay lên không trung.
Trước đó Lâm Vị Quang đã cột chặt dây an toàn rồi nên khi bị hất lên cũng không quá chật vật, thế nhưng khi chiếc xe đụng vào hàng rào chắn mạnh mẽ như thế vẫn khiến đầu cô đau đớn, trước mắt chỉ còn lại một màu đen.
Một tiếng nổ đùng đoàng vang lên, cô không phân biệt được rõ đâu là túi khí xe đập vào đâu là do xe va chạm, đầu óc mê mang muốn nôn, bàn tay siết chặt lấy ghế phụ lái.
Nhịp tim đập mạnh gần như muốn phá vỡ màng nhĩ.
Thân xe quay cuồng, cô không thể nào phân rõ được bản thân rốt cuộc đang trôi theo hướng nào, đầu óc choáng váng, hô hấp dồn dập không sao thở được.
“Mẹ nó…” Lâm Vị Quang phun ra một ngụm nước bọt, véo mạnh lòng bàn tay mình để mau chóng tỉnh táo lại, giãy giũa cởi bỏ dây an toàn, sờ soạng chốt cửa xe.
Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống gương mặt, che đi tầm nhìn, cô vươn tay lên lau theo bản năng, cụp mắt nhìn—
Một tay đầy máu.