VƯỢT RÀO

Biên tập: Min

Lâm Vị Quang xấu hổ muốn chết, bước nhanh đến mang dép lê vào, khẽ lầm bầm: "Không phải là vì tôi chán quá sao..."

Ánh sáng phòng khách rất nhẹ, ban đầu cả hai cách nhau khá xa nên không nhìn rõ, lúc này đến gần rồi, Trình Tĩnh Sâm mới nhìn thấy cô rõ hơn.

Ánh mắt chợt trầm xuống.

Thiếu nữ chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi to rộng, hai cẳng chân trắng như tuyết thẳng tắp lồ lộ trong không khí, vạt áo lung lay bao bọc hết đường cong mềm mại, anh chỉ vừa liếc mắt đã không nhìn thêm nữa.

"Không biết mặc đồ đàng hoàng à?" Anh hỏi, cảm xúc rất nhạt.

"Hả?" Lâm Vị Quang sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra ý anh là gì, "Tôi quên mua đồ ngủ nên mới mượn tạm của chú mặc một đêm."

Nói xong, cô mới nhận ra câu từ của mình có hơi kỳ quái, rồi lại kết hợp với ánh mắt lảng tránh vừa nãy của Trình Tĩnh Sâm, nhảy mắt liền hiểu ra.

Chỉ là người đàn ông này quá đỗi bình tĩnh, vô cùng quân tử, xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.

Lâm Vị Quang thầm mắng bản thân ngu xuẩn, vội vàng quay về sô pha, ngồi xếp bằng rồi ôm một cái gối ôm, lấy điều khiển bấm tạm dừng bộ phim đang xem, nhanh chóng suy nghĩ xem nên dời sang chủ đề khác như thế nào.

Cô thanh thanh cổ họng, quyết định chủ động là lợi thể, nghiêm túc nói: "Sao hơn nửa đêm chú lại đến đây, chú Hà cũng không gọi điện thoại báo cho tôi nữa!"

Trình Tĩnh Sâm cởi áo khoác ra, một tay cởi hai nút áo trên cùng của sơ mi, vừa nghe thế thì cười thành tiếng, cảm thấy lời cô nói rất thú vị: "Tôi về nhà của mình, cũng là chuyện quan trọng phải báo trước cho cháu biết?"

Nhà mình?

Lâm Vị Quang theo bản năng muốn phản bác, nhưng cẩn thận nhớ lại tình huống lúc ấy, mới nhận ra bản thân không chịu hỏi cho rõ ràng, đúng là xấu hổ không thôi.

Cô kẹt cứng mấy giây, sau rồi cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận sự thật: "Tôi ngủ ở phòng ngủ tầng một, không có vấn đề gì chứ?"

"Tùy cháu." Anh nói, "Lúc tôi ở đây thì yên tĩnh chút."

Lâm Vị Quang cụp mắt, như hiểu ý.

— Đối với Trình Tĩnh Sâm mà nói, cô chính là một sự tồn tại không liên quan, không quan trọng, thậm chí còn không được xem là "phiền phức" nữa là.

Chẳng sao cả. Cô bĩu môi, thầm nghĩ, còn mong cho không ai trông nom cô đây này.

Có chân Phật ngay đây, cô không còn tâm trạng nào mà xem phim nữa, quay về phòng ngủ mặc một cái quần đùi vào, định bụng đến phòng bếp xem cháo đã chín chưa.

Đi qua phòng khách, đèn lờ mờ, Trình Tĩnh Sâm đang ngồi trên sô pha, tay đặt trên bàn phím đang múa máy, xem ra là bận rộn rồi.

Lâm Vị Quang trốn một góc ngoặt, lơ đãng dời ánh mắt sang phía anh, rồi không thể dời đi được.

Người này được cha mẹ ban cho vẻ đẹp quá tuyệt đỉnh, chỉ ngồi ở đâu đấy thôi, căn phòng u tối cũng sáng lên vì anh, chẳng nhẽ đây là kiểu... rồng đến nhà tôm[1] trong truyền thuyết đấy ư?

[1] Bồng tất sinh huy, nghĩa là nhà tranh rực rỡ, nhà tranh tỏa sáng, trong một câu thì có thể dịch kiểu "ngài đến khiến cho nhà tranh rực rỡ hẳn lên". Ý nghĩa thoáng ra thì kiểu, có khách quý đến nhà.

Cô tự biết bản thân là kẻ nghiện sắc đẹp, cả ngày cứ ngắm người đẹp trước mặt thế này khó tránh khỏi rung động, thế là đành khó khăn ngoảnh mặt đi.

Động tác nhỏ nhặt thế này vẫn không qua mắt được Trình Tĩnh Sâm, anh còn tưởng nhóc con tò mò thôi nên không ra tiếng nhắc nhở.

Lâm Vị Quang đi về bên hành lang mấy bước, thấy ăn mảnh thì kỳ cục quá, do dự một hồi vẫn hỏi: "Chú ăn cơm chiều chưa?"

Trình Tĩnh Sâm không nâng mắt, "Cháu biết nấu cơm?"

"Đương nhiên rồi, chú nghĩ tôi không có chút cái kỹ năng sinh hoạt ấy à?"

Trong giọng nói của cô nhóc con này không hề che giấu đi sự tự mãn, nom tức tối như thể điều vừa khoe khoang là chuyện rất tuyệt vời vậy, rất thú vị.

Trình Tĩnh Sâm cũng giữ thể diện cho cô, khẽ nâng cằm, "Tôi thử xem."

Lâm Vị Quang thầm ước lượng tay nghề của mình, đoán rằng có thể cho vào mồm được, thế là đi vào phòng bếp bưng hai chén cháo ra.

Trình Tĩnh Sâm xử lý công việc, bên tai là tiếng dép lê xoành xoạch của Lâm Vị Quang từ xa vang đến, dù có yên phận cỡ nào cũng phải gây ra chút tiếng động.

Cứ như là nuôi thú cưng ở nhà vậy.

Anh nhíu mày khép máy tính lại, cảm thấy quá đỗi hoang đường trước ý nghĩ vừa lướt qua này.

Lâm Vị Quang không biết gì, cô chỉnh ánh sáng ở mức độ thích hợp, tự ngồi xuống bàn ăn trước, liếc mắt đã thấy chiếc ghế đối diện được kéo ra, "Này, mới múc luôn."

Trình Tĩnh Sâm đánh giá chén cháo vừa đủ độ nóng này, khẽ nhếch đầu lông mày, không tỏ thái độ gì, sau đấy cầm một cái muỗng sứ lên, ung dung nếm thử.

Như trong dự kiến, mùi vị không có gì để khen, cũng chỉ như một chén cháo bình thường mà thôi.

Nhưng đối với một cô công chúa từ nhỏ sống trong nhung lụa mà nói đã rất khó kiếm được rồi, Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý gì.

Nhưng ánh mắt của đối phương bắn đến quá nóng, không hề giấu giếm nhìn chăm chăm vào anh, Trình Tĩnh Sâm nhấc mí mắt lên, đối diện với đôi mắt được ánh đèn mạ đỏ của cô bé, lấp la lấp lánh, cứ như đang mong chờ điều gì đấy.

Anh mơ hồ dừng lại trong giây lát, rồi cho lời bình luận: "Lúc nêm muối bị động đất à?"

....

Mém chút nữa Lâm Vị Quang đã bẻ đôi cái muỗng luôn rồi.

Cô nhìn anh trầm ngâm suy nghĩ lâu như vậy, những tưởng sẽ phun ra được mấy câu lời hay ý đẹp gì, không ngờ cái tên bình thường khiêm tốn ôn hòa và lý trí này, lại có thể nuôi ra được cái tính chặn miệng chó như thế.

Cô giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trừng mắt với anh, cả giận nói: "Thế thì ấm ức cho Cậu quá, tôi tự làm tự tiêu vậy."

Trình Tĩnh Sâm nhìn dáng vẻ dịu ngoan của cô quá nhiều rồi, nên ngay lập tức tìm ra được chút bướng bỉnh và quái đản trên gương mặt ấy, cả người như bung gai xù ra.

Chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà đã giương nanh múa vuốt rồi, trông hệt như một con sói con xấu tính.

Anh khẽ lắc đầu, bật cười, "Tính tình trẻ con"

Vừa dứt lời, đã nhận được ánh nhìn viên đạn từ phía đối diện.

Nhưng anh vẫn thong dong như cũ, ôn hòa nhắc nhở: "Bạn nhỏ, cháu phải học cách khống chế cảm xúc."

Lâm Vị Quang âm thầm lật mình khinh thường, cười khô khan bật lại: "Thụ giáo, Cậu là thầy dạy đời cho tôi cơ mà, tôi đành phải tiếc rẻ cho Cậu tạm chấp nhận tôi thôi."

Nói xong, duỗi tay qua đòi lấy lại chén cháo.

Trình Tĩnh Sâm nhìn thấy động tác này của cô có chút buồn cười, như để trấn an bèn ngăn động tác của cô lại, "Gấp cái gì, đâu nói không ăn."

Lâm Vị Quang nghe thế thì bĩu môi ngậm miệng lại, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích dù không xin lỗi này, ngồi về lại chỗ của mình.

Bữa cơm rất yên tĩnh, tuy ngoài miệng Trình Tĩnh Sâm phun lời cay đắng, nhưng rất nể mặt ăn hết cả chén, điều này cũng làm cô thấy vui vẻ hơn.

Dọn bàn ăn xong, kim đồng hồ đã chỉ điểm chính giữa ở cạnh trên.

Lâm Vị Quang lười biếng duỗi eo đi về phía phòng khách, lúc đi ngang qua thì cầm túi đựng đồ chữa bệnh, tính đổi băng gạc để còn về phòng đi ngủ.

Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, liếc mắt nhìn thoáng qua Trình Tĩnh Sâm đang mở két rượu lấy hai bình rượu trắng, thành thạo khui nắp đổ đầy một ly.

Ngọn đèn rong chơi trên vách kính, những viên đá va vào nhau, rượu rung rinh diễm lệ.

Lâm Vị Quang nhìn chăm chăm quan sát hai giây, không nhịn được hỏi: "Rượu này bao nhiêu độ thế?"

Trình Tĩnh Sâm chau mày nhìn cô, không trả lời mà duỗi tay lấy trong ngăn mát của két rượu thứ gì đó, ném sang cho cô.

Lâm Vị Quang theo bản năng nhận lấy, nhìn kỹ —

Sữa chua lợi khuẩn.

Cô trừng mắt nhìn anh, đối phương dù có bận vẫn ung dung nâng ly rượu lên, nói: "Trước khi thi đại học vẫn được xếp vào vị thành niên."

Hơ, lúc này lại bày ra vẻ mặt trưởng bối cơ.

Lâm Vị Quang cắm ống hút vào, hung dữ uống mấy hớp, "Ba tôi còn chưa quản tôi nhiều như chú."

"Hiện tại cháu do tôi quản." Anh nói.

Thái độ mảy may không bận tâm này của người đàn ông không khác gì đang đánh một cú vào bông gòn, cô tự thấy vô vị, đành nhận mệnh tự mình xử lý vết thương trên đùi, không ba hoa nữa.

Trình Tĩnh Sâm dựa người vào vách tường, cả hai cách nhau chỉ chừng vài bước, một người ngồi một kẻ đứng, anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng từng vết thương lớn nhỏ trên người cô.

Động tác trên tay cô rất thuần thục, lúc băng bó không hề dây dớp ra, đây hẳn là điều mà một cô công chúa không nên có, xem ra những năm này đã chịu không ít thiệt thòi.

Trình Tĩnh Sâm lẳng lặng nhìn một hồi lâu, mới hỏi cô: "Vết thương thế nào?"

Lâm Vị Quang nheo mày suy nghĩ, con ma thèm diễn trong người lại rục rịch,

Cô nghĩ một chập, lúc mở miệng giọng nói đã chậm rì rì: "Chú ơi, thế này mà chú không biết sao?"

"Vết thương chừng này, mấy năm nay tôi đã quen rồi." Động tác trên tay Lâm Vị Quang thoáng dừng lại, ngẩng mặt nhìn Trình Tĩnh Sâm cười nói, "Yên tâm đi, đừng lo lắng, vẫn có thể chạy nhảy được."

Lượng tin tức trong đáp án này rất lớn, nhìn vẻ mặt vô hại của thiếu nữ trước mắt này, mặc cho ai nghe cũng sẽ nảy sinh lòng thương xót. Đáng tiếc, Trình Tĩnh Sâm không thừa từ bi, anh không có hứng thú với sự khổ cực của người ta.

Nhưng thật ra mà nói thì cái bộ dạng của cô bé này, đầu mày đáy mắt đều là diễn, khiến anh thấy rất thú vị.

"Cháu thông minh đấy." Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, nói, "Ngặt nỗi chiêu tìm kiếm sự đồng tình là vô dụng với tôi."

Ngữ điệu của người đàn ông này rất lạnh nhạt, sắc mặt bình tĩnh và ôn hòa, Lâm Vị Quang đối diện với ánh mắt của anh, có cảm giác như thể bị xé toạc ra.

Cô thầm thở dài, nghĩ bụng, quả nhiên nhà tư bản lạnh lùng vô tình, đúng là keo kiệt tình cảm.

Nếu đã bị bạch trần rồi, thì cô chỉ đành chớp mắt mấy cái, quyết đoạn hạ giọng mềm mại, nói: "Chú Trình ơi, tôi sai rồi."

"...."

Trình Tĩnh Sâm nheo mày.

Anh không ngờ cô lại có thể chuyển biến thái độ một cách tự nhiên như thế, ngoan cố và hung dữ, mềm mại và nũng nịu yếu ớt, thật không biết nên nói gì mới phải.

Cô bé này luôn làm ra những chuyện nằm ngoài dự kiến của anh.

"Không phải là vì tôi muốn tìm kiếm sự tồn tại thôi sao." Lâm Vị Quang nhún vai, "Hơn nữa năm năm này tôi lăn lê bò lết, quả thật là rất khổ, đây là lời nói thật."

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, thản nhiên nói: "Tôi biết bản thân còn phải học hỏi rất nhiều, nói cho rõ một chút, thì trước khi đoạt lại Tập đoàn nhà họ Lâm, tôi cũng chỉ có thể dựa vào mỗi chú mà thôi."

Trình Tĩnh Sâm lạnh lùng từ trong xương máu, ý thức trách nhiệm hay tình cảm không thể đả động được anh, muốn giao tiếp với người như thế, chỉ có thể dùng hai chữ "thành thật".

Đều là những kẻ khiếm khuyết lương tâm, Lâm Vị Quang rất rõ chuyện này, vậy nên quyết định mở rộng cửa nhà thẳng thắn với nhau, mới nhận được cái đảm bảo từ anh, cuộc sống sau này cũng an tâm nhiều hơn.

Hai người mắt chọi mắt, không ai lảng tránh.

Trình Tĩnh Sâm từ chối cho ý kiến, chỉ vuốt ve thành ly rượu, cười nhạt mà ừ.

Anh nói: "Cháu trở mặt cũng nhanh lắm."

"Đương nhiên rồi." Cô tức giận lầm bầm, "Chú chê tôi phiền chứ gì, không phải là tôi không nhìn ra đâu."

Trình Tĩnh Sâm nghe thế thì rủ mi nhìn sang, như là tra xét và suy tư điều gì đó từ cô, biểu cảm mơ hồ để lộ ra chút lạnh lẽo.

Lâm Vị Quang mặc cho anh đánh giá, chậm rì rì uống hớp nước cuối cùng, đứng lên ném hộp không vào thùng rác, sau đó đứng trước mặt anh, thoải mái chọi mắt với anh.

Một kẻ nhìn xuống, một người nhìn lên.

"Con đường của bản thân, tự tôi sẽ bước, không gây thêm phiền phức cho chú đâu." Cô nghiêng đầu, "Chú đồng ý kéo tôi lên một lần, thì phần nhân tình mà chú dành ba tôi xem như là trả đủ rồi, tôi sẽ không nhàn rỗi kiếm chuyện để thử chú mà làm gì."

Đáy mắt của Trình Tĩnh Sâm cuối cùng cũng hiện lên chút hứng thú, vuốt cằm, nói, "Vậy nên sao?"

Khóe môi Lâm Vị Quang cong lên một điệu cười trong sáng, thong dong mở miệng—

"Người cao tuổi cứ thích vòng vo, nhưng mấy đứa trẻ như chúng tôi thì nhanh mồm nhảu miệng, thích đánh thẳng vào trực diện."

Nói rồi, cô thanh thanh cổ họng, trong giọng nói tràn đầy tình cảm chân thành và tha thiết: "Vậy nên chú Trình này, sau này phải phiền chú chỉ dạy cho rồi."

Lời này nghe thì chân thành lắm, nhưng rõ ràng là đang trả thù cái câu nói "tính tình trẻ con" mà ban nãy anh đã nói, cô bé có nhiều cách để đáp lễ anh thật đấy.

Nhưng cũng không có gì vớ bở được, Trình Tĩnh Sâm lười so đo với cô.

Có điều, nét mặt đắc chí của cô bé con này rất sống động, lại làm anh thấy thú vị, duỗi tay nắn vuốt cằm cô, cũng thành công khiến cô sững sờ đực mặt ra.

Trình Tĩnh Sâm nhìn vẻ ngây như phỗng này, cười khẽ: "Quỷ nhỏ thù dai."

Trong ánh mắt anh cất giấu dịu dàng sáng lấp lánh, Lâm Vị Quang bất thình lình, ngã vào mà không kịp trở tay, chỉ thấy tiếng trái tim đập có nguyên lý của mình ngay tức khắp dồn dập hẳn lên, cả người cô loạn mất rồi.

Đại não Lâm Vị Quang như trống rỗng, thậm chí còn không biết bản thân đã về lại phòng ngủ như thế nào, đến tận lúc đặt tay lên cánh cửa, mới khó khăn tìm về chút bình tĩnh.

Dựa vào vách tường, cô ôm đầu gối ngồi xổm xuống.

Dừng trong vài giây, bất giác nâng tay lên, cẩn thận sờ vào nơi mà Trình Tĩnh Sâm vừa mới chạm qua ấy.

Đầu ngón tay người đàn ông có một lớp chai mỏng, cảm xúc ấm áp và mềm mại, lực đại cũng thong thả như chính bản thân anh, rõ ràng chỉ chạm nhẹ qua lớp da thịt thôi mà như thể đốt cháy cô vậy.

Lâm Vị Quang chợt nhớ đến, mỗi lần cô nghe thấy người khác nhắc về Trình Tĩnh Sâm, ai ai cũng nói rằng anh không từ thủ đoạn, nhưng đồn như thế nào cũng chẳng thể so sánh được khi gặp người thật.

Cô những tưởng kiểu người tàn ác như vậy thì sẽ có hình tượng tục tằng, cao to đen hôi, ấy thế mà lần đầu gặp nhau tại sòng bạc, tướng mạo của người nọ lại đẹp đẽ đến nhường ấy, dù anh chỉ an tĩnh ngồi một chỗ, cũng để lộ nên sức công kích và sắc bén.

Đủ để bao người sợ hãi, nhưng đồng thời cũng làm người ta nảy sinh lên dục vọng muốn tiếp cận.

Lâm Vị Quang khẽ cắn môi, càng nghĩ càng thấy bản thân sao mà vô dụng quá, không khỏi nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.

— Muốn chết quá đi mất thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc